Chương 4-2
Bình thường lúc luyện võ chính là khoảng thời gian Bộc Dương Tuyên Cầu vui vẻ nhất, nhưng hôm nay hình như nó rầu rĩ không vui lắm.
Thư phòng của Bộc Dương Tuyên Cầu nhỏ hơn nhiều so với thư phòng của Bộc Dương Ngự Thiên nhưng có không ít sách vở.
n tìm một cuốn sách đã từng học qua rồi tự mình mài mực, lấy giấy luyện chữ.
ốn cứ tưởng có cơ hội được nếm lại cảm giác vui vẻ khi đi học nhưng xem ra hiện tại đúng là khó khăn trùng điệp a…
Lúc này, hắn mới chỉ học những cái căn bản nhất, thêm nữa thân phận của hắn không cho phép hắn đi hỏi người khác nên chỉ có thể tự mình giãy trong cái vòng luẩn quẩn này.
an đầu còn kỳ vọng vào cơ thể này có thể nhớ được chút gì đó nhưng thoạt nhìn thì đủ biết, chủ nhân trước kia của nó cũng không biết chữ nốt…
Mặc kệ nói sao thì nói, đứa con của bọn họ coi như không có, ngay cả thân thể cũng bị hắn – một linh hồn không quen biết chiếm mất.
N hưng đúng là có rất nhiều thứ trùng hợp, Tạ Đông Quân muốn cười cũng cười không nổi… Dù sao nếu muốn nhận xét một lời thì Tạ Đông Quân hắn cảm thấy cuộc sống hiện tại so với quá khứ thoải mái hơn rất nhiều.
Không phải lo lắng về chuyện ăn uống, việc chăm sóc Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không mấy khó khăn; còn hơn gấp vạn cuộc sống trước kia cả ngày làm ba ca, sáng sớm phải bước ra khỏi nhà mãi tới tối khuya mới mò về.
ẳng qua chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu là hoàng tử khiến hắn có chút sợ hãi…. Tuy giờ vẫn là một đứa nhóc nhưng sau này trưởng thành thì dĩ nhiên sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái…
Điện hạ…
n đầu Tạ Đông Quân còn kinh ngạc rồi dần dần đắm chìm trong lời giảng của Bộc Dương Tuyên Cầu.
Tạ Đông Quân mỉm cười với Bộc Dương Tuyên Cầu, rồi bắt đầu thu dọn đống giấy trên bàn.
Điện hạ đúng là một người tốt. Cho dù là đối với hạ nhân cũng tận tình chỉ bảo, nô tài có thể theo điện hạ thật sự là phước đức ba đời!
Ta … ta chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm thôi! Cũng chẳng phải có ý muốn lại đây chỉ ngươi! Hơn nữa, ngươi là thư đồng của ta, nếu ngay cả việc này cũng không biết thì sẽ làm mất mặt ta!
Bộ dáng cãi bướng của Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ là Tạ Đông Quân càng muốn cười. Mà đúng là hắn thực sự nhịn không nổi nên đã cười thành tiếng.
– Ngươi… Ngươi cười cái gì?
nbsp; Dạ?! Nô tài không có cười mà… Phụt…
hẹn quá hóa giận, Bộc Dương Tuyên Cầu nắm tay lại thành quyền bắt đầu đuổi đánh Tạ Đông Quân. Còn Tạ Đông Quân thì vừa cười vừa chạy khắp phòng để cho nó đuổi.
Ngh e thấy tiếng đuổi bắt, Hồng Ngọc sợ hãi vội chạy tới rồi đứng ngây ở cửa nhìn, cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười.
T ước kia, Bộc Dương Tuyên Cầu luôn trốn trong Tĩnh Tâm điện, không muốn ngồi học bài cùng đám trẻ cùng tuổi; mà cứ khăng khăng cầm nhánh cây rồi tập luyện cái nó gọi là võ công. Khổ nỗi, Bộc Dương Ngự Thiên lại không muốn để nó tham dự chuyện quân sự, thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới sinh oán hận với Bộc Dương Ngự Thiên.
Nghĩ lại thấy, có lẽ Bộc Dương Ngự Thiên đem Tạ Mãn tới bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu đúng là chuyện vô cùng tốt nha!
Điện hạ, có thể dùng bữa tối rồi!
nbsp; A, đã muộn như thế rồi sao! Điện hạ muốn dùng bữa trước hay muốn tắm rửa trước?
Bộc Dương Tuyên Cầu ngửi ngửi người mình, cảm giác trên người đã sực lên mùi mồ hôi khó chịu.
nbsp; Dạ! – dạ một tiếng, Tạ Đông Quân lập tức chạy đi chuẩn bị nước tắm.
ng Ngọc đứng một bên mỉm cười nhìn nó. Tuổi nagf so với hai người lớn hơn nhiều nên nàng có cảm giác như đang nhìn hai đệ đệ của mình.
Ngh e thấy lời Hồng Ngọc, Bộc Dương Tuyên Cầu bướng bĩnh cãi lại:
B c Dương Tuyên Cầu nhìn Hồng Ngọc rồi quay phắt đi, vành tai hơi hơi đỏ lên.
…. Thật tốt quá!
Điện hạ, nước đã chuẩn bị tốt lắm, có thể tắm rửa rồi … Hai người sao vậy?
– Ngươi … đừng có lắm chuyện!
Bộc Dương Tuyên Cầu đi về phía trong phòng, còn Tạ Đông Quân thì không hiểu vì sao mình bị mắng. Hắn nghi hoặc liếc nhìn Hồng Ngọc còn đang đứng một bên cười trộm rồi vội đuổi theo Bộc Dương Tuyên Cầu.
– bsp; Người ta nói rất đúng, điện hạ thực sự rất thông minh!
Bộc Dương Tuyên Cầu đang ngâm mình trong ao nước còn Tạ Đông Quân thì ngồi xổm bên cạnh giúp nó chà lưng.
Đó là đương nhiên…
– Thật tốt. Nô tài chưa từng được đi học cho nên không biết nhiều chữ. May mắn điện hạ chịu đi học để cho nô tài được ngồi nghe ké. Vừa rồi còn có lòng dạy nô tài… – Tạ Đông Quân nói rồi mỉm cười.
Nói được ai hả?! Chính ngươi cũng là một đứa nhỏ đấy thôi!
Nói cũng đúng nhỉ!
i mắt đang nhắm nghiền của Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức mở trừng lên rồi lại nhanh chóng khép lại:
nbsp; Hôm nay nô tài nói nhiều, hại điện hạ mất mặt đúng không ạ?
bsp; Đã nói là không cần để ý tới bọn chúng. – mới chỉ nghĩ tới bộ mặt của Triệu Chiêu là Bộc Dương Tuyên Cầu đã nhíu chặt mày.
Nhưng mà… Những người đó sao có thể nói với điện hạ mấy lời như thế!
ộc Dương Tuyên Cầu hừ một tiếng rồi đứng lên muốn mặc quần áo. Tạ Đông Quân nhanh tay lấy khăn sạch giúp nó lau khô thân thể.
Bộc Dương Tuyên Cầu trầm mặc một hồi mới lên tiếng:
– Ta đã nói nhiều lần với hoàng huynh, ta muốn học binh pháp và võ thuật. Nhưng hoàng huynh không cho ta học.
– Đã nói là ta đối với mấy thứ đó không có hứng thú. Hơn nữa, thi ca, từ, phú, lịch sử chẳng quan trọng chút nào!
Cho nên nói … so với làm hoàng thượng, điện hạ càng muốn làm một tướng quân sao?
Đúng thế! Vậy thì sao nào? – nghe thấy Tạ Đông Quân nhắc tới chuyện về ngôi vị hoàng đế, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đề phòng, cứ như cả người mọc lên tua tủa gai nhọn vậy.
T ạ Đông Quân không hề nói với Bộc Dương Tuyên Cầu rằng làm hoàng thượng sẽ tốt hơn, điều này làm Bộc Dương Tuyên Cầu rất kinh ngạc.
Nếu điện hạ chỉ biết đánh giặc, sau này nếu phải ngoại giao với đối phương chẳng phải sẽ thua thiệt nhiều ư? Đến lúc đó, cái tên Triệu Chiêu kia chẳng phải được cơ hội lên mặt khoe văn vẻ sao?
T rong đầu Bộc Dương Tuyên Cầu hiện lên vẻ mặt đắc ý của Triệu Chiêu, lập tức cảm giác thực khó chịu.
Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nghe những lời Tạ Đông Quân nói, trên mặt liền có chút biểu cảm. Không hiểu sao trong lòng nó lại nổi lên cảm giác vui vẻ.
ông biết Tạ Đông Quân có thực sự suy nghĩ như thế không nhưng nó đang tưởng tượng, người cưỡi ngựa uy vũ kia chính là mình.
T ong lòng rất vui vẻ nên Bộc Dương Tuyên Cầu không tự giáp đáp ứng, xem như đã tiến vào cạm bẫy Tạ Đông Quân thiết lập.
Một câu cuối cùng này đã khiến Bộc Dương Tuyên Cầu đồng ý mỗi ngày đều tới Thái học đường nghe giảng. Tạ Đông Quân nghĩ mà thầm thở phào nhẹ nhõm.
n tìm một cuốn sách đã từng học qua rồi tự mình mài mực, lấy giấy luyện chữ.
ốn cứ tưởng có cơ hội được nếm lại cảm giác vui vẻ khi đi học nhưng xem ra hiện tại đúng là khó khăn trùng điệp a…
Lúc này, hắn mới chỉ học những cái căn bản nhất, thêm nữa thân phận của hắn không cho phép hắn đi hỏi người khác nên chỉ có thể tự mình giãy trong cái vòng luẩn quẩn này.
an đầu còn kỳ vọng vào cơ thể này có thể nhớ được chút gì đó nhưng thoạt nhìn thì đủ biết, chủ nhân trước kia của nó cũng không biết chữ nốt…
Mặc kệ nói sao thì nói, đứa con của bọn họ coi như không có, ngay cả thân thể cũng bị hắn – một linh hồn không quen biết chiếm mất.
N hưng đúng là có rất nhiều thứ trùng hợp, Tạ Đông Quân muốn cười cũng cười không nổi… Dù sao nếu muốn nhận xét một lời thì Tạ Đông Quân hắn cảm thấy cuộc sống hiện tại so với quá khứ thoải mái hơn rất nhiều.
ẳng qua chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu là hoàng tử khiến hắn có chút sợ hãi…. Tuy giờ vẫn là một đứa nhóc nhưng sau này trưởng thành thì dĩ nhiên sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái…
Điện hạ…
n đầu Tạ Đông Quân còn kinh ngạc rồi dần dần đắm chìm trong lời giảng của Bộc Dương Tuyên Cầu.
Tạ Đông Quân mỉm cười với Bộc Dương Tuyên Cầu, rồi bắt đầu thu dọn đống giấy trên bàn.
Điện hạ đúng là một người tốt. Cho dù là đối với hạ nhân cũng tận tình chỉ bảo, nô tài có thể theo điện hạ thật sự là phước đức ba đời!
Ta … ta chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm thôi! Cũng chẳng phải có ý muốn lại đây chỉ ngươi! Hơn nữa, ngươi là thư đồng của ta, nếu ngay cả việc này cũng không biết thì sẽ làm mất mặt ta!
Bộ dáng cãi bướng của Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ là Tạ Đông Quân càng muốn cười. Mà đúng là hắn thực sự nhịn không nổi nên đã cười thành tiếng.
nbsp; Dạ?! Nô tài không có cười mà… Phụt…
hẹn quá hóa giận, Bộc Dương Tuyên Cầu nắm tay lại thành quyền bắt đầu đuổi đánh Tạ Đông Quân. Còn Tạ Đông Quân thì vừa cười vừa chạy khắp phòng để cho nó đuổi.
Ngh e thấy tiếng đuổi bắt, Hồng Ngọc sợ hãi vội chạy tới rồi đứng ngây ở cửa nhìn, cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười.
T ước kia, Bộc Dương Tuyên Cầu luôn trốn trong Tĩnh Tâm điện, không muốn ngồi học bài cùng đám trẻ cùng tuổi; mà cứ khăng khăng cầm nhánh cây rồi tập luyện cái nó gọi là võ công. Khổ nỗi, Bộc Dương Ngự Thiên lại không muốn để nó tham dự chuyện quân sự, thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới sinh oán hận với Bộc Dương Ngự Thiên.
Điện hạ, có thể dùng bữa tối rồi!
nbsp; A, đã muộn như thế rồi sao! Điện hạ muốn dùng bữa trước hay muốn tắm rửa trước?
nbsp; Dạ! – dạ một tiếng, Tạ Đông Quân lập tức chạy đi chuẩn bị nước tắm.
ng Ngọc đứng một bên mỉm cười nhìn nó. Tuổi nagf so với hai người lớn hơn nhiều nên nàng có cảm giác như đang nhìn hai đệ đệ của mình.
Ngh e thấy lời Hồng Ngọc, Bộc Dương Tuyên Cầu bướng bĩnh cãi lại:
B c Dương Tuyên Cầu nhìn Hồng Ngọc rồi quay phắt đi, vành tai hơi hơi đỏ lên.
…. Thật tốt quá!
Điện hạ, nước đã chuẩn bị tốt lắm, có thể tắm rửa rồi … Hai người sao vậy?
– bsp; Người ta nói rất đúng, điện hạ thực sự rất thông minh!
Bộc Dương Tuyên Cầu đang ngâm mình trong ao nước còn Tạ Đông Quân thì ngồi xổm bên cạnh giúp nó chà lưng.
Đó là đương nhiên…
Nói được ai hả?! Chính ngươi cũng là một đứa nhỏ đấy thôi!
Nói cũng đúng nhỉ!
i mắt đang nhắm nghiền của Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức mở trừng lên rồi lại nhanh chóng khép lại:
nbsp; Hôm nay nô tài nói nhiều, hại điện hạ mất mặt đúng không ạ?
bsp; Đã nói là không cần để ý tới bọn chúng. – mới chỉ nghĩ tới bộ mặt của Triệu Chiêu là Bộc Dương Tuyên Cầu đã nhíu chặt mày.
Nhưng mà… Những người đó sao có thể nói với điện hạ mấy lời như thế!
ộc Dương Tuyên Cầu hừ một tiếng rồi đứng lên muốn mặc quần áo. Tạ Đông Quân nhanh tay lấy khăn sạch giúp nó lau khô thân thể.
Cho nên nói … so với làm hoàng thượng, điện hạ càng muốn làm một tướng quân sao?
Đúng thế! Vậy thì sao nào? – nghe thấy Tạ Đông Quân nhắc tới chuyện về ngôi vị hoàng đế, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đề phòng, cứ như cả người mọc lên tua tủa gai nhọn vậy.
T ạ Đông Quân không hề nói với Bộc Dương Tuyên Cầu rằng làm hoàng thượng sẽ tốt hơn, điều này làm Bộc Dương Tuyên Cầu rất kinh ngạc.
Nếu điện hạ chỉ biết đánh giặc, sau này nếu phải ngoại giao với đối phương chẳng phải sẽ thua thiệt nhiều ư? Đến lúc đó, cái tên Triệu Chiêu kia chẳng phải được cơ hội lên mặt khoe văn vẻ sao?
T rong đầu Bộc Dương Tuyên Cầu hiện lên vẻ mặt đắc ý của Triệu Chiêu, lập tức cảm giác thực khó chịu.
Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nghe những lời Tạ Đông Quân nói, trên mặt liền có chút biểu cảm. Không hiểu sao trong lòng nó lại nổi lên cảm giác vui vẻ.
ông biết Tạ Đông Quân có thực sự suy nghĩ như thế không nhưng nó đang tưởng tượng, người cưỡi ngựa uy vũ kia chính là mình.
T ong lòng rất vui vẻ nên Bộc Dương Tuyên Cầu không tự giáp đáp ứng, xem như đã tiến vào cạm bẫy Tạ Đông Quân thiết lập.