Chương 5: Rung động
Thiếp đem lòng thiếp giao cho chàng
Thiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàng
Từ nay về sau bất luận bao nhiêu mưa gió
Chàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quý
Hãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếp
Chàng chính là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xa
Từ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mới
Dù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở về
Thiếp sẽ gối lên tên của chàng mà ngủ
Đem ngôi sao sáng nhất đặt ở chân trời
Mênh mông, phương xa có bao nhiêu mênh mông
Hãy để thiếp chiếu sáng cho phương hướng của chàng
Thiếp sẽ gối lên tên của chàng mà ngủ
Đem bóng tối trong lòng chàng mở ra
Tịch mịch, phương xa có bao nhiêu thê lương
Hãy để thiếp trấn an nỗi đau buồn của chàng
Thiếp đem lòng thiếp giao cho chàng
Thiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàng
Từ nay về sau bật luận bao nhiêu mưa gió
Chàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quý
Hãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếp
Chàng là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xa
Từ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mới
Dù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở về
Để thiếp gối lên tên chàng mà ngủ
Đem ngôi sao sáng nhất đặt ở chân trời
Mênh mông, phương xa có bao nhiêu mênh mông
Hãy để thiếp chiếu sáng cho phương hướng của chàng
Thiếp sẽ gối lên tên chàng mà ngủ
Đem bóng tối trong lòng chàng mở ra
Tịch mịch, phương xa có bao nhiêu thê lương
Hãy để thiếp trấn an nỗi đau buồn của chàng
Thiếp đem lòng thiếp giao cho chàng
Thiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàng
Từ nay về sau bật luận bao nhiêu mưa gió
Chàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quý
Hãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếp
Chàng là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xa
Từ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mới
Dù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở về…
(Chu Băng Thiến xướng uyển quang đãng từ khúc)
我把我的心 我就是你最重的行囊
你都要把我好好珍 了我
你就是我牵 论月落还是晨起
>我会枕着你的名字入 r>
迷茫的远方有多迷 向
我会枕着你的 的你写在心间
寂 >让我安抚你的沧桑
<
我就是你最重的行 雨雨
你都要把我 的梦交给了我
你 >从此无论月落还是晨 >
我会枕着你的名字 天边
迷茫的远方 亮你的方向
我会 >把最亮的你写在心间
让我安抚你的沧桑<
我就是你最重的 少的风风雨雨
你 >你把你的梦交给了我
从此无论月落还是 航
我会枕着你的 的星写在天边
迷 >让我照亮你的方向
< >
把最亮的你写在心 凉
让我安抚你的 交给了我
你就是 此无论月落还是晨起
Tiếng ca thê lương, triền miên ai oán rung động Tình nhi cùng Liệt Hạo đứng ngoài cửa. Tiếng ca của tiểu thư hay quá, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua tiếng ca nào hay như vậy, trước kia tiểu thư tuy có ngọt ngào nhưng cũng vô cùng cô tịch (cô đơn cùng tịch mịch), thế nhưng bây giờ đã khác, có cảm giác bất đồng, Tình nhi cũng không cách nào nói ra cảm giác đó. Ngoài cửa, Liệt Hạo lại lâm vào trạng thái bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), mê man, rung động… cũng không thể hình dung tâm tình chính mình bây giờ, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị lại ngay lập tức hồi phục như lúc ban đầu
"Mị Nhi, bổn vương hôm nay xem như đại khai nhãn giới (mở rộng tầm mắt), tiếng ca hay như vậy bổn vương là lần đầu tiên nghe được, xem ra bổn vương đã bỏ qua rất nhiều chuyện." Nói xong còn thực vô tâm đứng thẳng vai một chút.
Lúc này Tiếu Tuyết từ cảm xúc bi thương, hoài niệm bước ra ngoài, nhìn thấy người nam nhân trước mắt, hoàn toàn mê mẩn, khí vũ hiên ngang, mục thanh lăng liệt, cả người toả ra khí chất Vương giả, vừa nhìn là biết, nhất định là Hạo Vương gia trong lời đồn đãi, cũng là "lão công" trên danh nghĩa ở cổ đại của chính mình. Khó trách nữ nhân như bươm bướm bay lượn phác hỏa bám theo hắn không rời, thì ra đàn ông có địa vị, có tiền từ xưa đã được yêu thích như vậy rồi. Thế nhưng trong lòng Tiếu Tuyết lại là không đáng một đồng, nàng cho rằng loại cực phẩm trong cực phẩm không phải là thứ mình có thể đụng vào, vẫn là nên tránh đi, càng nhanh càng tốt.
"Nô tỳ tham kiến Vương gia, không biết Vương gia giá lâm, nô tỳ khẩn cầu Vương gia thứ tội!" Lời nói đường đường chính chính như vậy, trên phim truyền hình nàng xem qua nhiều lắm, không nghĩ tới hôm nay còn có thể dùng tới, thật sự buồn cười.
"Mị Nhi, hãy đứng lên." Nói xong Hạo Vương gia liền đến nâng Tiếu Tuyết lên, bị Tiếu Tuyết khéo léo tránh khỏi, trong mắt Liệt Hạo hiện lên nghi hoặc, nháy mắt liền biến mất
"Muốn chơi đùa đúng không, bổn vương cùng nàng chơi đùa..." Trong lòng Liệt Hạo nghĩ, nội tâm lại hiện lên một tia thất vọng, đến quá nhanh, không có cách nào tính trước được!
Thiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàng
Từ nay về sau bất luận bao nhiêu mưa gió
Chàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quý
Hãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếp
Chàng chính là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xa
Từ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mới
Dù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở về
Thiếp sẽ gối lên tên của chàng mà ngủ
Đem ngôi sao sáng nhất đặt ở chân trời
Mênh mông, phương xa có bao nhiêu mênh mông
Hãy để thiếp chiếu sáng cho phương hướng của chàng
Thiếp sẽ gối lên tên của chàng mà ngủ
Đem bóng tối trong lòng chàng mở ra
Tịch mịch, phương xa có bao nhiêu thê lương
Hãy để thiếp trấn an nỗi đau buồn của chàng
Thiếp đem lòng thiếp giao cho chàng
Thiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàng
Từ nay về sau bật luận bao nhiêu mưa gió
Chàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quý
Hãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếp
Chàng là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xa
Từ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mới
Dù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở về
Để thiếp gối lên tên chàng mà ngủ
Đem ngôi sao sáng nhất đặt ở chân trời
Mênh mông, phương xa có bao nhiêu mênh mông
Hãy để thiếp chiếu sáng cho phương hướng của chàng
Thiếp sẽ gối lên tên chàng mà ngủ
Đem bóng tối trong lòng chàng mở ra
Tịch mịch, phương xa có bao nhiêu thê lương
Hãy để thiếp trấn an nỗi đau buồn của chàng
Thiếp đem lòng thiếp giao cho chàng
Thiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàng
Từ nay về sau bật luận bao nhiêu mưa gió
Chàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quý
Hãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếp
Chàng là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xa
Từ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mới
Dù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở về…
(Chu Băng Thiến xướng uyển quang đãng từ khúc)
我把我的心 我就是你最重的行囊
你都要把我好好珍 了我
你就是我牵 论月落还是晨起
>我会枕着你的名字入 r>
迷茫的远方有多迷 向
我会枕着你的 的你写在心间
寂 >让我安抚你的沧桑
<
我就是你最重的行 雨雨
你都要把我 的梦交给了我
你 >从此无论月落还是晨 >
我会枕着你的名字 天边
迷茫的远方 亮你的方向
我会 >把最亮的你写在心间
让我安抚你的沧桑<
我就是你最重的 少的风风雨雨
你 >你把你的梦交给了我
从此无论月落还是 航
我会枕着你的 的星写在天边
迷 >让我照亮你的方向
< >
把最亮的你写在心 凉
让我安抚你的 交给了我
你就是 此无论月落还是晨起
Tiếng ca thê lương, triền miên ai oán rung động Tình nhi cùng Liệt Hạo đứng ngoài cửa. Tiếng ca của tiểu thư hay quá, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua tiếng ca nào hay như vậy, trước kia tiểu thư tuy có ngọt ngào nhưng cũng vô cùng cô tịch (cô đơn cùng tịch mịch), thế nhưng bây giờ đã khác, có cảm giác bất đồng, Tình nhi cũng không cách nào nói ra cảm giác đó. Ngoài cửa, Liệt Hạo lại lâm vào trạng thái bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), mê man, rung động… cũng không thể hình dung tâm tình chính mình bây giờ, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị lại ngay lập tức hồi phục như lúc ban đầu
"Mị Nhi, bổn vương hôm nay xem như đại khai nhãn giới (mở rộng tầm mắt), tiếng ca hay như vậy bổn vương là lần đầu tiên nghe được, xem ra bổn vương đã bỏ qua rất nhiều chuyện." Nói xong còn thực vô tâm đứng thẳng vai một chút.
Lúc này Tiếu Tuyết từ cảm xúc bi thương, hoài niệm bước ra ngoài, nhìn thấy người nam nhân trước mắt, hoàn toàn mê mẩn, khí vũ hiên ngang, mục thanh lăng liệt, cả người toả ra khí chất Vương giả, vừa nhìn là biết, nhất định là Hạo Vương gia trong lời đồn đãi, cũng là "lão công" trên danh nghĩa ở cổ đại của chính mình. Khó trách nữ nhân như bươm bướm bay lượn phác hỏa bám theo hắn không rời, thì ra đàn ông có địa vị, có tiền từ xưa đã được yêu thích như vậy rồi. Thế nhưng trong lòng Tiếu Tuyết lại là không đáng một đồng, nàng cho rằng loại cực phẩm trong cực phẩm không phải là thứ mình có thể đụng vào, vẫn là nên tránh đi, càng nhanh càng tốt.
"Nô tỳ tham kiến Vương gia, không biết Vương gia giá lâm, nô tỳ khẩn cầu Vương gia thứ tội!" Lời nói đường đường chính chính như vậy, trên phim truyền hình nàng xem qua nhiều lắm, không nghĩ tới hôm nay còn có thể dùng tới, thật sự buồn cười.
"Mị Nhi, hãy đứng lên." Nói xong Hạo Vương gia liền đến nâng Tiếu Tuyết lên, bị Tiếu Tuyết khéo léo tránh khỏi, trong mắt Liệt Hạo hiện lên nghi hoặc, nháy mắt liền biến mất
"Muốn chơi đùa đúng không, bổn vương cùng nàng chơi đùa..." Trong lòng Liệt Hạo nghĩ, nội tâm lại hiện lên một tia thất vọng, đến quá nhanh, không có cách nào tính trước được!