Chương 33: Đến tiệc mừng thọ
Trong mỗ phòng khách, Ngải Phong đang nhàn nhã uống trà, ăn điểm tâm. Chu Cổ Lực ngồi ở một bên ngốc hề hề nhìn Ngải Phong.
“Thiếu gia, lão gia bảo ngài đi đại sảnh.” Một tên hạ nhân vội vội vàng vàng chạy vào phòng khách báo cáo Chu Cổ Lực.
“Hắc hắc, lão đại, ta dìu ngươi, đưa tay cho ta.” Chu Cổ Lực chân chó tiến đến bên người Ngải Phong nịnh hót.
Không cần, lão đại ngươi cũng không phải tàn phế, không cần người dìu, đi thôi.” Bỏ qua mỗ béo muốn chiếm tiện nghi, sãi bước đi nhanh ra ngoài.
“Ai! Lão đại ngươi chậm một chút, chờ ta một chút, ngươi biết đại sảnh ở đâu sao?” Chu Cổ Lực khẩn trương đuổi theo Ngải Phong kêu lên.
Ách! Đúng nga! Ta còn chưa biết đại sảnh ở nơi nào?” Dừng bước, quay đầu lại nhìn Chu Cổ Lực nói: “Béo, ngươi nhanh lên.”
ó rảnh ngươi nên giảm béo đi thôi, còn mập thêm nữa nên liền sắp xuất chuồng, lên chợ bán thức ăn luôn.” Ngải Phong nhìn Chu Cổ Lực thở hồng hộc nói.
Ách? Lão đại, vì sao ta phải lên chợ bán thức ăn vậy?” Chu Cổ Lực vẻ mặt nghi hoặc nhìn Ngải Phong.
Ngải Phong trợn trắng mắt: “Cái này cũng không hiểu, thật đúng là heo a! Được rồi, đại sảnh ở bên nào, mau dẫn đường coi. Nhà xây cứ như mê cung, ngay cả cái biển chỉ đường cũng không có.”
Mọi người nhao nhao nhỏ giọng nghị luận: “Vị công tử kia là ai a? Khí độ cùng tướng mạo thật xuất chúng.”
“Không biết là công tử nhà ai, sinh ra mỹ mạo biết bao.”
“Người đẹp quá a ······”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lại trên người Ngải Phong bước đi ưu nhã, tươi cười khả cúc. Có tán thưởng, có kinh diễm, cũng có ghen ghét, nhưng nhiều hơn chính là có nghi hoặc. [khụ khụ, khả cúc là sao vậy các bác! thỉnh chỉ giáo!!!!!!]
Có thể đi vào đại sảnh, hơn nữa cùng vào với Chu Cổ Lực, chắc hẳn thân phận không tầm thường, thế nhưng mà đương thời, người thân phận không tầm thường, lại giương dung mạo xinh đẹp như vậy, ngoại trừ các hoàng tử cùng Âu Dương Tể tướng, cũng không có người nào khác nữa. Vị công tử này là ai đây? Trong lòng mọi người đều có nghi hoặc tương tự.
ên bàn tiệc cấp cao Thái Tử điện hạ cùng Nhị vương gia, lúc trông thấy Ngải Phong trong mắt cũng hiện lên một vòng kinh diễm. Trong lòng tán tụng nói, đẹp, thật đẹp, không thể tưởng được còn có mỹ nhân so với Vô Song công tử còn tuyệt sắc hơn, mỹ nhân như thế, thế giới ít có a!
Vu Dập không khỏi nhìn ngây dại, Phong hôm nay thật đẹp, cứ như chính hắn là lần đầu tiên gặp a!
Yến Vô Song trong mắt hiện lên một vòng ghen ghét cùng hận ý, vì cái gì hắn lại xuất hiện ở đây, còn ăn mặc yêu mị như thế, muốn câu dẫn ai hả? Nhìn về phía Vu Dập, Yến Vô Song nội tâm nổi lên một trận đau đớn băn khoăn. Vì sao ánh mắt Dập nhìn si tình như vậy, không được, ta nhất định phải khiến hắn rời khỏi Dập. Tuyệt không thể để cho hắn cướp đi Dập. Ta lặng lẽ chờ đợi nhiều năm như vậy, không cam tâm cứ như vậy nhận thua. Ngải Phong ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Âm thầm nắm chặt nắm đấm, trong mắt Yến Vô Song hiện lên một tia âm tàn.
nh mắt Dạ Lam thủy chung đều tại trên người Yến Vô Song, biến hóa của Yến Vô Song hắn đều xem ở trong mắt, nội tâm hiện lên ra một tia lo lắng. Ánh mắt vừa rồi của Vô Song thật đáng sợ, y muốn làm gì. Y sẽ không phải là muốn…, ngẩng đầu nhìn hướng Ngải Phong mặt đang mỉm cười, nhíu mày, bưng lên rượu trên bàn mãnh liệt trút xuống.
Âu Dương Diệu vẫn luôn ở một bên một mình uống rượu giải sầu trông thấy Ngải Phong vào, một vòng hưng phấn hiển hiện trên mặt, lập tức đặt chén rượu xuống, nhào tới: “Phong, ngươi hôm nay đẹp quá nga! Hảo mê người nga!” Thời điểm đang chuẩn bị ôm Ngải Phong, bị người chặn lại.
ải Phong nội tâm sợ hãi, mấy cái gia hỏa này làm cái gì ni? Đại chiến nhãn thần ni? Muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương sao? Hảo kinh hãi đó.
hong, nơi này có điểm không sạch sẽ, ngươi không cần để ý tới bọn hắn, bọn hắn chắc là trúng tà, ngươi đói bụng không! Chúng ta đến trên bàn tiệc vừa ăn vừa nói chuyện.” Lôi kéo Ngải Phong vẻ mặt hắc tuyến đến chỗ ngồi.
Sau đó tức giận đi đến sau lưng Dạ Lam, “Đại ca, phiền toái một chút, ta muốn ngồi vị trí này.”
Ng i Phong thấy Chu Cổ Lực phản ứng như vậy, vụng trộm quét mắt sang Dạ Lam ngồi ở bên cạnh, một giây sau, Ngải Phong tâm can tỳ phổi đều run rẩy. Cái người này không phải đại hiệp ngày đó sửa chữa ta cùng béo sao? Trời ạ! Cái trò đùa này lớn quá rồi! Ách, hắn đang nhìn ta a! Không phải là nhận ra ta đi chứ!
i Mộng lâu chúng ta bái ki , bất quá lúc ấy Ngải công tử hình như uống say rồi, có lẽ không nhớ rõ ta đi.”
[Oa, nhất kiến chung tình nè!!! Đào hoa chính là đào hoà thôi!!! Từ Phú gia tới tể tướng, Vương gia rồi cả Thái tử, tiếc là có thằn giang hồ nào đó mắt lé =.=!!]
Vu Dập liếc nhìn Ngải Phong bên người, trên mặt âm trầm xuất hiện một tia nhu hòa, “Phong, người yêu của ta.” Một câu đơn giản, lại chấn động một bàn người sững sờ sững sờ luôn.
Yến Vô Song càng là suýt nữa sảy tay hất chén rượu trước mặt xuống đất. May mắn Dạ Lam phản ứng nhanh, một bả tiếp được.
“Thiếu gia, lão gia bảo ngài đi đại sảnh.” Một tên hạ nhân vội vội vàng vàng chạy vào phòng khách báo cáo Chu Cổ Lực.
Không cần, lão đại ngươi cũng không phải tàn phế, không cần người dìu, đi thôi.” Bỏ qua mỗ béo muốn chiếm tiện nghi, sãi bước đi nhanh ra ngoài.
Ách! Đúng nga! Ta còn chưa biết đại sảnh ở nơi nào?” Dừng bước, quay đầu lại nhìn Chu Cổ Lực nói: “Béo, ngươi nhanh lên.”
ó rảnh ngươi nên giảm béo đi thôi, còn mập thêm nữa nên liền sắp xuất chuồng, lên chợ bán thức ăn luôn.” Ngải Phong nhìn Chu Cổ Lực thở hồng hộc nói.
Ách? Lão đại, vì sao ta phải lên chợ bán thức ăn vậy?” Chu Cổ Lực vẻ mặt nghi hoặc nhìn Ngải Phong.
Ngải Phong trợn trắng mắt: “Cái này cũng không hiểu, thật đúng là heo a! Được rồi, đại sảnh ở bên nào, mau dẫn đường coi. Nhà xây cứ như mê cung, ngay cả cái biển chỉ đường cũng không có.”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lại trên người Ngải Phong bước đi ưu nhã, tươi cười khả cúc. Có tán thưởng, có kinh diễm, cũng có ghen ghét, nhưng nhiều hơn chính là có nghi hoặc. [khụ khụ, khả cúc là sao vậy các bác! thỉnh chỉ giáo!!!!!!]
Có thể đi vào đại sảnh, hơn nữa cùng vào với Chu Cổ Lực, chắc hẳn thân phận không tầm thường, thế nhưng mà đương thời, người thân phận không tầm thường, lại giương dung mạo xinh đẹp như vậy, ngoại trừ các hoàng tử cùng Âu Dương Tể tướng, cũng không có người nào khác nữa. Vị công tử này là ai đây? Trong lòng mọi người đều có nghi hoặc tương tự.
ên bàn tiệc cấp cao Thái Tử điện hạ cùng Nhị vương gia, lúc trông thấy Ngải Phong trong mắt cũng hiện lên một vòng kinh diễm. Trong lòng tán tụng nói, đẹp, thật đẹp, không thể tưởng được còn có mỹ nhân so với Vô Song công tử còn tuyệt sắc hơn, mỹ nhân như thế, thế giới ít có a!
Vu Dập không khỏi nhìn ngây dại, Phong hôm nay thật đẹp, cứ như chính hắn là lần đầu tiên gặp a!
Yến Vô Song trong mắt hiện lên một vòng ghen ghét cùng hận ý, vì cái gì hắn lại xuất hiện ở đây, còn ăn mặc yêu mị như thế, muốn câu dẫn ai hả? Nhìn về phía Vu Dập, Yến Vô Song nội tâm nổi lên một trận đau đớn băn khoăn. Vì sao ánh mắt Dập nhìn si tình như vậy, không được, ta nhất định phải khiến hắn rời khỏi Dập. Tuyệt không thể để cho hắn cướp đi Dập. Ta lặng lẽ chờ đợi nhiều năm như vậy, không cam tâm cứ như vậy nhận thua. Ngải Phong ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Âm thầm nắm chặt nắm đấm, trong mắt Yến Vô Song hiện lên một tia âm tàn.
nh mắt Dạ Lam thủy chung đều tại trên người Yến Vô Song, biến hóa của Yến Vô Song hắn đều xem ở trong mắt, nội tâm hiện lên ra một tia lo lắng. Ánh mắt vừa rồi của Vô Song thật đáng sợ, y muốn làm gì. Y sẽ không phải là muốn…, ngẩng đầu nhìn hướng Ngải Phong mặt đang mỉm cười, nhíu mày, bưng lên rượu trên bàn mãnh liệt trút xuống.
ải Phong nội tâm sợ hãi, mấy cái gia hỏa này làm cái gì ni? Đại chiến nhãn thần ni? Muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương sao? Hảo kinh hãi đó.
hong, nơi này có điểm không sạch sẽ, ngươi không cần để ý tới bọn hắn, bọn hắn chắc là trúng tà, ngươi đói bụng không! Chúng ta đến trên bàn tiệc vừa ăn vừa nói chuyện.” Lôi kéo Ngải Phong vẻ mặt hắc tuyến đến chỗ ngồi.
Sau đó tức giận đi đến sau lưng Dạ Lam, “Đại ca, phiền toái một chút, ta muốn ngồi vị trí này.”
Ng i Phong thấy Chu Cổ Lực phản ứng như vậy, vụng trộm quét mắt sang Dạ Lam ngồi ở bên cạnh, một giây sau, Ngải Phong tâm can tỳ phổi đều run rẩy. Cái người này không phải đại hiệp ngày đó sửa chữa ta cùng béo sao? Trời ạ! Cái trò đùa này lớn quá rồi! Ách, hắn đang nhìn ta a! Không phải là nhận ra ta đi chứ!
Vu Dập liếc nhìn Ngải Phong bên người, trên mặt âm trầm xuất hiện một tia nhu hòa, “Phong, người yêu của ta.” Một câu đơn giản, lại chấn động một bàn người sững sờ sững sờ luôn.
Yến Vô Song càng là suýt nữa sảy tay hất chén rượu trước mặt xuống đất. May mắn Dạ Lam phản ứng nhanh, một bả tiếp được.