Chương 24: Âu Dương Diệu đáng thương

Trong cái bao sương nào đó ở lầu hai. Ngải Phong uống say bí tỉ nằm trên bàn, trong miệng còn không ngừng niệm: “Vu Dập ngươi là tên hỗn đản, dám chiếm tiện nghi của ta, nếu không phải đánh không lại ngươi, ta đã sớm dẹp ngươi rồi.”



ải Phong đã say tới phân không rõ Đông Tây Nam Bắc lung la lung lay đứng lên đưa tay chỉ vào Âu Dương Diệu: “Nói bậy, ta mới không có say, tửu lượng ta tốt lắm? Uống chút xíu như vậy điểm sẽ không say đâu? Tới chúng ta lại uống.”

Âu Dương Diệu tức giận bĩu môi cười, kéo qua cánh tay Ngải Phong đang chỉ vào bình hoa: “Còn nói mình không say, ta ở bên này mà? Bên kia không phải người. Ai, ai, ngươi đứng cho vững. Coi chừng ngã sấp xuống kìa.” đở lấy Ngải Phong đang muốn ngã xuống đất.



[*v* anh Diệu đích thị người tềnh lí tưởng của đời em!!]

“Ta còn muốn uống, ta không có say, không có say.” Xốc rơi chăn, giùng giằng muốn đứng dậy.

[*v* đấng lang quân đảm đang của em!!!]

“Ta không có say, không có say, không có ····” trong chốc lát Ngải Phong liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

ia hoả này thật đúng là biết làm khổ người mà.” Nhìn Ngải Phong ngủ, Âu Dương Diệu sủng nịch sờ lên tóc của hắn. Nhìn gò má kia bởi vì tác dụng của rượu mà đỏ bừng, tựa như táo đỏ mê người, bờ môi mỏng khẽ hé khẽ hợp vẫn còn đang nói mớ, quá mức dụ nhân.



B A~ —- một tiếng vang thật lớn.











[*vẫy vẫy* về đây với em nè anh, bỏ mình đi, em lụm zề cất két sắt *v*]

“Vu huynh, chuyện gì xảy ra, ngươi sao phát hoả lớn như vậy?” Dạ Lam, Yến Vô Song, Mộng Ảnh bọn họ nghe được tiếng nổ kia, tranh thủ thời gian đuổi tới. [Mấy má nhiều chuyện =.=!!!]

Vừa tiến đến liền chứng kiến cửa ngã trên mặt đất, còn có hai người đang giằng co, một tên tản ra khí tràng đông lạnh cường đại phẫn nộ nhìn tên nào đó đứng ở trong góc nhỏ, không ngừng run rẩy còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

 Hai người này đang làm gì vậy ta? Không phải là đang PK khiêu chiến sức nhẫn nại chứ? Liền nhìn về phía Âu Dương Diệu đứng ở một bên thân thể cứng ngắc, run lẩy bẩy thẳng đổ mồ hôi lạnh: “Ngươi làm sao vậy. Lẽ nào nhìn thấy quỷ, làm gì run thành cái dạng này?”











Bị ánh mắt bén ngót của Vu Dập trừng tới mồ hôi lạnh chảy nhanh hơn, hiện tại lại bị mọi người nhìn trong nội tâm liền sợ hãi. Âu Dương Diệu khổ sở hé mặt ra, kéo ống tay áo Dạ Lam một bả nước mũi một bả nước mắt: “Ta là oan uổng mà, Đậu Nga cũng không có oan như ta! Ta nhưng mà cái gì cũng không làm mà! Ta chỉ là, chỉ là không không cẩn thận đi hôn Phong một cái. Càng oan hơn là ta còn chưa có hôn đến Phong, đã bị Dập ném ra rồi, tiểu thân thể đáng thương của ta, không biết có bị té hỏng hay không, ngươi chí ít cũng đợi người ta hôn rồi hẳng ném chứ? Bằng không thì ta liền lỗ vốn. Uổng công bị ném đi.” Dùng ống tay áo Dạ Lam lau bả nước mũi.


ạ Lam khóe miệng trực tiếp rút rút, y phục của mình cứ như vậy hủy đi, đây chính là đồ mới a! “Đáng đời ngươi bị ném, ngươi còn không buông tay ta cũng muốn ném ngươi luôn.”

Âu Dương Diệu vẻ mặt ủy khuất: “Lam, ngay cả ngươi cũng khi dễ ta, ta không sống nữa.” Đang dùng Dạ Lam ống tay áo lau bả nước mũi.


ạ Lam rất có xúc động muốn đánh chết Âu Dương Diệu, thằng này thật đúng là giỏi giả bộ, nỗ lực khiến mình không đếm xỉa ai đó đang tiếp tục trét nước mũi lên ống tay áo mình: “Phong là ai a? Vu huynh, vì cái gì Âu Dương huynh hôn hắn ngươi tức giận như vậy, ngươi và hắn rất quen thuộc sao?”



[tiểu gia vẫn thấy là tác giả đưa chúng ta ghé lộn kỹ viện rồi =_=!!!]

Cố nén khổ sở trong lòng, che đậy tốt tâm tình của mình, nhìn về phía trên giường. Đẹp, thật đẹp, chả trách sẽ mê đảo Dập, bất quá ta sẽ không nhận thua đâu, Dập là của ta, ta sẽ không để cho người khác cướp đi đâu. Trong mắt Yến Vô Song mang theo sự không cam lòng, đốt ngón tay bởi vì dùng quá sức mà có phần trắng bệch.



Hết chương 24.