Chương 23: Thiếu nữ bị cầm tù (22)
Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————-
“Chung thiếu gia, ngài đừng làm khó chúng tôi. Chung tổng đã dặn dò, không có hẹn trước, ngài không thể tự tiện tiến vào công ty.”
Đây là “đặc quyền” mà Chung Hàm dành cho Chung Khuyết, xem như là báo đáp trước kia cậu ta đã chiếu cố hắn.
Năm nay Chung Khuyết cũng chỉ mới có 19 tuổi, cái tuổi này hẳn là nên ở nhà đọc sách, nhưng bởi vì Phạm Thải Y quá mức nóng vội, thấy hắn được vào công ty làm việc cũng muốn con trai mình được vào. Thế nên liền trực tiếp để Chung Khuyết thôi học, tới công ty học tập.
Mà người cha trêи danh nghĩa của hắn, hẳn là cũng có suy nghĩ như vậy.
Đáng tiếc, bọn họ tính đi tính lại vẫn thất bại như cũ. Nơi này cuối cùng cũng là của hắn.
Chung Khuyết mặc một thân đồ Punk*, áo da màu đen bên trêи treo đầy loại dây kim loại vang leng keng, đầu tóc vốn dĩ màu đen liền bị hắn nhuộm thành cái bảng màu, cả người nhìn qua chẳng khác gì một tên lưu manh, nếu không phải có gương mặt kia cứu vớt thì phỏng chừng sẽ không có người nào thèm liếc hắn nhiều thêm một cái.
Trước khi tới công ty, Chung Khuyết vẫn biểu hiện ra bên ngoài là một bé ngoan, hiện tại bởi vì sự tồn tại của Chung Hàm mà cậu ta càng trở nên phản nghịch.
Cậu ta không thỏa mãn với sự sủng ái của cha mẹ cho, thứ cậu ta muốn là cướp đi toàn bộ mọi thứ của Chung Hàm.
Cái nhà này, chỉ cần một mình cậu ta là đủ rồi.
Ở nhà ngây người hồi lâu, không đi học cũng không có việc làm, Chung Khuyết liền trở thành kẻ ăn không ngồi rồi, Phạm Thải Y vẫn thường xuyên lải nhải oán trách bên tai cậu ta, ẩn ẩn có một loại trách cứ rằng cậu ta không biết cố gắng, lão già kia cũng chỉ biết ở nhà than ngắn thở dài.
Chung Hàm trực tiếp đi qua bên người cậu ta, nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Thật ra Chung Khuyết đã phát hiện ra hắn từ lâu, cảm thấy mình bị Chung Hàm xem như không khí liền quay đầu hô to với hắn: “Ê, anh không nhìn thấy tôi sao?”
Bước chân Chung Hàm cũng không hề dừng lại.
Động tĩnh của Chung Khuyết vô cùng lớn, nhân viên lễ tân bên kia không ngừng nhìn về phía này.
Chung Khuyết muốn gặp Chung Hàm thì vất vả khổ sở như vậy, đều là họ Chung, tại sao hắn có thể cao cao tại thượng mà bước đi?
Cậu ta duỗi chân dùng sức đá một cái lên cửa kính xoay tròn, trong miệng chửi nhỏ một câu: “Đệt!”
Sau đó liền vọt tới trước mặt Chung Hàm, ngăn cản đường đi của hắn.
Chung Hàm dừng bước.
Chung Khuyết lập tức đắc ý: “Tôi nói cho mà biết, Chung Hàm, anh đừng có mà quá đáng. Hiện tại toàn bộ Chung thị đều là của anh, anh thắng, nhưng đừng quên là tôi cũng họ Chung, cha cũng vậy. Anh làm như vậy không sợ tới lúc đó truyền thông đồn ầm lên sao?”
Người trước mặt cậu ta hơi cúi đầu nhìn một cái, khóe môi hắn cong lên thành nụ cười lạnh.
#Do not reup#
– —————————-
“Chung thiếu gia, ngài đừng làm khó chúng tôi. Chung tổng đã dặn dò, không có hẹn trước, ngài không thể tự tiện tiến vào công ty.”
Đây là “đặc quyền” mà Chung Hàm dành cho Chung Khuyết, xem như là báo đáp trước kia cậu ta đã chiếu cố hắn.
Năm nay Chung Khuyết cũng chỉ mới có 19 tuổi, cái tuổi này hẳn là nên ở nhà đọc sách, nhưng bởi vì Phạm Thải Y quá mức nóng vội, thấy hắn được vào công ty làm việc cũng muốn con trai mình được vào. Thế nên liền trực tiếp để Chung Khuyết thôi học, tới công ty học tập.
Mà người cha trêи danh nghĩa của hắn, hẳn là cũng có suy nghĩ như vậy.
Đáng tiếc, bọn họ tính đi tính lại vẫn thất bại như cũ. Nơi này cuối cùng cũng là của hắn.
Chung Khuyết mặc một thân đồ Punk*, áo da màu đen bên trêи treo đầy loại dây kim loại vang leng keng, đầu tóc vốn dĩ màu đen liền bị hắn nhuộm thành cái bảng màu, cả người nhìn qua chẳng khác gì một tên lưu manh, nếu không phải có gương mặt kia cứu vớt thì phỏng chừng sẽ không có người nào thèm liếc hắn nhiều thêm một cái.
Trước khi tới công ty, Chung Khuyết vẫn biểu hiện ra bên ngoài là một bé ngoan, hiện tại bởi vì sự tồn tại của Chung Hàm mà cậu ta càng trở nên phản nghịch.
Cậu ta không thỏa mãn với sự sủng ái của cha mẹ cho, thứ cậu ta muốn là cướp đi toàn bộ mọi thứ của Chung Hàm.
Cái nhà này, chỉ cần một mình cậu ta là đủ rồi.
Ở nhà ngây người hồi lâu, không đi học cũng không có việc làm, Chung Khuyết liền trở thành kẻ ăn không ngồi rồi, Phạm Thải Y vẫn thường xuyên lải nhải oán trách bên tai cậu ta, ẩn ẩn có một loại trách cứ rằng cậu ta không biết cố gắng, lão già kia cũng chỉ biết ở nhà than ngắn thở dài.
Chung Hàm trực tiếp đi qua bên người cậu ta, nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Thật ra Chung Khuyết đã phát hiện ra hắn từ lâu, cảm thấy mình bị Chung Hàm xem như không khí liền quay đầu hô to với hắn: “Ê, anh không nhìn thấy tôi sao?”
Bước chân Chung Hàm cũng không hề dừng lại.
Động tĩnh của Chung Khuyết vô cùng lớn, nhân viên lễ tân bên kia không ngừng nhìn về phía này.
Chung Khuyết muốn gặp Chung Hàm thì vất vả khổ sở như vậy, đều là họ Chung, tại sao hắn có thể cao cao tại thượng mà bước đi?
Cậu ta duỗi chân dùng sức đá một cái lên cửa kính xoay tròn, trong miệng chửi nhỏ một câu: “Đệt!”
Sau đó liền vọt tới trước mặt Chung Hàm, ngăn cản đường đi của hắn.
Chung Hàm dừng bước.
Chung Khuyết lập tức đắc ý: “Tôi nói cho mà biết, Chung Hàm, anh đừng có mà quá đáng. Hiện tại toàn bộ Chung thị đều là của anh, anh thắng, nhưng đừng quên là tôi cũng họ Chung, cha cũng vậy. Anh làm như vậy không sợ tới lúc đó truyền thông đồn ầm lên sao?”
Người trước mặt cậu ta hơi cúi đầu nhìn một cái, khóe môi hắn cong lên thành nụ cười lạnh.