Chương 1

Trần Kim Ngân(nó)

Cao: 1m60

Tuổi: 15

Lê Th àngOanh(cô)

Cao: 1m58

Tuổi: 15

Lê Th àngYến(chịemsongsinhvới i>

Cao: 1m58

Tuổi: 15

ĐặngNgọc nthâncủaNgân)

< o: 1m62


Tuổi: 16

Mai là ngày nó bắt đầu năm học mới, vì nó biết vậy nên nó đã đặt đồng hồ báo thức là 6h, nó đã chuẩn bị đồ xong xuôi, đồ nó cũng nhờ chị giúp việc ủi giúp và đã treo trên tủ đồ to đùng của nó.

Mà ai ngờ đời mà đồng hồ reo rồi mà nó quăng cái đồng hồ vào tường ko thương tiếc.

Gần 6h45 nó mới tỉnh dậy và nó nhớ ra một điều gì đó liền lập tức chạy nhanh vào vscn. 5p sau nó ra với đồng phục trường quần xanh áo sơ mi trắng, nó đứng soi ở kính và tự.

- "Ko biết aimà hế nhở ?" vuốt tóc lên và nói.(tự tin:v)

Nó chạy xuống ăn sáng cũng đã 6h kém 5, nó mang đôi giày Gucci và lấy chiếc xe đạp điện chạy như bay đến trường. Khi đến trường thì cổng đã đóng nó đành phải gửi xe tạm một quán nước gần đó và leo cổng vào. Nó leo vào rồi thì cái áo nó cũng đã ước vì mồ hôi.

- "Xém xíulàráchluô nbsp;quần" tay vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói.

Nó vội chạy nhanh đến lớp thì đụng phải một cô gái hai người cùng ngã ra sau, cô gái nói:

- "Aiđiđứnggìkìvậy? " mặt nhăn nhó hỏi.

- "Xinlỗibạnmìnhđanggấp" nó đỡ cô gái đó dậy mà nó ko nhìn cô gái đó nên cũng chẳng nhớ mặt người ta đâu. (Vô tâm quá)

Vừa chạy đến lớp thì nó thở gấp nó đứng một lúc để lấy lại oxi, nó ngước mặt lên thì thấy chưa có giáo viên vào lớp, nó nhanh chóng chạy đến chỗ của Hà mà ngồi xuống, Hà hỏi:

- "Màylàmgìmàthởghêv tmàyà ?" Hà nhìn nó thở mà mắc cười.

- "Thìtaosợđihọctrễm giờnày GVCN chưa ớplàm...taochạybánsống  đãvậycònđ...đụn úngngườikhác nữa.. p;biết người ta ko" nó vừa thở lấy oxi.

- "Mày từtừnóith ồinói" Hà nhìn nó mà ko thể nhịn được cười.

- "Họcsinhnghiêm" tiếng của lớp trưởng mọi người theo phản xạ mà đứng dậy, nó cũng đứng.

Lớp vẫn giữ cũ nên lớp trưởng vẫn giữ nguyên. Nó nhìn 2 người đứng kế GVCN mà suy nghĩ:

- "Ngườinàynhìnquenấyn " khoanh tay trước ngực mà suy nghĩ. Đến nổi Hà kêu nó còn ko nghe luôn mà.

- "TráiđấtgọiNgânvềa ..." Hà gọi trêu nó.

- "Hả...hảgì? Cóch ?" nó ngơ ra hỏi.

- "Màyhảcáigì, mày ĩcáigìmàtaokêuquá t sp;ko nghe" Hà nhìn nó.

- " Tạitaothấyngư ếcôquenquenmàko nhớ ra" nó vẫn nhìn cô gái đó mà trả lời.

Nó đâu biết cô gái đó đã nhận ra nó và đã thu những hành động của nó vào tầm mắt.

GVCN ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống và nói:

- "Nămnaylớpchúngtasẽnh ng cũng có 1& sp;chútmới, lớpchún nbsp;2 hsmới, 2 emgiớithiệuđi  b>o".GVCN nhìn cô và Yến.

- "MìnhtênLê ThịHo mongđượcmọi ngườ úpđỡ" Yến nói và cười tươi.

- "Chàomọi người&n nhlàLêThị HoàngOanhm bsp;được giúp đỡ" mặt ko cảm xúc.

GVCN chỉ chỗ cho Yến và Oanh ngồi là bàn gần cuối trước bàn của Hà và nó.

- "2 emxuốngđóngồi a" GVCN cười và chỉ xuống đó.

Oanh ko nói gì mà đi thẳng một mạch xuống đó còn Yến thì cười lại GVCN và nói:

- "Dạcảm ơnạ" chạy theo Oanh.

Nó vẫn suy nghĩ nhưng vẫn ko nhớ là đã gặp cô ở đâu, đợi cô xuống nó liền chào cô:

- "Chàobạnmìnhlàmquenđ /b>" nó cười tươi.

- "Được" 1 từ ngắn gọn.

Còn Yến thì nhìn nó và cười lại, nó thấy cũng cười lại.

Cuối cùng cũng hết giờ, cũng đã trưa nó cảm thấy đói bụng với lại hồi sáng nó có ăn gì đâu nên nó rủ Hà đi ăn với nó Hà cũng đang đói nên đi ăn luôn. Trong lúc ăn nó hỏi Hà:

- "HàmàythấyOanhsao?" nó vừa ăn vừa nói.

- "Saolàsaotaothấybình&nb hường mà"Hà nhìn nó nói.

- "Tao thấy đẹ ứnhưngítnóiquá" lần này nó mới nhìn Hà.

- "TaothấyYếnmớiđẹpc koítnóinhưOanhvớilạicò /b>i" tay chống cầm nhìn xa xăm.

- "Ê đừng nóiv làmàythíchnórồinha" mặt gian nhìn Hà.

- "Ờcóthíchthiệt h >" mặt gian nhìn lại nó.

- "MàycũngthíchOanhđúngk " Hà hỏi tiếp.

- "Đẹpvậysaokothíchđư vớimàycuahaiđứanó" vuốt cầm mặt gian.(như ông cụ)

- "Đượcđóhaytaovớimà luônko" Hà vừa suy nghĩ ra.

- "Đượcđóquyếtđịnhvậyđi" nó búng tay 1 cái mắt sáng lên.