Chương 30: Đi chúc thọ
Mở bao phục trong tay ra, một bộ trường bào màu tím nhạt trường bào xuất hiện trong tầm mắt Ngải Phong, cầm lên trường bào cẩn thận thưởng thức một phen. Ngải Phong thoả mãn gật đầu: “Cái tên béo này, lần này ánh mắt không tệ, bộ y phục này hoa* mà không dung tục, màu sắc thanh nhã, kiểu dáng cũng không tệ, rất hợp với ta.” [*hoa: xa hoa, lộng lẫy]
Đi đến phía sau bình phong bắt đầu thay y phục, sau đó đi đến trước gương xem qua trang phục một phen. Một cái giai nhân thanh nhã thoát tục, khí độ bất phàm ngoài mong đợi cứ như vậy ra đời. Ngải Phong thoả mãn nhìn chính mình trong gương: “Ha ha, mình ăn diện một phen, cũng là một cái hoạ thuỷ nha, nhất định sẽ mê đảo một đám lớn người già yếu bệnh tật đấy, ha ha…” [nhớ hồi chương 1 đứa nào tự thấy mình không đẹp vậy trời? vậy bác Dập, Béo, anh Diệu thằng nào già, thằng nào bệnh, thằng nào tật nói tiểu gia nghe?!]
Chu Cổ Lực ở ngoài cửa sốt ruột chờ, thỉnh thoảng ghé vào trong khe cửa nhìn vào trong. Đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, Chu Cổ Lực một người không gặp trở ngại, té trên mặt đất, ngã sấp xuống.
“Béo, ngươi làm gì đó?” Ngải Phong đứng tại cửa nghi hoặc nhìn Chu Cổ Lực nằm rạp trên mặt đất.
Người trước mặt một thân trường bào tím nhạt càng tôn lên làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chải chuốt qua một phen, tóc dài đen nhánh vén lên búi đơn giản phi tán sau lưng, lộ ra ưu nhã thoát tục, nhưng lại có phần phong độ phiên phiên, thật sự là đẹp quá.
hìn thấy Chu Cổ Lực hai mắt đăm đăm, ngơ ngác ngẩn người tại đó. Nước miếng vẫn không quên róc rách chảy xuống.
Ngải Phong vẻ mặt hắc tuyến, thằng này lại phát bệnh rồi. Đẩy Chu Cổ Lực đang ngẩn người: “Này, Này! Hoàn hồn lại, còn không hoàn hồn, sẽ sinh đại hồng thủy mất. Cho xin đi, ngươi cũng chú ý hình tượng một chút a! Nếu còn như vậy, sau này ra ngoài ngàn vạn lần không được nói ta là lão đại của ngươi.”
Chu Cổ Lực thu hồi nước miếng tràn lan nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Chu Cổ Lực: “Nga!”
Hai người đi ra khỏi hậu viện, hướng cửa Hồng Hạc lâu mà đi.
L c đi ngang qua quầy Trương Thiên ngăn cản bọn hắn: “Ngải công tử, Chu công tử các ngươi đây là muốn đi đâu?”
Chu Cổ Lực cười hắc hắc nhìn Trương Thiên nói: “Hắc hắc, chưởng quầy, thẻ khách quý còn dùng tốt chứ, chúng ta là muốn về nhà chúc thọ cha ta a! Như thế nào ngươi muốn ngăn cản sao?”
Trước cửa Hồng Hạc lâu, quản gia ở bên cạnh xe ngựa xa hoa lo lắng đi tới đi lui. Xem bộ dáng là đợi đã lâu rồi. Trông thấy Ngải Phong bọn hắn đi ra, vội vàng nghênh đón: “Thiếu gia, các ngươi rốt cục cũng ra rồi, xe ngựa đã chuẩn bị xong, các ngươi nhanh lên xe a! Lão gia đang ở nhà chờ thiếu gia trở về đấy.”
Ngải Phong nhìn xe ngựa xa hoa trước mắt, nội tâm một mực tán thưởng, không hổ là kẻ có tiền! Nhìn xe này, xa hoa biết bao, khí phái biết bao.
Lão đại, chúng ta đi thôi, lên xe đi.” Kéo qua Ngải Phong nhảy lên xe ngựa. Ngồi xuống. “Được rồi, quản gia, chúng ta đi thôi!”
“Vâng, thiếu gia.” Lái xe hướng Chu phủ chạy đi.
Xe ngựa vừa mới rời đi, Trương Thiên liền vội vàng ra khỏi Hồng Hạc lâu, hướng Vương phủ chạy đi. Tuy hắn đã bị Chu Cổ Lực mua chuộc, thế nhưng Vu Dập hắn cũng đắc tội không nổi, suy nghĩ vì cái mạng nhỏ của mình, hắn phải đi mật báo thôi.
Vương gia, Ngải công tử và Chu công tử cùng đi Chu phủ.”
âng, Vương gia.”
Q ản gia lòng tràn đầy nghi hoặc thì th : “Vương gia khi nào cũng yêu náo nhiệt nữa, ta sao lại không biết, bất quá Vương gia gần đây thật đúng là có điểm là lạ. Mà cũng kỳ quái, Âu Dương đại nhân hình như cũng không tới Vương phủ nữa, không biết dạo này có chuyện gì? Ai! Nghĩ mãi mà không ra a!” Bất đắc dĩ lắc đầu, lui ra khỏi phòng đóng cửa thật kỹ, đi chuẩn bị chuyện chúc thọ.
Đi đến phía sau bình phong bắt đầu thay y phục, sau đó đi đến trước gương xem qua trang phục một phen. Một cái giai nhân thanh nhã thoát tục, khí độ bất phàm ngoài mong đợi cứ như vậy ra đời. Ngải Phong thoả mãn nhìn chính mình trong gương: “Ha ha, mình ăn diện một phen, cũng là một cái hoạ thuỷ nha, nhất định sẽ mê đảo một đám lớn người già yếu bệnh tật đấy, ha ha…” [nhớ hồi chương 1 đứa nào tự thấy mình không đẹp vậy trời? vậy bác Dập, Béo, anh Diệu thằng nào già, thằng nào bệnh, thằng nào tật nói tiểu gia nghe?!]
Chu Cổ Lực ở ngoài cửa sốt ruột chờ, thỉnh thoảng ghé vào trong khe cửa nhìn vào trong. Đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, Chu Cổ Lực một người không gặp trở ngại, té trên mặt đất, ngã sấp xuống.
hìn thấy Chu Cổ Lực hai mắt đăm đăm, ngơ ngác ngẩn người tại đó. Nước miếng vẫn không quên róc rách chảy xuống.
L c đi ngang qua quầy Trương Thiên ngăn cản bọn hắn: “Ngải công tử, Chu công tử các ngươi đây là muốn đi đâu?”
Chu Cổ Lực cười hắc hắc nhìn Trương Thiên nói: “Hắc hắc, chưởng quầy, thẻ khách quý còn dùng tốt chứ, chúng ta là muốn về nhà chúc thọ cha ta a! Như thế nào ngươi muốn ngăn cản sao?”
Lão đại, chúng ta đi thôi, lên xe đi.” Kéo qua Ngải Phong nhảy lên xe ngựa. Ngồi xuống. “Được rồi, quản gia, chúng ta đi thôi!”
Xe ngựa vừa mới rời đi, Trương Thiên liền vội vàng ra khỏi Hồng Hạc lâu, hướng Vương phủ chạy đi. Tuy hắn đã bị Chu Cổ Lực mua chuộc, thế nhưng Vu Dập hắn cũng đắc tội không nổi, suy nghĩ vì cái mạng nhỏ của mình, hắn phải đi mật báo thôi.
Vương gia, Ngải công tử và Chu công tử cùng đi Chu phủ.”
âng, Vương gia.”
Q ản gia lòng tràn đầy nghi hoặc thì th : “Vương gia khi nào cũng yêu náo nhiệt nữa, ta sao lại không biết, bất quá Vương gia gần đây thật đúng là có điểm là lạ. Mà cũng kỳ quái, Âu Dương đại nhân hình như cũng không tới Vương phủ nữa, không biết dạo này có chuyện gì? Ai! Nghĩ mãi mà không ra a!” Bất đắc dĩ lắc đầu, lui ra khỏi phòng đóng cửa thật kỹ, đi chuẩn bị chuyện chúc thọ.