Chương 7-2

Sau khi hồi cung, Bộc Dương Ngự Thiên thiết yến long trọng mời quan khách, và chiêu đãi binh lính. Đồng thời, còn hào sảng ban tiền thường, dù là binh lính có địa vị thấp nhất cũng được thưởng trăm lượng, còn các vị tướng sĩ cấp trên càng không cần phải nói.

ộc Dương Ngự Thiên ngồi ở vị trí chủ thượng, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.



c Dương Ngự Thiên tỏ vẻ lòng vua mãn nguyện, tự hào, cũng vì thế mà vào thời điểm phong tước, ban tiền thưởng cũng đặc biệt hào phóng.

Có điều… Bộc Dương Ngự Thiên quét mắt khắp trong ngoài điện nhưng không thấy thân ảnh Bộc Dương Tuyên Cầu đâu.






T ừ lúc Bộc Dương Tuyên Cầu bắt đầu chuyên tâm học tập, Bộc Dương Ngự Thiên đã rất lâu không tới quan sát sinh hoạt của hắn. Xem ra phải tìm một thời gian thích hợp để quan tâm một chút mới được…



nbsp; Ta không phải vô lý vắng mặt. Ta có lý do. Thị nhân của bổn vương vì cứu bổn vương mà bị thương, đương nhiên bổn vương phải hồi báo thích đáng rồi!



  Cái này căn bản vượt qua sự hồi báo thích đáng rồi… – Tạ Đông Quân nhỏ giọng oán hận.



Vừa về tới Tĩnh Tâm điện, Bộc Dương Tuyên Cầu liền tự mình đi lôi thái y lại chẩn bệnh cho Tạ Đông Quân. Cũng giống như lời quân y nói, chỉ cần khâu vết thương lại, nghỉ ngơi thật tốt là không có gì trở ngại nữa. Nhưng vì Bộc Dương Tuyên Cầu cứ lằng nhằng yêu cầu, kết quả là ngự y phán hắn một tháng không được xuống giường. Chẳng những thế còn kê một đống dược liệu để Tạ Đông Quân bồi dưỡng thương thế.












  Nhanh uống đi.

U ng xong chén thuốc, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đưa một cái chén tới bên miệng hắn. Tạ Đông Quân cái gì cũng không kịp nghĩ, lập tức mở miệng uống xuống.

Nước kia vừa vào miệng thì vị đắng liền bị hòa tan; thay vào đó là một thứ hương vị ngọt ngào. Thì ra, thứ Bộc Dương Tuyên Cầu đưa là hỗn hợp được nấu từ mật và nước, nước mật.






B c Dương Tuyên Cầu lại đưa qua một cái đĩa, trên đó là mấy hột mứt hoa quả. Tạ Đông Quân lấy một viên, bỏ vào miệng; vị ngọt liền ngập tràn khoang miệng khiến hắn vui vẻ nở nụ cười thỏa mãn. Bộc Dương Tuyên Cầu chứng kiến bộ dạng này của hắn cũng nhịn không được mà nở nụ cười sủng nịnh.



Hồng Ngọc nhận chiếc đĩa từ tay Bộc Dương Tuyên Cầu, hỏi:




bsp; Ừm!

c Dương Tuyên Cầu định đi luyện kiếm nên đi đến hướng sân. Hồng Ngọc đi theo phía sau, vẻ mặt hơi lo lắng.













hìn Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy, trong lòng Hồng Ngọc cảm động không thể tả. Chẳng ngờ, nguyên bản vị điện hạ quái gở, dị thường này cũng sẽ lộ ra một nụ cười như vậy.





  … Nô tỳ nói sai điều gì sao?

T hấy biểu cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên đông cứng lại, Hồng Ngọc kinh hãi hỏi. Nàng sợ mình nói sai cái gì chọc Bộc Dương Tuyên Cầu không vui.

  … Không … Không có việc gì…









Vì thế, lúc đó y không ngừng học tập; nhiều năm qua y luôn cố gắng, không lơ là. Vì thế, y luôn tìm mọi cách để chăm sóc Tạ Đông Quân; y sẽ vì hắn mà bất an, khẩn trương, sợ hãi, lo lắng tới rối loạn đầu óc. Vì thế, y mới nói ra ước định bảo vệ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Vì thế y mới có thể nhớ rõ ràng nụ cười rạng rỡ mà Tạ Đông Quân dành cho y lúc đó.


Có lẽ, ngay tại thời điểm ấy, nói không chừng y đã yêu thích Tạ Đông Quân.





Tạ Đông Quân cảm giác, gần đây Bộc Dương Tuyên Cầu trở nên kỳ quái vô cùng.





  Rốt cuộc thì ngươi có chuyện gì vậy hả? Ngươi cứ thế khiến cho ta cảm thấy thật đáng sợ đó!

t cuộc, Tạ Đông Quân cũng không thể chịu nổi liền rống lên với Bộc Dương Tuyên Cầu. Hôm nay, ngự y tới khám lại cho hắn, tuyên bố hắn có thể tháo băng, xuống giường đi lại được.





nbsp; Như vậy mà kêu là không có gì? Không có gì mà mỗi ngày ngươi đều vô duyên vô cớ ngồi nhìn ngó ta hả? – Tạ Đông Quân cảm thấy vô lực. Tại sao người này lại có thể tỏ vẻ vô tội như thế? Mấy ngày nay, trong lòng hắn cứ run sợ không thôi, là do y làm hại nha!

  A, bởi vì ta đang xác nhận.



ộc Dương Tuyên Cầu trầm mặc một hồi rồi mới đón nhận ánh mắt của Tạ Đông Quân. Sự bình lặng trong mắt của y khiến Tạ Đông Quân sửng sốt.



–  …. A?


Sau cái vẻ ngu ngơ là trái tim kinh hoàng cùng cảm xúc bối rối. Cảm giác mừng như điên và sự bối rối mãnh liệt không ngừng ập vào đầu Tạ Đông Quân, khiến hắn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

hấy Tạ Đông Quân ngơ ngác nhìn mình, Bộc Dương Tuyên Cầu liền chủ động mở miệng, đánh vỡ sự im lặng:











–  Đủ rồi! – không nghĩ tới, Bộc Dương Tuyên Cầu lại có thể làm như không có việc gì lặp lại một lần nữa, Tạ Đông Quân ôm đầu kêu to.


nbsp; … Ngươi chán ghét ta sao?

P hản ứng của Tạ Đông Quân làm Bộc Dương Tuyên Cầu lo lắng. Y nhíu mày nhìn Tạ Đông Quân đang ngồi chồm hổm trên đất.



  Nhưng mà.. – Bộc Dương Tuyên Cầu nghi hoặc, nghiêng đầu nói tiếp. – Lúc trước, không phải ngươi đã nói, loại chuyện này ở quê hương ngươi là bình thường sao?

T ạ Đông Quân nghẹn lời.



–  Làm sao lại không giống?

–  Ngươi là vương gia nha … Nếu chuyện này truyền ra thì nên tính sao? – Tạ Đông Quân vô lực hỏi. Tại sao Bộc Dương Tuyên Cầu lại có vẻ không sao cả như thế chứ?








–  Ta không có lừa ngươi. Ta thật sự không thích nam nhân.




nbsp; Ta…

ờng như hắn bị thuyết phục; hơn nữa ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu lại khẳng định, tự tin như thế khiến Tạ Đông Quân hoàn toàn không thể nói ra lời phản bác. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhìn đăm đăm xuống đất, mặt không ngừng đỏ lên.

  Bị ta nói trúng rồi chứ gì?

nbsp; Ta … Không thể. Dù sao, ta không có khả năng ở cùng một chỗ với ngươi, vậy nên ngươi sớm hết hy vọng, tìm một người con gái tốt lập gia đình, sinh mấy bảo bối mập mạp không phải tốt lắm sao?

B ộc Dương Tuyên Cầu cự tuyệt dứt khoát:

–  Ta không cần.




  Muốn ta từ bỏ không phải không thể, nhưng ngươi phải nói ra một lý do có thể thuyết phục ta.

Tạ Đông Quân do dự. Cho đến nay, hắn vẫn luôn do dự có nên đem lai lịch thực sự nói cho Bộc Dương Tuyên Cầu biết hay không. Ở thế giới này, người hắn tin tưởng nhất chính là Bộc Dương Tuyên Cầu. Nhưng đồng thời, Tạ Đông Quân sợ bị xem như một kẻ bị bệnh thần kinh. Về phương diện khác, hắn không muốn Bộc Dương Tuyên Cầu vì thế mà không gần gũi mình nữa.



ạ Đông Quân trầm mặc, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không nói một lời, cứ thế chờ đợi.





G ọng nói của y thực bình thản, nhưng Tạ Đông Quân nghe vào trong tai lại cảm thấy đau lòng vô cùng.





Đã lâu rồi hắn không có rơi nước mắt, bắt đầu từ lúc hắn quyết định từ bỏ thế giới cũ để bắt đầu cố gắng xây dựng một cuộc sống hoàn toàn mới ở cái thế giới này.


ho tới nay, hắn luôn cảm thấy mình là một người kiên cường, nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại dễ dàng khiến hắn rơi lệ.

nbsp; Sao vậy? Chân rất khó chịu sao? Hay là vết thương bị đâu? Ta cho gọi ngự y tới xem!

P hát hiện Tạ Đông Quân khóc, tâm Bộc Dương Tuyên Cầu loạn hết cả lên. Từ ngày biết Tạ Đông Quân, thời gian lâu như vậy nhưng y chưa bao giờ thấy hắn rơi nước mắt, cho nên lo lắng hỏi.









hông hề nghĩ ngợi, Bộc Dương Tuyên Cầu liền hôn lên đôi môi mà mấy ngày nay y không ngừng thèm muốn.