Chương 41
Xi Ly Quân say khướt giương mắt nhìn hội hoa, rồi lại nhìn tôi, ung dung dựa sang bên cạnh, đẩy Tử Cẩn ra, đáp: “Hoa tuy đẹp nhưng sao bằng một phần vạn của Dạ Đồng Quân? ”
Yêu quái Ngũ sơn đều biết được ‘lòng lang dạ sói’ của hắn, yêu quái từ nơi khác đến thấy tình cảnh bất thường, hỏi người bên cạnh một chút cũng biết.
Yêu quái trong cả sảnh đường đều phát ra tiếng cười ái muội, tiếng trò chuyện cười cợt ăn nhịp không dứt.
Lời khuyên đứng đắn: “Thủ lĩnh Hà sơn tình thâm ý trọng, Dạ Đồng muội tử phải quý trọng đấy.”
Kêu gào đáng khinh: “Bây giờ, đàn ông có tiền có thế có dáng, làm tốt việc trên giường không dễ tìm được đâu.
Còn có kẻ giở trò muốn khiêu khích chia rẽ, giả vờ say xỉn hứng thú kêu lên: “Xi Ly Quân thông minh, là khóm hoa gương mẫu của chúng ta. Xin hỏi thủ lĩnh Hắc Sơn hung hãn, ngài đắc tội với hoa, hoa sẽ không tìm ngài tính sổ, nhưng mèo con sẽ cào cái đầu đầy hoa của ngài đấy.”
Xi Ly Quân bản tính độc ác tàn nhẫn, cũng rất thích làm ra vẻ phong lưu tài tuấn trước mặt yêu quái, trừ người thân cận với sắp chết ra, rất ít người nhìn ra được bộ mặt thật của hắn, khiến không ít nữ yêu không biết gì rất ngưỡng mộ hắn. Giờ bị mọi người trêu đùa, vẻ mặt cũng không thay đổi chỉ nhìn tôi cười ha ha, mặt mày đưa tình.
Ai thèm đưa tình với con rắn hai đầu tính cách phân liệt này chứ?
Tôi ghét bị người ta nói nhảm, cho nên càng nghe càng tức, bảo thủ hạ nhớ kỹ mấy tên nói lung tung, đợi tìm cớ đi đánh.
Tử Cẩn nhìn kỹ sắc mặt, che miệng cười khẽ, hỏi lại: “Sao sắc mặt Dạ Đồng Quân không được tốt vậy? Tuy cá tốt nhưng không đẹp như hoa, lại càng không đẹp bằng chủ nhân hoa sơn trà, không phải là ngài xấu hổ cúi đầu chứ?”
Xi Ly Quân biết tính tôi càng ép càng dễ cáu, vội vàng ngăn Tử Cẩn, tiến lên nói: “Bọn chúng nói đùa thôi.”
Yêu quái Ngũ sơn đều biết được ‘lòng lang dạ sói’ của hắn, yêu quái từ nơi khác đến thấy tình cảnh bất thường, hỏi người bên cạnh một chút cũng biết.
Yêu quái trong cả sảnh đường đều phát ra tiếng cười ái muội, tiếng trò chuyện cười cợt ăn nhịp không dứt.
Lời khuyên đứng đắn: “Thủ lĩnh Hà sơn tình thâm ý trọng, Dạ Đồng muội tử phải quý trọng đấy.”
Kêu gào đáng khinh: “Bây giờ, đàn ông có tiền có thế có dáng, làm tốt việc trên giường không dễ tìm được đâu.
Còn có kẻ giở trò muốn khiêu khích chia rẽ, giả vờ say xỉn hứng thú kêu lên: “Xi Ly Quân thông minh, là khóm hoa gương mẫu của chúng ta. Xin hỏi thủ lĩnh Hắc Sơn hung hãn, ngài đắc tội với hoa, hoa sẽ không tìm ngài tính sổ, nhưng mèo con sẽ cào cái đầu đầy hoa của ngài đấy.”
Xi Ly Quân bản tính độc ác tàn nhẫn, cũng rất thích làm ra vẻ phong lưu tài tuấn trước mặt yêu quái, trừ người thân cận với sắp chết ra, rất ít người nhìn ra được bộ mặt thật của hắn, khiến không ít nữ yêu không biết gì rất ngưỡng mộ hắn. Giờ bị mọi người trêu đùa, vẻ mặt cũng không thay đổi chỉ nhìn tôi cười ha ha, mặt mày đưa tình.
Ai thèm đưa tình với con rắn hai đầu tính cách phân liệt này chứ?
Tôi ghét bị người ta nói nhảm, cho nên càng nghe càng tức, bảo thủ hạ nhớ kỹ mấy tên nói lung tung, đợi tìm cớ đi đánh.
Tử Cẩn nhìn kỹ sắc mặt, che miệng cười khẽ, hỏi lại: “Sao sắc mặt Dạ Đồng Quân không được tốt vậy? Tuy cá tốt nhưng không đẹp như hoa, lại càng không đẹp bằng chủ nhân hoa sơn trà, không phải là ngài xấu hổ cúi đầu chứ?”
Xi Ly Quân biết tính tôi càng ép càng dễ cáu, vội vàng ngăn Tử Cẩn, tiến lên nói: “Bọn chúng nói đùa thôi.”