Chương 6-1
Thời gian trôi qua mau, mấy cái xuân thu cứ thế nối đuôi nhau đi mất. Hai đứa nhỏ trước kia nay đã cao lớn, trở thành những thanh niên oai hùng, bễ nghễ.
Vật lộn một hồi với cơn ngủ, cuối cùng Tạ Đông Quân vẫn phải chịu phận bất hạnh, rời giường.
Tư thế ngủ của hắn cũng không đẹp mắt cho lắm, lúc ngồi lên khiến vạt áo trượt từ bả vai xuống, để lộ mảng da thịt trắng nõn nà.
C ộc sống của Tạ Đông Quân trong những năm gần đây có thể coi là sung sướng. Hầu hạ bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu khiến hắn ngày càng nhàn nhã, ăn cái gì cũng ngon hơn. Thân thể gầy yếu, suy dinh dưỡng lúc trước đã biến mất, chẳng những sắc mặt hồng nhuận lên mà mái tóc khô rối như rơm rạ kia cũng mềm mượt như tơ lụa vậy.
i mắt to tròn giờ đã hẹp dài, chính xác thì đó là một đôi mắt phượng xinh đẹp. Cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào… Diện mạo của Tạ Đông Quân kiếp này giống hệt kiếp trước, nhưng thêm vài phần thanh tú và chững chạc.
Bộc Dương Tuyên Cầu thường nói, mấy năm gần đây Tạ Đông Quân được chăm sóc còn hơn cả y, chỉ cần nhìn cái mặt là biết.
ùy tiện búi mái tóc dài lại rồi qua loa rửa mặt xong, Tạ Đông Quân cầm chiếc khăn đi ra khỏi phòng.
– Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.
Một thị nhân còn dậy muộn hơn cả chủ nhân, ta xem ra chỉ có một mình ngươi thôi! – tra kiếm vào trong vỏ, Bộc Dương Tuyên Cầu cầm chén trà lạnh uống một hơi cạn sạch.
nbsp; Ai bảo ông chủ của ta không giống với những ông chủ khác cứ thế ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao mới dậy. Đúng là một lão nhân, cứ mỗi ngày đến giờ mão là ngủ không được.
B ộc Dương Tuyên Cầu cười nói, tuyệt không so đo chuyện Tạ Đông Quân không biết trên dưới, lớn nhỏ.
Tạ Đông Quân hừ một tiếng:
– Trước kia là do ta sợ địch ý của ngài đối với ta quá sâu, sẽ tìm ta để gây sự. Cho nên ta mới cố ý lấy lòng ngài nha.
N ghe hắn nói thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cười khổ một tiếng:
– Vậy tại sao bây giờ không sợ ta kiếm cơ hội xử phạt ngươi?
– Đã ở cùng nhau nhiều năm như thế, ngài mới không…. Ngài không thể nào? – nói đến vế sau, ngữ khí của Tạ Đông Quân đã biến thành câu nghi vấn. Tạ Đông Quân cẩn thận quan sát biểu cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu để xem y nói thật hay đùa.
Mặc dù là một thiếu niên anh tuấn nhưng Tạ Đông Quân vẫn không thể nhìn thuận mắt. Ai bảo diện mạo Bộc Dương Tuyên Cầu so với hắn còn nam tính hơn chứ?
– bsp; Đừng có đứng gần như thế! Ngươi cúi đầu không ngại mệt nhưng ta thì ngẩng cổ muốn gãy luôn rồi!
Ý thức được cái ý nghĩ ngây thơ kia, Tạ Đông Quân giận dỗi xoay người:
– Ta đi xem đồ ăn sáng chuẩn bị tốt không!
– Nghe nói gần đây phía Tây Cương có sơn tặc hoành hành nghiêm trọng, Hoàng thượng có ý muốn ra quân chinh phạt.
Ta còn chưa có năng lực đó, bản thân ta tự hiểu được. Ta nghĩ muốn thương lượng với hoàng thượng, mong hắn cho ta được gia nhập vào đội quân xuất chinh. Cho dù là một bộ binh cũng được.
Tạ Đông Quân chỉ đứng bên nhìn cũng cảm thấy bụng mình khó chịu không tiếp nhận nổi.
Đúng rồi, ngươi có ăn sáng không đó?
nh thường, Tạ Đông Quân và Hồng Ngọc đã dùng qua bữa sáng trước khi Bộc Dương Tuyên Cầu rời giường rồi mới bắt đầu công việc. Nhưng Tạ Đông Quân vẫn còn tiếp diễn cái thói quen xấu từ kiếp trước, so với ăn cơm thì hắn thích được ngủ hơn. Bởi thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chẳng để ý lắm, mỗi ngày hắn rời giường còn muộn hơn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Điện … điện hạ, nếu muốn đi tìm hoàng thượng thương lượng thì nhớ phải dẫn nô tài theo với. Có lẽ nô tài sẽ giúp được ngài thuyết phục hoàng thượng nha!
Đừng có nói lảng sang chuyện khác! Vả lại, ngươi sớm đã không biết tới hai chữ nô tài, hiện tại có muốn sửa miệng nịnh nọt cũng đã không còn kịp rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói vừa dùng khí thế không cho phép lằng nhằng, cầm một chiếc bánh mỳ hãy còn tỏa khói đưa cho hắn.
Tạ Đông Quân nhận chiếc bánh mỳ, nhỏ giọng nói:
Đê tiện…
nbsp; Không…
Bộc Dương Tuyên Cầu biết rõ, nếu y xuất chinh thì Tạ Đông Quân nhất định không có khả năng ngồi ở Tĩnh Tâm điện chờ y trở về. Thể nào hắn cũng phải theo đi, nên giờ y mới lấy việc đó ra uy hiếp hắn.
ột cái lớn thế này, đủ để hắn ăn đến tối ấy chứ…
Lúc chiều, Tạ Đông Quân cùng Bộc Dương Tuyên Cầu đi một chuyến tới ngự thư phòng nhưng lại chẳng thấy ai. Hỏi tỳ nữ hầu hạ Bộc Dương Ngự Thiên thì được biết hắn đang ở chòi nghỉ mát.
au khi hai người tới chòi nghỉ mát, Bộc Dương Ngự Thiên nhìn thấy bọn hắn mà không có vẻ kinh ngạc:
B c Dương Tuyên Cầu ngồi đối diện với Bộc Dương Ngự Thiên, còn Tạ Đông Quân lại câu nệ đứng ở phía sau Bộc Dương Tuyên Cầu.
N e hắn nói thế, Bộc Dương Ngự Thiên cũng không đề nghị nữa mà quay sang nói chuyện với Bộc Dương Tuyên Cầu:
Nghe nói gần đây hoàng thượng muốn xuất binh, chinh phạt bọn sơn tặc phía Tây Cương?
– Tin tức của đệ đúng là rất linh thông. Đúng là có ý định như vậy. Gần đây sơn tặc hoành hành ngang ngược, dân chúng chịu không nổi sự quấy nhiễu này. Vì để yên ổn lòng dân, nhất định phải xuất binh chinh phạt.
Bộc Dương Ngự Thiên thấy lời Bộc Dương Tuyên Cầu, mày Bộc Dương Ngự Thiên lập tức nhíu lại.
ời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu rất kích động, chỉ kém không quỳ lạy trên đất. Nhưng y còn chưa quỳ thì Tạ Đông Quân đã tranh quỳ trước.
– Hoàng thượng, nô tài cũng cầu người! Cầu ngươi để cho điện hạ được thử sức mình!
– Nếu ngay cả Tiểu Mãn Tử cũng quỳ lạy, Tuyên Cầu đệ cũng đã cầu trẫm như thế…. Được, trẫm đồng ý cho đệ đi. Nhưng không thể làm một tiểu binh, vậy sẽ ủy khuất cho đệ. Liền sắp xếp làm trung tướng đi, ta sẽ để Trần Chấn Uy an bài.
rần Chấn Uy trong miệng Bộc Dương Ngự Thiên chính là vị tướng quân dưới trướng Lý Kính.
– Đa tạ hoàng thượng!
Nghe Bộc Dương Ngự Thiên đồng ý, hai người rất vui vẻ, miệng không ngừng cảm tạ.
ưng trong lòng Tạ Đông Quân vẫn còn chút oán hận: Bộc Dương Ngự Thiên nói như vậy, chỉ là ban ơn lấy lòng bọn hắn. Đến lúc đó, nếu hắn có yêu cầu chuyện gì thì e là sẽ bị cự tuyệt nha… Đã vậy, thừa dịp này yêu cầu nhiều một chút đi!
nbsp; Hoàng thượng! Nô tài cũng xin được theo tùy quân xuất phát! Nô tài nhất định phải luôn bên cạnh hầu hạ điện hạ mới được! – nhìn vẻ mặt trung thành và tận tâm của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đã nổi da gà da cóc rồi.
Chuẩn!
Lần này, Bộc Dương Ngự Thiên hào sảng đồng ý rồi phất phất tay, xoay người tiếp tục cho chim ăn.
B c Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân nhìn nhau, trong mắt đều là vui mừng như điên.
C ộc sống của Tạ Đông Quân trong những năm gần đây có thể coi là sung sướng. Hầu hạ bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu khiến hắn ngày càng nhàn nhã, ăn cái gì cũng ngon hơn. Thân thể gầy yếu, suy dinh dưỡng lúc trước đã biến mất, chẳng những sắc mặt hồng nhuận lên mà mái tóc khô rối như rơm rạ kia cũng mềm mượt như tơ lụa vậy.
i mắt to tròn giờ đã hẹp dài, chính xác thì đó là một đôi mắt phượng xinh đẹp. Cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào… Diện mạo của Tạ Đông Quân kiếp này giống hệt kiếp trước, nhưng thêm vài phần thanh tú và chững chạc.
ùy tiện búi mái tóc dài lại rồi qua loa rửa mặt xong, Tạ Đông Quân cầm chiếc khăn đi ra khỏi phòng.
Một thị nhân còn dậy muộn hơn cả chủ nhân, ta xem ra chỉ có một mình ngươi thôi! – tra kiếm vào trong vỏ, Bộc Dương Tuyên Cầu cầm chén trà lạnh uống một hơi cạn sạch.
nbsp; Ai bảo ông chủ của ta không giống với những ông chủ khác cứ thế ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao mới dậy. Đúng là một lão nhân, cứ mỗi ngày đến giờ mão là ngủ không được.
B ộc Dương Tuyên Cầu cười nói, tuyệt không so đo chuyện Tạ Đông Quân không biết trên dưới, lớn nhỏ.
Tạ Đông Quân hừ một tiếng:
N ghe hắn nói thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cười khổ một tiếng:
– bsp; Đừng có đứng gần như thế! Ngươi cúi đầu không ngại mệt nhưng ta thì ngẩng cổ muốn gãy luôn rồi!
Ý thức được cái ý nghĩ ngây thơ kia, Tạ Đông Quân giận dỗi xoay người:
Ta còn chưa có năng lực đó, bản thân ta tự hiểu được. Ta nghĩ muốn thương lượng với hoàng thượng, mong hắn cho ta được gia nhập vào đội quân xuất chinh. Cho dù là một bộ binh cũng được.
Tạ Đông Quân chỉ đứng bên nhìn cũng cảm thấy bụng mình khó chịu không tiếp nhận nổi.
Đúng rồi, ngươi có ăn sáng không đó?
nh thường, Tạ Đông Quân và Hồng Ngọc đã dùng qua bữa sáng trước khi Bộc Dương Tuyên Cầu rời giường rồi mới bắt đầu công việc. Nhưng Tạ Đông Quân vẫn còn tiếp diễn cái thói quen xấu từ kiếp trước, so với ăn cơm thì hắn thích được ngủ hơn. Bởi thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chẳng để ý lắm, mỗi ngày hắn rời giường còn muộn hơn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Điện … điện hạ, nếu muốn đi tìm hoàng thượng thương lượng thì nhớ phải dẫn nô tài theo với. Có lẽ nô tài sẽ giúp được ngài thuyết phục hoàng thượng nha!
Đừng có nói lảng sang chuyện khác! Vả lại, ngươi sớm đã không biết tới hai chữ nô tài, hiện tại có muốn sửa miệng nịnh nọt cũng đã không còn kịp rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói vừa dùng khí thế không cho phép lằng nhằng, cầm một chiếc bánh mỳ hãy còn tỏa khói đưa cho hắn.
Đê tiện…
nbsp; Không…
ột cái lớn thế này, đủ để hắn ăn đến tối ấy chứ…
Lúc chiều, Tạ Đông Quân cùng Bộc Dương Tuyên Cầu đi một chuyến tới ngự thư phòng nhưng lại chẳng thấy ai. Hỏi tỳ nữ hầu hạ Bộc Dương Ngự Thiên thì được biết hắn đang ở chòi nghỉ mát.
au khi hai người tới chòi nghỉ mát, Bộc Dương Ngự Thiên nhìn thấy bọn hắn mà không có vẻ kinh ngạc:
B c Dương Tuyên Cầu ngồi đối diện với Bộc Dương Ngự Thiên, còn Tạ Đông Quân lại câu nệ đứng ở phía sau Bộc Dương Tuyên Cầu.
N e hắn nói thế, Bộc Dương Ngự Thiên cũng không đề nghị nữa mà quay sang nói chuyện với Bộc Dương Tuyên Cầu:
Nghe nói gần đây hoàng thượng muốn xuất binh, chinh phạt bọn sơn tặc phía Tây Cương?
Bộc Dương Ngự Thiên thấy lời Bộc Dương Tuyên Cầu, mày Bộc Dương Ngự Thiên lập tức nhíu lại.
ời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu rất kích động, chỉ kém không quỳ lạy trên đất. Nhưng y còn chưa quỳ thì Tạ Đông Quân đã tranh quỳ trước.
rần Chấn Uy trong miệng Bộc Dương Ngự Thiên chính là vị tướng quân dưới trướng Lý Kính.
– Đa tạ hoàng thượng!
ưng trong lòng Tạ Đông Quân vẫn còn chút oán hận: Bộc Dương Ngự Thiên nói như vậy, chỉ là ban ơn lấy lòng bọn hắn. Đến lúc đó, nếu hắn có yêu cầu chuyện gì thì e là sẽ bị cự tuyệt nha… Đã vậy, thừa dịp này yêu cầu nhiều một chút đi!
nbsp; Hoàng thượng! Nô tài cũng xin được theo tùy quân xuất phát! Nô tài nhất định phải luôn bên cạnh hầu hạ điện hạ mới được! – nhìn vẻ mặt trung thành và tận tâm của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đã nổi da gà da cóc rồi.
Chuẩn!
B c Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân nhìn nhau, trong mắt đều là vui mừng như điên.