Chương 66: Chương 66
Nửa đêm, Lâm Hiến nghe thấy tiếng động bên cạnh, liền giật mình tỉnh dậy. Cậu còn mơ màng, liền hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh muốn đi… tiểu đêm.”
Kh an đã, người này là ai? Sao lại nằm cạnh cậu?
ộp ——” Một tiếng vật nặng rơi xuống đất làm Lâm Hiến giật mình.
ậu dụi mắt, nhìn qua màn giường đỏ rực mới dần tỉnh táo hẳn. Nhớ lại, đây là đêm đầu tiên sau khi cậu xuyên không về cổ đại và kết hôn với người được chọn để xung hỉ.
Lâm Hiến nhấc chăn, nhảy xuống giường, cẩn thận đỡ Minh Tễ đang ngã trên sàn.
“Ngã đau không? Sau này nếu muốn đi nhà xí, nhớ gọi tôi, tôi sẽ đi cùng anh.”
“Vừa hay tôi cũng hơi sợ khi đi một mình, anh đi cùng tôi là được!”
< Minh Tễ khẽ cúi mắt đáp lời, vẻ ngoan ngoãn của anh khiến Lâm Hiến thấy dễ chịu. Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng Minh Tễ lại yếu đến mức ngay cả việc tự xuống giường cũng khó khăn.
ây chỉ là một thử thách nhỏ để kiểm chứng nhân cách của Lâm Hiến.
“Anh cũng không ngủ được à?”
h Tễ mở mắt, bất đắc dĩ “Ừm” một tiếng, rồi cũng nghiêng người, hai người đối mặt nhau.
C ảm giác này làm Lâm Hiến nhớ lại những đêm trò chuyện trong ký túc xá thời trung học, không nhịn được hỏi:
“Đêm nay anh không giận tôi sao? Ý là chuyện tôi là nam nhân.”
hông thể nói là giận. Thật ra anh đã đoán trước rằng hôn sự lần này sẽ không thuận lợi.”
“Ôi trời, vậy chẳng lẽ tôi phải giả làm nữ nhân từ giờ sao?” Lâm Hiến đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, không khỏi nhăn mặt.
, đúng vậy. Nếu để phụ thân anh biết em là nam nhân, chỉ sợ ông ấy sẽ gây bất lợi cho em.” Minh Tễ nghe ra giọng nói pha lẫn ảo não của Lâm Hiến, bất giác mỉm cười trong bóng tối.
ất lợi là gì? Làm anh từ hôn tôi sao?” Lâm Hiến nghĩ như vậy cũng không tệ. Nếu bị từ hôn, cậu có thể sống tự do, còn Minh Tễ cũng có thể cưới một tiểu thư khuê các khác.
Minh Tễ nghe ra sự gấp gáp không thể chờ đợi của Lâm Hiến, giữa hàng mày bất giác nhíu lại, trong lòng không khỏi nảy lên một cảm giác không vui. Cậu muốn rời đi nhanh như vậy sao…
t người chỉ vừa mới quen đã ghét bỏ anh đến mức muốn rời xa ngay lập tức?
ong lòng Minh Tễ dâng lên một cơn táo bạo cùng phiền muộn không thể đè nén, nhưng giọng nói của anh vẫn giữ vẻ bình thản:
“Phụ thân rất coi trọng thanh danh. Nếu đích trưởng tử lấy phải một nam nhân làm thê, chắc chắn đây sẽ bị coi là một việc xấu trong nhà.”
N ận thấy sự căng thẳng của cậu, Minh Tễ biết những gì mình sắp nói sẽ làm cậu sợ hãi, nhưng anh vẫn không hề do dự mà tiếp tục:
“Việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài. Nếu chuyện này bị phát hiện, kết cục duy nhất dành cho em chỉ có thể là chết vì ‘bệnh’.”
&nb p>“Cái gì?!” Lâm Hiến sợ đến mức bật thốt lên, rồi nhanh chóng hạ giọng, hỏi đầy lo lắng:
“Thật vậy sao? Không thể nào trốn đi được à? Tôi có thể mai danh ẩn tích, tuyệt đối sẽ không tiết lộ gì mà…”
n đầu, anh còn nghi ngờ ý đồ của cậu không thuần khiết. Nhưng giờ đây, khi nghe rõ ý định thoát khỏi nơi này của cậu, anh ngược lại càng không muốn để cậu rời đi.
Khó có thể diễn tả cảm giác trong lòng anh lúc này. Có lẽ đó là một khao khát nhỏ nhoi trong bóng tối, mong giữ lại chút ánh sáng cuối cùng. Có lẽ, giống như con chim bị nhốt trong lồng sắt, ganh tị với những con chim tự do bay lượn. Hoặc cũng có thể, là sự tùy hứng cuối cùng của một người biết rằng đời mình sắp đi đến hồi kết…
“A, vậy anh phải giúp tôi giấu kỹ chuyện này đấy!” Lâm Hiến nắm lấy tay áo Minh Tễ, như thể vừa nắm được một tia hy vọng mong manh.
K ể từ khi xuyên không tới đây, cậu luôn có cảm giác bấp bênh và trôi nổi không nơi nương tựa. Giống như một bông bồ công anh bị gió cuốn đi, chẳng biết sẽ trôi dạt đến đâu.
c này, đối diện với nguy hiểm, cậu không thể trốn cũng không thể giấu, không có bất cứ nơi nào để tựa vào. Người duy nhất cậu có thể tìm kiếm sự giúp đỡ, lại chỉ có Minh Tễ trước mặt.
y là, giống như một con thỏ nhỏ, Lâm Hiến tự nguyện nhảy vào bẫy.
——-
Ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, cửa phòng không biết từ lúc nào đã được mở ra. Bọn nha hoàn và hạ nhân nối đuôi nhau vào phòng, đánh thức Lâm Hiến đang ngủ. Cậu mở mắt, liền thấy Minh Tễ đã chỉnh tề từ lúc nào.
M nh Tễ mặc một bộ áo gấm màu lam, trên áo được thêu chỉ bạc hình bạch hạc giương cánh, kèm theo hoa văn tường vân và thụy khí. Trên đầu anh đội ngọc quan, ung dung ngồi dựa vào mép giường. Thoạt nhìn, anh toát lên vẻ như một quân tử cao nhã.
N ưng thân hình gầy gò và khuôn mặt hốc hác của anh đã làm phá vỡ sự hoàn mỹ ấy. Ngay cả bộ áo lam rực rỡ cũng không che giấu được vẻ u ám, khiến người ta cảm thấy anh như một bóng dáng mờ nhạt.
… được.”
< Lâm Hiến không quen mặc trang phục cổ trang phức tạp, vì vậy ngoan ngoãn để nha hoàn giúp cậu thay đồ. Bộ trang phục màu đỏ nhạt với họa tiết hoa văn tinh xảo khiến khuôn mặt cậu trở nên nổi bật, làn da trắng nõn ánh lên chút sắc hồng, tựa như một đóa đào đang nở rộ.
K ng xương nhỏ nhắn của một thiếu niên 18 tuổi, cộng thêm vẻ ngoài có phần nhu hòa, cùng mái tóc dài buông xõa khiến Lâm Hiến trong bộ y phục này chẳng khác gì một thiếu nữ yểu điệu. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ cảm thán: “Thục nữ mỹ lệ.” Ai mà ngờ được, bên trong lớp váy áo ấy lại là một nam nhân giả trang?
Minh Tễ nhìn cậu đang ngồi trước bàn trang điểm, chăm chú để người ta chải tóc. Ánh mắt anh bất giác bị thu hút bởi mái tóc đen mềm mại của cậu. Anh khẽ bước tới, nhẹ nhàng vén lên một lọn tóc, đầu ngón tay vô thức vuốt ve, cảm nhận sự mượt mà như lụa.
t nhiên, tay Minh Tễ khựng lại. Anh cúi xuống nhìn bàn tay mình, gầy gò, xương xẩu, như những nhánh cây khô cằn. So sánh với mái tóc đen óng mượt trong tay, sự khác biệt quá lớn khiến anh ngừng động tác. Lọn tóc lại rơi xuống, nhẹ nhàng nằm trên vai Lâm Hiến.
“Không có gì.”
Minh Tễ sợ rằng Lâm Hiến sẽ hỏi thêm, liền nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:
“Em có kiêng kỵ món gì khi ăn không?”
u khi nha hoàn chỉnh lại trang sức trên tóc, Lâm Hiến khẽ lắc đầu, bộ diêu trên tóc phát ra tiếng leng keng vui tai. Cậu cười hỏi:
“Anh thấy tôi dễ nuôi không?”
“Ở bên ngoài, chúng ta vẫn nên tỏ ra thân mật một chút.”
inh Tễ khẽ nhếch môi, rồi lại giấu đi ý cười. Sau khi cảm ơn Lâm Hiến, anh nhỏ giọng dặn dò khi họ sắp tới chính viện:
“Nhớ gọi anh là ‘tướng công’ hoặc ‘phu quân’.”
< >Hơi thở ấm áp của anh phả qua tai khiến vành tai Lâm Hiến đỏ bừng. Cậu hơi giật mình, nhưng rồi tự an ủi mình: Dù sao cũng chỉ là cách xưng hô thôi, không có gì to tát.
 
“Phụ thân, thỉnh dùng trà.”
hông tồi, con hãy sống tốt với A Tễ. Minh gia chúng ta chắc chắn sẽ không bạc đãi con.”
“Ta đã nhờ Vân Thanh đại sư xem qua bát tự của các con, nói rằng đây là duyên trời định. Hôm nay nhìn thấy A Tễ, ta còn cảm thấy sắc mặt của nó tốt hơn rất nhiều. Quả nhiên, các con là trời định tâm nguyện. Chờ khi thân thể của A Tễ khỏe lại, các con hãy viên phòng và sinh cho chúng ta một đứa cháu béo tròn, ta và lão gia cũng sẽ an tâm hơn.”
Bàn tay Vương thị bất ngờ siết chặt lấy tay cậu, móng tay dài bấm vào lòng bàn tay cậu đến đau buốt. Khi cậu vừa định kêu lên, bà đã nhanh chóng buông ra, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi cầm tách trà nhấp nhẹ, ung dung nói:
“Con dâu này pha trà thật ngọt thơm.”
C ẳng lẽ bà ta đã biết cậu là nam nhân và định dùng chuyện này để uy hiếp?
“Mẫu thân thích con như vậy, con nhất định sẽ coi ngài như mẹ ruột mà hiếu thuận. Nhưng chỉ sợ ngài sẽ cảm thấy phiền vì con quá thân thiết thôi~”
ẫu thân đương nhiên sẽ không chấp nhặt với tiểu bối.” Vương thị còn chưa kịp đáp, Minh phụ đã cười lớn, vui vẻ nói trước. Vương thị chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười, tỏ vẻ rộng lượng.