Chương 622
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh lúc nãy quay cực kỳ thành công nhưng vẫn phải quay thêm vài cảnh nữa. Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn lại quay về chỗ hoá trang để tạo hình nhân vật.
Adverti sement
“Làm sao?” Khương Mạn vừa thay quần áo xong cầm lấy cốc trà.
< ertisement
Khương Mạn đang định nói “Không thể nào”. Khương husky hình như không đánh lại Bạc Hạc Hiên, anh hai thì giống như kiểu mấy quý công tử, cả người nho nhã lễ độ, làm sao ra tay đánh người được.
Vừa quay đầu nhìn vào gương Khương Mạn thấy trên cổ mình có một dấu hôn, lòng nghĩ: Tiêu rồi!
Cô buông cốc trà xuống vội vã chạy đi.
Ở một chỗ khác, sau khi chuyên viên trang điểm giúp tẩy trang xong thì mau chóng ôm đồ bỏ chạy. Quá doạ người rồi, làm sao sống nổi trong cái môi trường áp lực này.
“Tôi lên trước!” Khương Nhuệ Trạch lập tức đứng dậy, phần nộ trừng Bạc Hạc Hiên: “Cái đồ Bạc gian trá, tôi biết cậu lôi em tôi đi quay phim là không có chuyện gì tốt rồi, cậu……bắt nạt em tôi!”
Bạc Hạc Hiên nhìn một cái cũng lười trả lời.
Bạc Hạc Hiên thở dài một tiếng, môi vẫn nở nụ cười nhạt, nhìn qua Khương Vân Sênh: “Vẫn là cậu nói đi?”
Khương Vân Sênh và anh ta có suy nghĩ cũng coi như giống nhau, “A Trạch em qua bên kia chơi đi.”
Khương Nhuệ Trạch: Anh coi em là đứa 3 tuổi à?
Nhíu mày một lúc Khương Vân Sênh hối hận vì đưa theo một đứa lắm chuyện thế này. Chỉ nhấc mắt nhìn Bạc Hạc hiên: “Cảnh lúc nãy quay rất tốt, không khó để nhận ra cậu cũng nhập vai vô cùng sâu.”
“Cám ơn đã khen.” Bạc Hạc Hiên cười một cái.
Mấy câu đằng sau thì là vừa nghiến răng vừa nói: “Cảnh giường chiếu.”
< r>Khương Vân Sênh lại hỏi: “Không làm chuyện riêng chứ?”
Cảnh lúc nãy quay cực kỳ thành công nhưng vẫn phải quay thêm vài cảnh nữa. Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn lại quay về chỗ hoá trang để tạo hình nhân vật.
Adverti sement
“Làm sao?” Khương Mạn vừa thay quần áo xong cầm lấy cốc trà.
< ertisement
Khương Mạn đang định nói “Không thể nào”. Khương husky hình như không đánh lại Bạc Hạc Hiên, anh hai thì giống như kiểu mấy quý công tử, cả người nho nhã lễ độ, làm sao ra tay đánh người được.
Vừa quay đầu nhìn vào gương Khương Mạn thấy trên cổ mình có một dấu hôn, lòng nghĩ: Tiêu rồi!
Cô buông cốc trà xuống vội vã chạy đi.
Ở một chỗ khác, sau khi chuyên viên trang điểm giúp tẩy trang xong thì mau chóng ôm đồ bỏ chạy. Quá doạ người rồi, làm sao sống nổi trong cái môi trường áp lực này.
“Tôi lên trước!” Khương Nhuệ Trạch lập tức đứng dậy, phần nộ trừng Bạc Hạc Hiên: “Cái đồ Bạc gian trá, tôi biết cậu lôi em tôi đi quay phim là không có chuyện gì tốt rồi, cậu……bắt nạt em tôi!”
Bạc Hạc Hiên nhìn một cái cũng lười trả lời.
Bạc Hạc Hiên thở dài một tiếng, môi vẫn nở nụ cười nhạt, nhìn qua Khương Vân Sênh: “Vẫn là cậu nói đi?”
Khương Vân Sênh và anh ta có suy nghĩ cũng coi như giống nhau, “A Trạch em qua bên kia chơi đi.”
Khương Nhuệ Trạch: Anh coi em là đứa 3 tuổi à?
Nhíu mày một lúc Khương Vân Sênh hối hận vì đưa theo một đứa lắm chuyện thế này. Chỉ nhấc mắt nhìn Bạc Hạc hiên: “Cảnh lúc nãy quay rất tốt, không khó để nhận ra cậu cũng nhập vai vô cùng sâu.”
“Cám ơn đã khen.” Bạc Hạc Hiên cười một cái.
Mấy câu đằng sau thì là vừa nghiến răng vừa nói: “Cảnh giường chiếu.”
< r>Khương Vân Sênh lại hỏi: “Không làm chuyện riêng chứ?”
