Chương 19-20: 19: Về Sau Đội Ngũ Tiểu Phú Không Thể Thiếu Mặt Cô Được
Một buổi tối, nam nữ ngủ chung một giường, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì.
Chu Minh Phong vì lạnh nên tỉnh, khi anh từ trong mơ tỉnh lại, nhìn thấy một nửa chăn vốn dĩ thuộc về mình, đã bị người bên cạnh không hề biết điều mà chiếm hết toàn bộ.
>
Trước đêm hôm qua, Chu Minh Phong đối với tính tình đột nhiên thay đổi lớn như thế của cô cũng đã đoán ra được chút chút rồi.
Đến bây giờ, trong đầu chỉ còn lại một suy đoán vô cùng hoang đường.
Anh chỉ quen biết Khương Tân Tân mới có ba tháng, mà ba tháng này, Khương Tân Tân chẳng hề để lại chút ấn tượng nào trong trí nhớ của anh cả.
< >
Ba tháng này cô và anh cũng không nói với nhau nhiều, còn không nhiều bằng ngày hôm qua.
Vào đêm tân hôn kia, cô cúi đầu không hề nói cái gì, giống như con chim bị hoảng sợ, sau đó anh cũng chỉ trấn an cô vài câu, rồi nói cô về phòng ngủ, mà anh cũng đến phòng sách kế bên nằm nghỉ, sáng sớm ngày hôm sau bởi vì lý do công việc nên tạm thời anh phải rời khỏi thành phố Yến.
Khi Chu Minh Phong rời giường, anh đã cố gắng để động tác của mình thật nhẹ nhàng.
< p>
Dù anh cảm thấy rằng, người đang nằm ngủ trên giường đang ngủ rất say, dù anh có làm ra tiếng động gì đi nữa cũng rất khó quấy rầy giấc mộng của cô...
>
Sau khi rửa mặt đơn giản, Chu Minh Phong vào phòng để quần áo, thay tây trang rồi xuống lầu.
Mỗi ngày Khương Tân Tân đều ngủ đến khi mặt trời đã lên cao, Chu Diễn cũng vừa mới nghỉ hè nên cậu cũng hận không thể ngủ đến khi trời đất tối sầm.
Quản gia Dương biết giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Chu Minh Phong nên đã sớm dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa sáng theo kiểu Trung cho anh.
Thấy Chu Minh Phong xuống lầu, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Ông chủ, bữa sáng và báo đều đã chuẩn bị tốt rồi ạ."
Chu Minh Phong lắc đầu.
<
Nói thật thì, anh cũng không biết nên xưng hô với Khương Tân Tân như thế nào. Gọi thẳng tên cô ra hình như có hơi cứng nhắc, nhưng nếu cứ gọi là ấy thì không phân biệt được là nam hay nữ.
Quản gia Dương ngạc nhiên một chút: "... Được. Nhưng mà, cứ lấy đại như thế ạ?"
<
Tối qua bất luận là Chu Minh Phong có đang thử cô hay không, nhưng với cách làm việc của anh, thì lời đã nói ra thì phải làm.
Khương Tân Tân cười nhạt: "Không gấp, không gấp."
< >
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng người thì rất thành thật bước lên lầu.
Quả nhiên đến trước cửa phòng sách đã đụng phải quản gia Dương.
p>
Khương Tân Tân cũng không phải không biết xấu hổ đi hỏi thẳng chuyện cái thẻ, nên cô khéo léo hỏi: "Minh Phong đi làm rồi sao? Sao tôi chẳng biết gì."
< p>
Ông ấy báo một dãy số, Khương Tân Tân còn rất nghiêm túc lắng nghe, sau khi phản ứng lại: Đây là sinh nhật của Chu Diễn.
< >
Cuộc sống sau này, cô chắc chắn sẽ nhớ kỹ, không bao giờ quên.
>
Khương Tân Tân nhận lấy, cảm giác tấm thẻ cũng đang dần nóng lên, tim cô đập nhanh như trống: "Ừm, tôi nhớ rồi."
< >
Sau khi nhận lấy tấm thẻ này, cô cũng không ăn sáng nữa, sau khi cầm theo bánh sandwich mà thợ làm bánh trong bếp làm thì đi ra ngoài. Lúc này cô không cho người gọi lái xe, trong ga ra nhà họ Chu còn nhiều xe khác, tối qua cô đã tìm được cảm giác khi lái xe rồi, nên muốn tự mình lái xe.
Sau khi lên xe, cuối cùng cô cũng tìm được cảm giác được trở thành bà chủ nhà giàu có rồi.
Sau khi nhập địa chỉ ngân hàng gần nhất vào bản chỉ dẫn, thì nhanh chóng lao đi không ngừng.
p>
Thật ra cô có hơi kích động, cuối cùng cũng muốn biết được các mặt của xã hội, kẻ có tiền một lần kết hôn sẽ có bao nhiêu tiền? Trước kia cô đã từng nghe đồng nghiệp nói qua, mỗi chỗ đều có những phong tục không giống nhau, lễ nghi cũng không giống, vài năm trước đồng nghiệp kết hôn, hai bên không có nhiều họ hàng thân thích, cũng không phải nhà giàu có gì, cho dù như thế, thì đôi vợ chồng mới cưới này cũng có chút vốn từ tiền mừng kết hôn...
< p>
Còn Chu Minh Phong là ai chứ, trong sách thiết kế anh là một ông chủ lớn trong thương trường, anh quen biết đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp.
Tùy tiện ra tay đều là ừm... Đột nhiên Khương Tân Tân phát hiện, giới hạn trí tưởng tượng người nghèo của cô căn bản không thể tưởng tượng ra được, giới hạn tiền mừng của kẻ có tiền cuối cùng là đến mức nào.
<
[Kiểm tra số dư]
Số dư 3600000...00...
Khương Tân Tân đếm rồi lại đếm, sau khi xác định mình không tính sai, không biết là kích động hay thất vọng.
< >
Cả người cô nhẹ nhàng như gió, rõ ràng trước khi xuyên sách cô cũng không có nhiều tiền thế này, nhưng vì sao khi đối mặt với bảy số không trong tiền mừng này, cô không chỉ không có gào khóc ra tiếng, ngược lại còn đang suy nghĩ --- Cái này? Cái này??
>
Nhưng mà cô điều chỉnh tâm lý của mình rất nhanh, đây chính là ba trăm sáu mươi triệu đấy!
<
Trước kia cô từng biết, hôn lễ của nguyên chủ và Chu Minh Phong được làm rất đơn giản, khách khứa được mời đến cũng không nhiều, tình huống hôn lễ được tổ chức đơn giản nhưng lại thu được ba trăm sáu mươi triệu tiền mừng, có thể thấy bạn bè của Chu Minh Phong ra tay rất hào phóng, hơn nữa trước kia cô cũng từng nghe qua, có người không có thói quen tặng tiền mừng, sẽ đưa quà tặng giá cả xa xỉ.
< >
Vào giờ khắc này, hai mắt cô tỏa sáng, ba trăm sáu mươi triệu này đều là của cô!
p>
Khương Tân Tân ngơ ngơ ngác ngác bước ra khỏi ngân hàng, vì muốn làm cho mình tỉnh táo một chút, cô còn cố ý chạy đến cửa hàng tiện lợi để mua một cốc Americano đá, cái đắng cái lạnh kéo cô về lại sự thật.
< >
Tuy cô có nhiều tiền như thế, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, tiền này, lúc nào Chu Minh Phong cũng đều có thể lấy lại.
Chẳng lẽ đây là sự mệt mỏi khi làm bà chủ nhà giàu có sao, nhìn cứ như đang ngồi trên rừng vàng biển bạc, muốn xài thế nào thì xài như thế đó, nhưng giây tiếp theo cũng có thể bị đánh cho quay về như cũ, giống như tương lai cô có thế nào, tất cả đều bị quyết định bởi tâm tình của Chu Minh Phong, tâm trạng anh tốt thì sẽ đưa thẻ cho cô mua mua mua, quẹt quẹt quẹt, còn nếu tâm trạng anh không tốt thì sao?
Cô vẫn nên mở cửa hàng chân chính kiếm tiền đây mới là lựa chọn đúng đắn.
<
Trước kia cô từng nghe một đồng nghiệp chửi qua rồi, nói cái gì mà có người chị họ gả cho người có tiền, rõ ràng mỗi ngày khi đánh bài đều có thể phóng khoáng như thần tiên, nhưng người chị họ đấy thì sao, cố tình muốn gây sức ép, lại muốn mở cửa hàng đầu tư, mọi chuyện đều tự mình làm, tự mình gây sức ép. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn có thể hiểu được tâm trạng người chị họ này, giống như sống ở gần bờ hồ, trong hồ có có nhiều cá, mỗi ngày cũng không lo ăn mặc, có người vì mình câu cá, chỉ là không lo sợ sao? Bản thân mình ngay cả cách câu cá cũng không biết, ngày nào đó người kia không câu cá cho mình nữa, chẳng phải sẽ chết đói mất sao?
Cho nên, sinh mạng vẫn còn, nên không ngừng lăn lộn.
Cô cũng muốn lấy người chị họ này làm chuẩn, ngày nào đó Chu Minh Phong không câu cho cô nữa, thì tự cô cũng có thể cung cần câu, câu cá để chơi.
>
*
Khương Tân Tân vui vẻ quay trở về cửa hàng, cùng công nhân nói chuyện, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, nếu cửa hàng này không xảy ra chuyện bất ngờ nào, thì trong khoảng thời gian nữa sẽ mở cửa, cô có cần phải nên đăng thông báo tuyển dụng lên mạng không ta?
[Chòm Song Tử, giá trị may mắn ngày hôm nay: Một ngôi sao.
Ở phương diện tiền tài có thể sẽ có cơ hội gặp mặt không tệ, nhưng kết quả hình như không lý tưởng. Hôm nay dễ thấy được người yêu hoặc bạn đời giúp đỡ, đừng quên cho đối phương một cái ôm nha!]
Khương Tân Tân tự động xem nhẹ câu nói sau.
Kết quả không lý tưởng sao?
Rõ ràng không đúng. Quả nhiên vẫn không nên lệ thuộc vào mấy vấn đề chòm sao này.
*
Quản gia Dương là dân thường, mười mấy năm qua mỗi kỳ xổ số đều mua, nhưng không thể nào không nói, vận may vô cùng kém, vô cùng ít ỏi.
Trong két sắt ở phòng sắt của Chu Minh Phong có vài tấm thẻ, cũng coi như ông từng dùng qua.
Trong mấy tấm thẻ này, vừa khéo quản gia Dương lại chọn cho Khương Tân Tân tấm thẻ với số dư ít nhất...