Chương 46

Đây là linh hồn đẹp nhất thiên hạ, nếu có cơ duyên, chắc chắn có thể thành tiên.

Ở trần gian, rất nhiều quan lại quyền quý mong hão muốn thành tiên. Có vài người rất thủ đoạn, trải qua sắp xếp tỉ mỉ cũng quen biết được vài nhân vật trong yêu giới thiên giới. Khi cầu được cơ duyên, họ mới phát hiện ra từ lúc luồn cúi dựa vào quyền thế thì linh hồn của họ đã trở nên không sạch sẽ, nhơ bẩn đến mức không thể lên thiên giới. Mà rất nhiều người có linh hồn sạch sẽ lại vì không có dã tâm mà chỉ vùi mình vào ruộng đồng, rất khó được tiên nhân phát hiện cho nên mất cơ duyên khó được lên trời.

Tu tiên là cái vòng luẩn quẩn, muốn thành tiên nhưng không thể thành tiên, có thể thành tiên lại không ai phát hiện ra.

Tô Trọng Cảnh là một viên ngọc quý có thể thành tiên, người đời chỉ nhìn vẻ ngoài thì sẽ bỏ qua anh ta.

Tôi là yêu quái, không quan hệ với thiên giới, cũng không nỡ dùng ma đạo vấy bẩn linh hồn đẹp như vậy, rất tiếc nhưng lại bất lực.

Tô Trọng Cảnh những năm gần đây rất khó kết bạn, mặc dù tôi xấu tính, nói chuyện thích châm chọc khiêu khích còn thích diễu võ dương oai kể về lịch sử oai phong của mình ở Hắc Sơn, nhưng dù sao vẫn có thể ngồi bên cạnh anh ta, nghe anh ta nói, nói chuyện cùng anh ta. Hơn nữa tôi cũng không kỳ thị vẻ ngoài của anh ta, không để ý đến cảnh ngộ của anh ta, muốn mắng liền mắng, muốn đánh là đánh, hành động thẳng thắn của yêu quái đó lại khiến người không thích bị người ta thương hại như anh ta vui mừng, cũng coi đó là tri kỷ. Ngoại trừ việc không chịu ra ngoài ăn trộm thì anh ta gần như ngoan ngoãn phục tùng tôi, chỉ thiếu nước đào tim gan ra cho tôi nhắm rượu.

Nếm qua mật đường rồi sao lại muốn uống hoàng Liên lần nữa.

Có người làm bạn còn hơn cô đơn một mình.

Rõ ràng Tô Trọng Cảnh không nỡ để tôi đi nhưng không cố chấp giữ lại, còn giúp tôi đóng gói hành lý và lương khô, để tôi thuận tiện chuồn êm bất cứ lúc nào. Tôi cũng là kẻ thích làm trái ý người khác, ai không để tôi đi thì tôi càng muốn đi, còn người sẵn sàng cho tôi đi, trong lòng tôi lại thấy thoải mái, có thể yên tâm ở lại. Hơn nữa tôi còn nợ anh ta ơn cứu mạng với mười mấy bữa cơm, tuy miệng nói là không cần, nhưng trong lòng vẫn để ý chút ít. Cứ bỏ tên vô dụng này lại như vậy, tôi không yên tâm. Hơn nữa yêu lực vẫn chưa khôi phục lại, nếu trở về Hắc Sơn, sợ là đám yêu quái lăm le địa vị của tôi phát hiện ra rồi lại cố giết tôi. Vì thể tôi cân nhắc thiệt hơn quyết định ở lại bên cạnh anh ta, chỉ không nói rõ khi nào thì đi.

***

Mấy xâu tiền đổi bằng miếng ngọc kia quả không bõ dính răng trước kẻ tham ăn như tôi. Cho dù Tô Trọng Cảnh rất cố gắng tiết kiệm nhưng vẫn dùng hết tiền rồi. Vì đề phòng đám yêu quái có ý xấu muốn nhân lúc tôi bị thương đến giết tôi, tôi tạm thời cũng không tiện trở về lấy vàng bạc của tôi ở Hắc Sơn. Lạc Dương dưới chân thiên tử, thiên giới giám sát rất nghiêm, yêu quái ở đây đều là loại an phận hiền lành, sinh sống có quy củ, rất ít khi ăn hiếp nhau, gặp chuyện cần tranh chấp thì đều có yêu quái cầm đầu giảng hòa. Hoàn cảnh hài hòa này cũng rất hợp để tôi dưỡng thương, vì thế tôi quyết định ở lại Lạc Dương đến khi thương tích tốt lên.

Đối với tôi, việc tha cho cái tên đầy tớ vô dụng này đổi sang kẻ có tiền cũng không quá khó khăn.

Nhưng so với loại người thủ đoạn gian xảo, ý nghĩ xấu xa, tôi thà ở cạnh người có linh hồn sạch sẽ như anh ta còn hơn, ít nhất là không cần phải lo có thể bị ám sát hay bị bán đứng hay không. Khi anh ta mở quầy viết chữ, tôi liền nằm bên cạnh phơi nắng, nghe tiếng đọc sách của anh ta, lại có ảo giác thế giới thật bình yên.

Thỉnh thoảng tôi sẽ nhảy lên tường góc ngõ, nghe đám bà tám buôn chuyện thu thập tin tức.

Tô Trọng Cảnh không quá thích nói về chuyện quá khứ của mình. Đáng tiếc mấy ngày trước anh ta bị người ta phát hiện ra thân phận, trở thành đề tài nóng hổi nhất lúc này. Tôi chạy đông chạy tây nghe một ngóng, cũng hiểu được tình hình chung của toàn bộ sự việc.

Năm năm trước, Tô gia ở Lạc Dương cũng là danh môn thế gia, ông nội đức cao vọng trọng, lúc mất đại tang náo nhiệt, cả dòng họ đều đến dự lễ. Không ngờ, đêm túc trực bên linh cữu, tôi tớ buồn ngủ, không để ý đến nến, nửa đêm vô ý để lửa bén. Lúc ấy đúng lúc thời tiết đang có gió to khô hanh, lửa từ phòng chứa củi lan sang phòng khác. Khi mọi người bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ đã không kịp cứu hỏa nữa, gây nên thảm kịch, một nửa thành Lạc Dương bị đốt cháy, khiến nhiều người cửa nát nhà tan, chết trong lửa. Tô gia ở ngay chính giữa biển lửa, không kịp chạy trốn, dù cố gắng cứu giúp nhưng cả nhà gần như chết hết, chỉ còn Tô Trọng Cảnh vừa mới mười hai tuổi ở trong phòng gần hồ nước, được người đầy tớ tình nghĩa đưa ra ngoài trốn. Hai người đều bị bỏng, nghĩa bộc đã chết, dù anh ta còn sống, nhưng vốn là một người tư chất thông minh, tiền đồ vô hạn, lại bị trận hỏa hoạn thay đổi hoàn toàn. Ở thời đại thi khoa cử phải là người không bị thương tật thì có thể nói anh ta đã không còn tiền đồ gì nữa rồi.

Nguyên nhân hỏa hoạn do Tô gia, tai họa ảnh hướng đến nhiều gia đình, tổn thất rất lớn, quan phủ yêu cầu bồi thường.

Ông Tô thi thư gia truyền, xưa nay tích đức, cũng không biết tại sao lại gặp phải đại họa này. Tôn thất Tô gia không tránh khỏi bị liên lụy, nhưng họ kịp nhanh chân không lưu tình tìm đủ lý do xua đuổi chi của cha Tô Trọng Cảnh ra khỏi gia phả. Những người gặp tai họa thì hận Tô gia thấu xương, Tô Trọng Cảnh tuy còn nhỏ, cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ. Anh ta lấy danh nghĩa là nhược quán (1) gánh trách nhiệm cho Tô gia, bán tất cả gia sản điền trang, dốc hết sức bồi thường ọi người, sau đó không biết kết cục ra sao. Tất cả mọi người đều cho rằng anh ta sẽ không ngốc đến mức bán hết gia sản, ít nhất còn có thể giữ ình ít bạc, đi xa tha hương sinh sống, không ngờ anh ta thật sự ngốc như vậy, kết cục bản thân mình rơi vào tình cảnh không xu dính túi, sống nhờ trong ngôi miếu đổ nát, bán chữ mà sống.

(1) Nhược quán: Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi.

Vốn là con cháu của nhà có tiền có học, ngoại trừ chữ nghĩa đầy mình thì còn có thể làm gì?

Am hiểu duy nhất của Tô Trọng Cảnh chính là đọc sách viết chữ viết văn, đáng tiếc làm ăn thất bát; muốn đi kho hàng giúp đưa hàng, đáng tiếc người khác nhìn thấy thân thể xương xẩu gió thổi đã gục của anh ta, chẳng ai muốn thuê. Chính anh ta muốn chuyển bao lớn, mới đi ba bước đã ngã quỵ. May mắn ông chủ kho hàng không có lòng dạ hiểm độc, ném ười đồng xem như tiền thuốc men.

“Vẫn nên đi trộm thì hơn.” Tôi nhiệt tình đề nghị lần thứ bốn mươi hai, “Vừa mới đi do thám, phía tây thành có nhà vải, nhìn qua làm ăn không tệ. Lén trộm lấy của họ mười mấy lượng bạc sẽ không bị phát hiện đâu.”

Tô Trọng Cảnh đã sớm bó tay với việc giáo dục tôi theo đạo đức, đổi sang bắt đầu từ thực tế: “Nhà vải mất trộm sẽ báo án, mọi người đều biết ta là người nghèo ở trong ngôi miếu đổ nát, bỗng nhiên bắt đầu có tiền thịt cá thì sẽ nghĩ thế nào? Đến lúc đó lại tra ra ít tiền ăn trộm, phải ăn cơm tù, con chuột trong nhà lao ăn cũng không ngon đâu.”