Chương 23: 23: Cha Con Chu Gia Mấy Người Có Thể Tùy Tiện Thảo Luận Về
Nghe Khương Tân Tân nói xong, mặc dù Nghiêm Chính Phi còn muốn tranh cãi vài câu vì Vân Hinh, nhưng trong lòng không tìm ra được câu nói nào nghe hợp lý cả nên chỉ có thể im lặng.
< >
Khi Khương Tân Tân nghiêng đầu, thì cô liếc mắt có thể nhìn thấy từ sau có xe đi đến, vừa quay đầu lại nhìn còn chưa kịp né tránh đã nhận ra đây là xe hơi của Chu Minh Phong, ngạc nhiên kêu lên một tiếng, quả nhiên xe ngừng lại, cô không thèm để ý đến Nghiêm Chính Phi ở bên cạnh, ba bước thành hai bước đi vào xe, cửa xe đã mở xuống, Chu Minh Phong ngồi ở ghế sau, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nhiệt tình của cô, mỉm cười nói: "Làm gì thế?"
< >
"Không phải cửa hàng kia của tôi sắp mở à, nên tôi muốn tặng cho hàng xóm chút quà nhỏ.” Khương Tân Tân khom lưng, hầu như cả ngày hôm nay cô đều ở nhà, đương nhiên cũng sẽ không ăn mặc quá mức trang trọng, cô chỉ mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình, phối với quần vận động ngắn thịnh hành của năm nay, chân đi một đôi giày thể thao, tóc dài cũng tùy ý búi thành một nhúm trên đầu. Thân hình được chăm sóc tỉ mỉ của cô mặc một phong cách thoải mái như thế, đứng chung với Nghiêm Chính Phi, cùng lắm cũng chỉ hơn kém nhau vài tuổi.
< >
"Ừm." Ánh mắt Chu Minh Phong lơ đãng đảo qua Nghiêm Chính Phi.
Rõ ràng anh chỉ nhìn thoáng qua thôi, nhưng Nghiêm Chính Phi đã sợ đến mức hồn bay phách lạc luôn rồi.
Nếu là trước kia, tuy Nghiêm Chính Phi có sợ Chu Minh Phong, nhưng nếu gặp mặt thì vẫn sẽ chào hỏi qua một chút, nhưng hôm nay đại khái là có chuyện xấu trong người, một giây trước còn vì mấy câu của Khương Tân Tân mà không trả lời được, đến giây sau đã nhìn thấy Chu Minh Phong, nên cậu ấy nhất thời cũng hiểu được lý do vì sao Vân Hinh lo lắng, sợ hãi, thậm chí còn trằn trọc suốt một đêm.
Bọn họ đều biết rõ, cho dù Khương Tân Tân có là mẹ kế của Chu Diễn thì làm sao, cho dù cái danh mẹ kế này nói từ đơn giản đến phức tạp thì đều là những câu chuyện xưa ác độc khiến người khác không rét mà run. Khương Tân Tân dù sao cũng là người lớn trong nhà Chu Diễn, bọn họ có vai vế thấp hơn, lại là bạn của Chu Diễn, thì dựa vào đâu để quản đến chuyện của ba và mẹ kế của Chu Diễn chứ?
Nếu chú Chu đã biết, thì sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu chú Chu hiểu nhầm ý của Chu Diễn, thế bọn họ đang hại Chu Diễn rồi!
Mặc dù Nghiêm Chính Phi nghĩ mình che dấu rất tốt, nhưng dù sao cậu ấy cũng chỉ là một học sinh mười sáu, mười bảy tuổi thôi, Chu Minh Phong liếc mắt nhìn lướt qua đã thấu cậu ấy rồi, đương nhiên cũng thấy được vẻ mặt kích động của cậu ấy.
/p>
Khu biệt thự này rất lớn, đi dạo một ngày cũng chưa chắc đã đi dạo xong, nhưng chỗ bọn họ đang dừng lại này cũng chỉ cách vài phút đi bộ là đến nhà.
"Không cần." Bây giờ Nghiêm Chính Phi chỉ hận không thể trốn ngay lập tức: "Anh cháu vừa mới gọi điện thoại nói đã đến cổng rồi. Cảm ơn chú Chu ạ."
< p>
Nghiêm Chính Phi như được ân xá, xoay người chạy đi, rất nhanh đã chẳng thấy bóng dáng.
>
Lái xe tiếp tục chạy đến biệt thự Lâm Hồ, lúc này Khương Tân Tân mới tò mò hỏi: "Hôm nay sao anh tan làm sớm thế?"
< >
Cô quả thật rất tò mò, mỗi ngày Chu Minh Phong đều rất bận, mỗi buổi sáng khi cô tỉnh dậy đã thấy anh ra ngoài rồi, tối cô đi ngủ anh còn chưa về nhà. Có đôi khi cô cũng xem xét lại, nếu cô cũng yêu thích công việc như anh, thế thì cô chắc đã có một chân trong hàng ngũ phú bà rồi.
Mỗi tới sau mười giờ đều không nhìn thấy người, thế mà hôm nay lại trở về sớm như thế...
p>
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ càng ngày Khương Tân Tân càng không sợ Chu Minh Phong nữa, thậm chí có rất nhiều lúc, cô bắt đầu sinh ra một suy nghĩ trong đầu: Cứ như thế này thật ra cũng không tệ.
>
Sau đó, trong khoảng thời gian ở chung này, anh cũng rất dịu dàng, nhưng mà thật sự rất khó chịu khi người đàn ông đã ba mươi chín tuổi còn chơi bời hách dịch. Sau khi trao đổi với nhau vài câu, thì cô cũng không thường lo lắng sẽ bị chán theo thời gian nữa.
Cuối cùng, tự anh cũng có con trai của mình, đối với người vợ là cô chắc chắn không có yêu cầu về phương diện tình dục đâu.
Cái này cũng tốt, mặc kệ là trước khi xuyên sách hay là sau khi xuyên sách, Khương Tân Tân, đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi cũng đã đến tuổi kết hôn theo ý của người lớn rồi, cô cũng không hề bị tình dục làm xúc động. Cô cũng không hề thích trẻ con, cũng như cô không thể hiểu được bản thân mình, cô tận mắt thấy qua hiện thực tàn khốc của một đàn chị, từ sau khi mang thai sinh con, vòng bạn bè từ nơi tích cực đầy năng lượng đã trở thành nơi bàn bạc chuyện ăn ị của trẻ con, ngay cả đàn chị cũng xem thường mình, nói cuối cùng chị ấy không thể tìm lại bản thân mình lúc trước nữa.
Sao cô dám khẳng định, sau khi mình sinh đứa nhỏ, sẽ không thay đổi thành người mẹ trong đầu chỉ có con mình thôi cơ chứ?
Nghĩ đến tương lai sau này của mình, thậm chí là thế giới tinh thần, sau này đều bị một người khác xâm chiếm, thì cô đã run lên, cho dù chuyện người đó là con của cô thì trước mắt cũng không thể nào chấp nhận được.
Nếu cô đã trở thành một bà chủ đã kết hôn, hơn nữa chồng cô cũng có yêu cầu về phương diện kia, thì bây giờ chắc chắn cô không nghĩ đến chuyện kiếm tiền, mà là chạy trốn --- tuy còn trong thân thể của nguyên chủ, nhưng cô đã rất ích kỷ từ trong xương cốt, cô xuyên qua đây, đương nhiên là phải lấy ý nguyện của mình, tự mình cảm nhận là chính.
< p>
"Thế tôi sẽ kêu đầu bếp làm mấy món mà anh thích ăn!"
*
Chu Minh Phong rất ít khi ăn cơm ở nhà. Có khi cả tháng trời cũng chưa ăn ở nhà lần nào, quản gia thấy anh trở về nên ông vội vàng nói nhà bếp làm thêm một chút đồ ăn, đến giờ ăn cơm chiều, Khương Tân Tân đi đến phòng ăn liếc mắt nhìn bàn ăn một cái đã rất rất ngạc nhiên. Đồ ăn hôm nay vô cùng nhiều, cơ bản là giống kiểu nhà người khác ăn cơm tất niên.
>
Trong phòng ăn, quản gia và dì giúp việc đang bận rộn phía sau, cũng vô cùng tự giác để lại không gian kỳ quái này cho một nhà ba người họ.
Đây là một chuyện có thể xảy ra trong thời gian dài như vài năm, cũng có thể là chiến tranh trong mấy tháng ngắn ngủi, cuối cùng cũng không thể phân thắng bại.
Nhưng mà dù có thế nào đi nữa, cũng không có quan hệ gì với cô cả, cô cũng không rảnh đến mức đi lo chuyện của người khác, hơn nữa cô cũng tự mình hiểu mình, dù cô có muốn cố gắng để trở thành một người mẹ tốt thì cũng phải xem người ta có cần hay không đã.
Khi tâm trí Khương Tân Tân đang dành cho món xương sườn yêu thích của mình, thì nghe thấy Chu Minh Phong từ từ hỏi: "Con gọi cho trợ lý Lưu nói muốn tìm công việc để làm sao?"
"Vâng."
br>
Khương Tân Tân vô cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, xác nhận mình không nghe nhầm, người trả lời thật sự là Chu Diễn.
< >
Sao lại thế này nhỉ, cậu muốn tìm công việc à? Chẳng phải cậu còn đang trong tuổi vị thành niên sao, không phải vẫn còn đi học à?
Chu Diễn gật đầu: "Bằng lòng."
< p>
Khương Tân Tân nhìn Chu Minh Phong, lại nhìn sang Chu Diễn: "..."
Công nhân khuân vác? Cái quỷ gì thế này.
Quả nhiên, Chu Diễn cũng không phải nói chơi cho vui, cho dù nghe xong lời này, cậu cũng không có ý định rút lui, ngược lại như đang bị khơi dậy ý chí chiến đấu, nói: "Con không cần người khác bao che cho con, con cũng không cần người khác phải quen biết con."
Nói tóm lại, công việc khuân vác này, cậu đã xác định phải làm rồi!
Khi Chu Diễn kiềm chế không hỏi "Ba nói đủ chưa", cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp nói: "Công việc khuân vác rất vất vả, đó là công việc chân tay. Tiền lương cũng không cao như con đã nghĩ, còn không bằng tiền ra ngoài ăn của con và bạn bè nữa."
< >
"Thế thì thế nào?!" Chu Diễn nghe không hiểu cách nói này.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu lại nghĩ đến trợ lý Lưu.
< >
"Có ý gì đây?" Chu Minh Phong hỏi: "Là đang tính sau mười tám tuổi sẽ cắt đứt mối quan hệ cha con với ba à?"
< p>
Nam sinh mười sáu, mười bảy tuổi, hình như không chịu lùi bước, bỗng nhiên nhận ra rằng hào quang và sự tự tin trên người mình đều do ba mẹ cho cả, thậm chí cậu còn muốn làm người ba tốt nhưng dựa trên những điều kiện mà ba mình cho.
Điều này sao mà cậu có thể chấp nhận được.
Cho nên, biện pháp tốt nhất cậu có thể nghĩ được đó là, sau này khi đủ tuổi sẽ tự lực gánh sinh, không bao giờ dựa vào ba mẹ mình nữa.
Chu Diễn thấy Chu Minh Phong không có phản ứng gì, lại bổ sung thêm một câu: "Con không cần bất cứ cái gì của nhà mình cả."
Khương Tân Tân: "?"
Một người ngoài như cô, cũng vì mấy lời nói xằng nói bậy của cậu mà cảm thấy đau giùm.
>
Chu Minh Phong bình tĩnh gật đầu: "Được."
< /p>
Khương Tân Tân: "??"
Mấy người nhà họ Chu này thảo luận về tài sản hay mấy chuyện lớn đều tùy tiện như thế này à?
< >
Không để lại cho Chu Diễn, chẳng lẽ để lại cho cô? Cho dù cô có uống say đi chăng nữa, cũng không dám nghĩ mấy chuyện mơ mộng hảo huyền này.
p>
Khương Tân Tân nhìn ra được Chu Diễn lại cảm thấy chán nản, ngay cả cơm cũng chẳng thèm ăn, không thèm nói lời nào đã rời khỏi phòng ăn.
Cô làm bộ lơ đãng ngồi trên sô pha bên cạnh anh, cùng anh nói chuyện: "Thật sự muốn để Chu Diễn đi làm công nhân khuân vác à? Gần đây thời tiết rất nóng đấy."
>
Thoạt nhìn Chu Minh Phong có chút mệt mỏi, gỡ kính mắt xuống, nhẹ nhàng lau lau tròng kính: "Nếu nó muốn thì nó cũng có thể đi."
Khương Tân Tân cũng không hay nhìn thấy anh gỡ kính mắt xuống, hơn nữa là nhìn thấy ở khoảng cách gần như thế này.
>
Không phải tất cả người đàn ông đều thành thục như thế, thậm chí là mấy người đàn ông bốn, năm mươi tuổi, ở phương diện tự chủ và ý nghĩ, ngay cả một thiếu niên mười bảy, mười tám cũng không so được.
Đàn ông thành thục, không chỉ là vẻ bề ngoài, mà là tâm trí, hay là sự trải đời.
<
Những giá trị quý giá này đã mài dũa người đàn ông trước mặt này thành dáng vẻ dịu dàng, nho nhã như hiện giờ.
Lúc này thấy anh gỡ mắt kính xuống, Khương Tân Tân nhìn anh, thế mà bất giác đã rơi vào sự hấp dẫn trong mắt anh.
Mà bất luận là cô thiếu định luật chút nữa, bất luận là cô chưa trải qua kinh nghiệm tình trường phong phú, có lẽ là cô sẽ bị người đàn ông này hấp dẫn.