Chương 141

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi vận động, cô ấy đến căn nhà gạch của Khương Vân Sênh. Bây giờ bọn họ là người có tiền rồi, sáng trưa chiều đều bao cả tổ ekip chương trình, không thể không nói tổ ekip chương trình này ki thật sự!  

Chỉ còn lại vài ngày quay nữa thôi, mà cũng muốn vắt kiệt bọn họ.   


Khương Mạn say khi ăn xong hai cái màn thầu mới phát hiện Bạc Hạc Hiên không có ở đây. Khương Vân Sênh trả lời: “PD bảo anh ấy bị sốt.”  

K g Mạn sững sờ: “Hôm qua anh ấy bảo đỡ cảm cúm rồi mà? Đúng là đồ lừa đảo.”  

Một câu “đồ lừa đảo” làm tất cả mọi người nghẹn một cái. Tang Điềm bị sặc một ngụm cháo, dùng ánh mắt ai oán nhìn Khương Mạn: “Đúng là anh Bạc có khác, diễn tới mức lừa được cả chị mình.”  

Nói xong lại nhìn sang Tôn Hiểu Hiểu: “Cô Tôn, cô phải học tập đi.”  

Miếng bánh bao thịt trong mồm Tôn Hiểu Hiểu không nuốt xuống nổi, thật muốn mắng người. Cô muốn gây sự đúng không!  

“ u Mạn qua một lúc nữa là không sao đâu, cô giúp tôi đưa đồ ăn sáng đến cho Hạc Hiên nhé.” Khương Vân Sênh nói.   

A Tam đem theo máy quay cũng lề mề đi theo đằng sau. Sau khi tới căn nhà đất, Khương Mạn một tay bê mâm một tay gõ cửa.   

Trong phòng không có động tĩnh gì. Đợi tới lúc Khương Mạn tự động đẩy cửa vào, người đàn ông mới ho một cái rồi từ từ ngồi dạy.  

“ ..”  

Khương Mạn và A Tam cùng giật mình. Thân hình người đàn ông cao lớn lọt vào trong ống kính, cơ bắp nửa thân trên tr@n trụi hiện ra có thể nói là hoàn mỹ, như muốn bùng nổ hormone.   

Ánh mắt như dán vào từng khối cơ bụng và đường nhân ngư không muốn rời mắt đi. Cái khuy quần ở nửa th@n dưới còn chưa được cài tử tế, người đàn ông này hình như đang thay quần áo, không ngờ Khương Mạn lại xông vào như vậy.  

Có lẽ do bị sốt nên đầu an ta đầy mồ hôi, tóc có chút ẩm ướt được vuốt hết ra đằng sau. Khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, rõ ràng mang theo một loại cảm giác cấm dục, nhưng cũng mang thêm một chút quyến rũ đến chết người.   
Đặc biệt là khuôn mặt tuấn tú này vẫn còn chút mơ màng ngái ngủ, giống như đang ngủ thì bị người ta gọi dậy vậy.   

(Aaaa! Tôi tiêu đời rồi!!)  

(M n đổi hồn cho Khương võ thần, tôi muốn xem ảnh hiện trường - ảnh hiện trường!)  


(Cái này! Tôi không tốn tiền mà cũng được xem à?)  

Khương Mạn phát ngốc ba giây, sau đó lại bình tĩnh nói: “Tôi đi ra ngoài trước, lúc nữa lại vào, anh mau mặc quần lên đi……)