Chương 137: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (34)
Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————
“Gọi là Tô Đường thì rất tiện nghi sao?”
Vân Phiếm Phiếm nhất định không chịu buông tha cho cái vấn đề này.
Tô Hạ nhìn cô một lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Không phải nói em tiện nghi, Tiểu Đường, em không thấy sao? Mẹ em và Tô Viễn Phàm có dấu hiệu muốn kết hôn.”
Nếu như hai người họ thật sự kết hôn, vậy hắn với cô thì tính là gì của nhau?
Đầu óc Vân Phiếm Phiếm cuối cùng cũng hiểu được trọng điểm.
Cô che miệng khẽ kinh hô: “Em thật sự phải trở thành em gái anh?”
Lúc trước cô đã biết Phương Vũ Lộ muốn ở Tô gia dài lâu, lúc ấy cô cũng không nghĩ quá nhiều, nếu như Phương Vũ Lộ thật sự gả cho Tô Viễn Phàm, thế chẳng phải là cô sẽ trở thành em gái Tô Hạ sao? Vậy thì làm sao ở bên Tô Hạ được nữa?
Hai người liếc nhau, Vân Phiếm Phiếm ấp úng hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Tô Hạ thấy bộ dáng có chút hoảng loạn của cô, bật cười nói: “Có thể làm sao bây giờ, em sẽ bảo mẹ em không gả nữa sao?”
Vân Phiếm Phiếm sửng sốt một lát, lắc đầu: “Em tôn trọng sự lựa chọn của bà ấy, em sẽ không trở thành gánh nặng của mẹ, nếu bà ấy muốn, em cũng sẽ không ngăn cản.”
Tô Hạ lập tức rũ mi mắt xuống, tóc đen mềm mại phủ trước mắt hắn, lông mi che hết cảm xúc nơi đáy mắt, cô chỉ nghe thấy ngữ khí trầm thấp: “Chúng ta sẽ phải chia tay.”
Vân Phiếm Phiếm nắm lấy tay hắn, lại lắc đầu: “Em càng không muốn chia tay với anh.”
#Do not reup#
– ——————————
“Gọi là Tô Đường thì rất tiện nghi sao?”
Vân Phiếm Phiếm nhất định không chịu buông tha cho cái vấn đề này.
Tô Hạ nhìn cô một lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Không phải nói em tiện nghi, Tiểu Đường, em không thấy sao? Mẹ em và Tô Viễn Phàm có dấu hiệu muốn kết hôn.”
Nếu như hai người họ thật sự kết hôn, vậy hắn với cô thì tính là gì của nhau?
Đầu óc Vân Phiếm Phiếm cuối cùng cũng hiểu được trọng điểm.
Cô che miệng khẽ kinh hô: “Em thật sự phải trở thành em gái anh?”
Lúc trước cô đã biết Phương Vũ Lộ muốn ở Tô gia dài lâu, lúc ấy cô cũng không nghĩ quá nhiều, nếu như Phương Vũ Lộ thật sự gả cho Tô Viễn Phàm, thế chẳng phải là cô sẽ trở thành em gái Tô Hạ sao? Vậy thì làm sao ở bên Tô Hạ được nữa?
Hai người liếc nhau, Vân Phiếm Phiếm ấp úng hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Tô Hạ thấy bộ dáng có chút hoảng loạn của cô, bật cười nói: “Có thể làm sao bây giờ, em sẽ bảo mẹ em không gả nữa sao?”
Vân Phiếm Phiếm sửng sốt một lát, lắc đầu: “Em tôn trọng sự lựa chọn của bà ấy, em sẽ không trở thành gánh nặng của mẹ, nếu bà ấy muốn, em cũng sẽ không ngăn cản.”
Tô Hạ lập tức rũ mi mắt xuống, tóc đen mềm mại phủ trước mắt hắn, lông mi che hết cảm xúc nơi đáy mắt, cô chỉ nghe thấy ngữ khí trầm thấp: “Chúng ta sẽ phải chia tay.”
Vân Phiếm Phiếm nắm lấy tay hắn, lại lắc đầu: “Em càng không muốn chia tay với anh.”