Chương 679
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từng câu từng chữ kiên định từ từ tiến vào trái tim.
“Xin lỗi em, lúc em cần anh nhất anh lại không ở bên cạnh em.”
Adve isement
Sao lại phải xin lỗi, Khương Mạn hít vào một hơi: “Cám ơn.”
Sau khi cúp máy, Khương mạn lại hít thêm hơi nữa, đi sang phòng bệnh của Khương Nhuệ Trạch.
r>Advertisement
Nhìn thấy em gái quay lại mặt Khương Nhuệ Trạch nở nụ cười tươi rói, nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt đông cứng.
< >“Anh ba, anh có thể nói cho em chuyện về anh tư không?”
nbsp;
Biên giới phía bắc.
Bạc Hạc Hiên đứng trong gió tuyết.
r>“Không liên lạc được với Khương Tử Mặc?”
“Đừng có phá hỏng hành động của anh ta, nhất định phải để anh ta tổ chức nhạc hội.”
g cần biết các anh dùng cách nào, nhất định phải liên lạc được với anh ta!”
Khương Nhuệ Trạch căng thẳng, căng thẳng tới mức còn chả cảm thấy đau ở vết thương vừa phẫu thuật xong.
“Anh nói……”
Anh ta nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc chưa giờ chưa từng nhìn thấy trên gương mặt của Khương Mạn, hai mắt sắc bén tới mức anh không dám nhìn thẳng vào mặt cô. Mặc dù anh hai đã dặn không được nói linh tinh, nhưng Khương Nhuệ Trạch cảm thấy trên đời này không có chuyện gì giấu diếm được mãi, nhất là khi em gái anh là một kẻ không biết nói lý, thì chắc chắn em ấy sẽ hiểu được thằng tư.
Anh tư của em não có chút vấn đề.”
“Em gái à, em đừng giận nó, không phải nó không nhớ em, mà nó không tin……”
“Lúc trước bọn anh cứ tưởng nó bị câm luôn rồi.”
“Sau năm tuổi, tự nhiên lại mở mồm nói câu đầu tiên, em biết không, câu đầu tiên nó nói lại là em gái.”
Kh g Nhuệ Trạch hít một hơi thật sâu, mắt hơi hồng hồng: “Chả biết ai dạy nó, thằng ranh thối……”
Từng câu từng chữ kiên định từ từ tiến vào trái tim.
“Xin lỗi em, lúc em cần anh nhất anh lại không ở bên cạnh em.”
Adve isement
Sao lại phải xin lỗi, Khương Mạn hít vào một hơi: “Cám ơn.”
Sau khi cúp máy, Khương mạn lại hít thêm hơi nữa, đi sang phòng bệnh của Khương Nhuệ Trạch.
r>Advertisement
Nhìn thấy em gái quay lại mặt Khương Nhuệ Trạch nở nụ cười tươi rói, nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt đông cứng.
< >“Anh ba, anh có thể nói cho em chuyện về anh tư không?”
nbsp;
Biên giới phía bắc.
Bạc Hạc Hiên đứng trong gió tuyết.
r>“Không liên lạc được với Khương Tử Mặc?”
“Đừng có phá hỏng hành động của anh ta, nhất định phải để anh ta tổ chức nhạc hội.”
g cần biết các anh dùng cách nào, nhất định phải liên lạc được với anh ta!”
Khương Nhuệ Trạch căng thẳng, căng thẳng tới mức còn chả cảm thấy đau ở vết thương vừa phẫu thuật xong.
“Anh nói……”
Anh ta nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc chưa giờ chưa từng nhìn thấy trên gương mặt của Khương Mạn, hai mắt sắc bén tới mức anh không dám nhìn thẳng vào mặt cô. Mặc dù anh hai đã dặn không được nói linh tinh, nhưng Khương Nhuệ Trạch cảm thấy trên đời này không có chuyện gì giấu diếm được mãi, nhất là khi em gái anh là một kẻ không biết nói lý, thì chắc chắn em ấy sẽ hiểu được thằng tư.
Anh tư của em não có chút vấn đề.”
“Em gái à, em đừng giận nó, không phải nó không nhớ em, mà nó không tin……”
“Lúc trước bọn anh cứ tưởng nó bị câm luôn rồi.”
“Sau năm tuổi, tự nhiên lại mở mồm nói câu đầu tiên, em biết không, câu đầu tiên nó nói lại là em gái.”
Kh g Nhuệ Trạch hít một hơi thật sâu, mắt hơi hồng hồng: “Chả biết ai dạy nó, thằng ranh thối……”
