Chương 75

Diệp Chanh cuối cùng cũng chịu ra ngoài.

Mộ Dạ Lê lại chịu không nổi nữa, nhìn phái dưới, chỉ biết mắng mình là tên không có tiến thủ, chỉ là ới nghĩ đến một chút liền chịu không nổi. br>Nhưng mà cái con nhóc này, sao bây giờ nghe lời quá vậy, nói đi   đi.

hiện tại nên làm gì đây?

anh khó nhịn, nhìn nhìn chính mình.

——

Ngày hôm sau

Lúc thức dậy, điều đầu tiên Diệp Chanh nghĩ đến muốn nhanh đế xem chân của anh

Lại nghĩ anh anh c ính là ghét ình, nói sao  ì nói anh bị thương cũng do mình mà ra.

Cẩn thận mở cửa phòng anh, thấy anh đang&nbs ắp chăn ngủ, mặt mày đỏ bừng, môi có chút khô khốc, nhìn qua thật sự  ng dễ chịu.

cô nhanh chóng đi vào nhìn xem, sờ lên trán anh.

thật& p;nóng.

cô lay người Mộ Dạ Lê” Mộ Dạ Lê, anh dậy   anh sốt rồi, làm sao như vậy, để em xem, có phải chân anh bị nhiễm trùng hay không.”

Mộ Dạ Lê mơ màng mở mắt, lập tức nhìn thấy con nhóc này.

Sốt?

Khó trách lại nóng như vậy.

Cái này đều là vì ai?

Còn không&nb ;phải vì môt tối mà tắm bốn lần nước lạnh sao.

anh bực mình đầy tay Diệp Chanh đang đưa đến” không cần em lo”

Diệp Chanh bị anh đẩy ra, ngơ ngác…

Tên đàn ông này, lúc này còn kén chọn.

“Được, em chỉ nhìn vết thương rồi đi” Diệp Chanh kéo chăn anh ra, nhìn miệng vết thương vẫn còn rất tốt, cũng không có nhiễm trùng.

Vậy sao anh lại lại nóng đến vậy.

Diệp Chanh đi lấy thuốc hạ sốt.

Mộ Dạ Lê bị nóng đếb mơ hồ, lúc này rất nghe lời, một ngụm liền một ngụm uống thuốc hạ sốt, cô đem chăn của anh chỉnh lại thật tốt,đứng đó nhìn anh, nhìn anh trong lúc ngủ say, nhưng cũng không ngon giấc, gương mặt gợi cảm lại khó có được dịu dàng, không biết có phải trong mơ anh nghĩ đến người con gái anh y  hay không,mới có thể dịu dàng đến như vậy.

Là anh&nbs ang nghĩ đến Diệp Tử sao?

cô tìm  ột chỗ, ngồi xuống, ôm gối cuộn tròn, chờ anh tỉnh lại.

Hạ sốt cũng đã là nửa giờ sau

Nóng đã&nbs iảm bớt, buồn ngủ cũng không còn., Mộ Dạ Lê tỉnh dậy, lại thấy cô nhóc bên cạnh, cuộn tròn thành một khối, giống như nao con mất đi cha mẹ, tự mình mang ấm áp đến cho mình.

cô gái&nb này,luôn làm ch người khác cảm thấy mạnh mẽ, không như Diệp Tử, lúc nào cũng dịu dàng, chính chắn nhưng cơ thể mang bệnh nặng như vậy, cũng không có việc gì chạy loạn khắp nơi.

anh cũng chưa từng đem cảm giác nhỏ bé yếu ớt đặt lên người của cô.

Lúc này là lúc cảm thấy cô cũng có thể yếu đuối như vậy.

Cuộn tròn ngủ như vậy tất nhiên là lạnh.

anh măng& p;một tiếng, con nhóc này, rốt cuộc là có biết tự chăm sóc mình hay không?

Tuy rằng nghĩ đến đêm qua bởi vì cô trêu chọc vẫn còn bực mình, nhưng anh vẫn là ôm cô đến  iường, đắp chăn cho cô đàng hoàng.

Nhìn cô& p;ngoan ngoãn ngủ trên giườn p;anh vậy mà lại thấy, chăm sóc cho cô, càm cho anh có m nbsp;cảm giác lạ không thể&nb i được.

Giống như rất thoải mái,rất ấm áp.

Khi Diệp Chanh thức dậy lần nữa đã là giữa trưa.

cô ngạc nhiên nhận ra, mình đang ở  n giường, mà ở cạnh, cái người vốn là đang bị sốt kia, đang nhìn máy tính xử lý công việc.

Nhìn như là đang họp Video, anh đang&nbs ;nói tiếng Tây Ban Nha, giống như tiếng mẹ đẻ, mười phần lưu loát, một tay&nbs nh cằm chặt bút máy, một tay tùy ý để trên đầu gối, nhìn thật dịu dàng thân thiện đến như vậy, làm cho cô không  ỏi ngẩn nhơ.

Ui, đang&nb ;nghĩ cái gì đây.

cô vỗ vỗ gương mặt mình.