Chương 11: Cuối cùng cũng thành hôn
Editor: Sakura Trang
Rước dâu cũng phải canh đúng giờ lành mới đi.
H m nay Vi Sinh Lan dậy sớm hơn so với mọi hôm, dù là một trong hai nhân vật chính của ngày hôm nay cũng không có gì bận rộn. Bây giờ nàng đang nhàn nhã ngồi trên ghế đỏ bằng gỗ trong phòng, trên người cũng mặc đồ cưới màu đỏ tươi sáng.
Còn có một khắc đồng hồ (15′)”. Dung Cảnh thấy Vi Sinh Lan luôn luôn đưa mắt nhìn về phía đồng hồ cát trong phòng, trong lòng nhịn được buồn cười mở miệng.
Đệ tử này của hắn thật sự là để tâm đến Kỳ Yến, nếu không sẽ không phí nhiều công sức trên mọi việc như vậy.
T ật ra cưới trắc quân cũng không khác lắm so với nạp thị, vừa không cần rước dâu, cũng không cần bái đường. Khác biệt duy nhất chẳng qua là kiệu hoa của trắc quân mang từ cửa hông đi vào, mà thị thì chỉ có thể từ cửa sau.
R iêng nói về điều này, Vi Sinh Lan không nhịn được thở dài một tiếng, đưa tay xoa xoa mi tâm. Nàng có thể nói lần trước ngay cả bước động phòng nàng cũng tiết kiệm, bây giờ suy nghĩ một chút… Ngày đó không phải Kỳ Yến đợi nàng một đêm chứ?
a khỏi phòng, đập vào mắt có thể nói đều là màu đỏ, hôm nay phủ Chiêu vương không chỗ nào là không treo vải hồng. Đây cũng chỉ có lúc đón chính quân mới có.
K ệu lớn tám người khiêng, nghi trượng* mở đường. Hôm nay trên đường lớn từ phủ Chiêu vương đến phủ Tả tướng trừ đội ngũ rước dâu bên ngoài, tạm không cho phép người khác đi lại.
rong mắt lộ hứng thú, bộ dáng tựa như thấy vật gì khiến bản thân vui vẻ mà nhếch khóe miệng, khiến cho nữ tử bên cạnh cảm thấy có chút tò mò. Đệ đệ này của nàng… Lúc nào thì có thần thái như vậy chứ?
C hẳng qua liếc nhìn trên đường lớn một cái, thấy một nữ tử đang ngẩng cao đầu cưỡi ngựa lớn đi ở đầu đội ngũ, nàng cũng đã biết nguyên nhân rồi.
gày vui, Vi Sinh Lan cũng không tránh khỏi bị Vân Sanh hành hạ trang điểm và đeo một chút đồ trang sức. Dung mạo vốn xuất chúng do di truyền từ Cảnh đế và Dung Hoa, hiện tại lại mặc lên y phục màu đỏ thì càng lộ thêm ba phần minh lệ.
ĩ nhiên là nàng.” Có thể chiếm lấy đường lớn, lại thú gả vào mùng một, trừ Chiêu vương ra cũng không có người khác.
Chỉ trong chốc lát, bóng người quen thuộc liền xuất hiện cách đó không xa, đang đội hỉ khăn, rất an phận nằm trên… Ừ? Nam tử?
y là nghĩ đến Tả tướng sẽ không vì Kỳ Yến làm chuyện này, nhưng không nghĩ sẽ để cho một nam tử suy yếu như vậy cõng…
Yến nhi, ngày sau phiền người thay ta chiếu cố nó.” Đợi đến khi nam tử kia một bước ngừng lại một bước cực kỳ chậm chạp đi đến trước mặt nàng, hết thảy đều rõ ràng…
Ngu Kỳ nghe vậy hơi run một chút, rồi sau đó rất là vui mừng gật đầu. Có thể tùy tiện xưng hô với hắn như vậy… Người này thật sự sẽ đối xử tốt với Kỳ Yến.
, trước mắt nhìn là không có.
C ẳng qua Vi Sinh Lan cúi đầu phát hiện Kỳ Yến đang nắm chặt lấy vạt áo của nàng.
ặc dù ta rất nguyện ý ôm chính quân của ta, nhưng nếu tiếp tục như vậy sẽ không có cách nào bái đường.” Cách khăn trùm đầu, Vi Sinh Lan nói nhẹ bên tai Kỳ Yến, trong giọng nói đều là ý cười.
Chuyển vào chính đường.
“Để cho trẫm đợi lâu a.” Mặc dù nói như vậy, nhưng nghe ngữ khí liền biết Cảnh đế cũng không có nửa ý trách cứ.
Đế vương là chủ cưới, tất nhiên là vinh dự vô thượng. Nhưng đương nhiên chuyện hô sẽ không thể do Cảnh đế làm, nàng chẳng qua chỉ ngồi đó làm hình thức thôi.
Sau khi đợi Vi Sinh Lan đón người, Tả tướng và Ngu Kỳ đi một con đường khác đến phủ Chiêu vương, hiện hai người cũng đang đứng ở một bên.
rù mang* màu đỏ, Vi Sinh Lan và Kỳ Yến mỗi người cầm một đầu. Theo tiếng hô của người hầu mà hoàn thành ba lạy, nghe thấy hai chữ “Lễ thành”, Vi Sinh Lan mới buông lỏng một chút.
Mà sau câu “Đưa vào động phòng” kia… Vào đúng là muốn vào. Chẳng qua là sau khi vào, Kỳ Yến phải ở trong tân phòng đợi lâu, mà Vi Sinh Lan còn phải ở lại tiệc mừng.
“Hắc! Tử Chiêu, ta ngưỡng mộ cạn một ly.” Vi Sinh Lan vừa mới xuất hiện, liền bị Tô Diễn tóm trước bắt uống rượu.
Chẳng qua Vi Sinh Lan đối với chuyện này cũng chỉ cười một tiếng, sảng khoái cầm lên ly rượu uống một hơi cạn sạch.
hêm một ly nữa nào.” Tô Diễn vô cùng tự nhiên mà lấy ly rượu không từ tay nàng, lại rót một ly đầy nhét vào tay nàng.
C òn việc người khác nhìn nàng như thế nào… Là nịnh hót? Loại nhàn ngôn toái ngữ* này đối với Tô Diễn căn bản không có chút lực sát thương nào được không.
Nhàn ngôn toái ngữ(闲言碎语): 1. Không bằng lòng; không thỏa mãn; không căn cứ (lời nói) | 2. Những lời nói không quan hệ tới việc chính; nói tào lao; tán nhảm | ngôn luận
ấy Vi Sinh Lan nhìn sang, Dung Cảnh liền vân đạm phong khinh giơ ly rượu lên tỏ vẻ chúc mừng, sau đó tự uống cạn một ly trước.
Cảnh đế ở chỗ này, không người dám nói lời quá càn rỡ. Ngay cả những hoàng tỷ hoàng muội kia của Vi Sinh Lan, tất cả đều lộ ra khuôn mặt tươi cười tỏ vẻ chúc mừng.
T ấy Tô Diễn hơi lộ vẻ say rượu, Vi Sinh Lan liền nói thẳng với người định lên mời rượu lần nữa là không có tửu lực, tân khách nghe vậy tự nhiên biết đây là có ý muốn rời khỏi.
Vi Sinh Lan thuận miệng nói mấy câu khách sáo, sau đó liền rời khỏi tiệc mừng.
ướng mạo Kỳ Yến như thế nào nàng đã sớm rõ ràng, nhưng chẳng biết tại sao với động tác này lại có chút mong đợi.
Kh ông ngờ lúc này Kỳ Yến lại lắc đầu một cái, chỉ vào hai ly trên bàn, thấp giọng nói: “Rượu hợp cẩn.”
C ho dù như thế nào, Vi Sinh Lan cũng không đành lòng làm khác ý Kỳ Yến, huống chi rượu này cũng là muốn uống.
Chủ động khiến Vi Sinh Lan hoài nghi rốt cuộc ai mới là bên làm chủ.
gười này cũng đã làm đến bước này…
L ương tiêu khổ đoản.
Rước dâu cũng phải canh đúng giờ lành mới đi.
H m nay Vi Sinh Lan dậy sớm hơn so với mọi hôm, dù là một trong hai nhân vật chính của ngày hôm nay cũng không có gì bận rộn. Bây giờ nàng đang nhàn nhã ngồi trên ghế đỏ bằng gỗ trong phòng, trên người cũng mặc đồ cưới màu đỏ tươi sáng.
Còn có một khắc đồng hồ (15′)”. Dung Cảnh thấy Vi Sinh Lan luôn luôn đưa mắt nhìn về phía đồng hồ cát trong phòng, trong lòng nhịn được buồn cười mở miệng.
T ật ra cưới trắc quân cũng không khác lắm so với nạp thị, vừa không cần rước dâu, cũng không cần bái đường. Khác biệt duy nhất chẳng qua là kiệu hoa của trắc quân mang từ cửa hông đi vào, mà thị thì chỉ có thể từ cửa sau.
R iêng nói về điều này, Vi Sinh Lan không nhịn được thở dài một tiếng, đưa tay xoa xoa mi tâm. Nàng có thể nói lần trước ngay cả bước động phòng nàng cũng tiết kiệm, bây giờ suy nghĩ một chút… Ngày đó không phải Kỳ Yến đợi nàng một đêm chứ?
a khỏi phòng, đập vào mắt có thể nói đều là màu đỏ, hôm nay phủ Chiêu vương không chỗ nào là không treo vải hồng. Đây cũng chỉ có lúc đón chính quân mới có.
K ệu lớn tám người khiêng, nghi trượng* mở đường. Hôm nay trên đường lớn từ phủ Chiêu vương đến phủ Tả tướng trừ đội ngũ rước dâu bên ngoài, tạm không cho phép người khác đi lại.
rong mắt lộ hứng thú, bộ dáng tựa như thấy vật gì khiến bản thân vui vẻ mà nhếch khóe miệng, khiến cho nữ tử bên cạnh cảm thấy có chút tò mò. Đệ đệ này của nàng… Lúc nào thì có thần thái như vậy chứ?
C hẳng qua liếc nhìn trên đường lớn một cái, thấy một nữ tử đang ngẩng cao đầu cưỡi ngựa lớn đi ở đầu đội ngũ, nàng cũng đã biết nguyên nhân rồi.
gày vui, Vi Sinh Lan cũng không tránh khỏi bị Vân Sanh hành hạ trang điểm và đeo một chút đồ trang sức. Dung mạo vốn xuất chúng do di truyền từ Cảnh đế và Dung Hoa, hiện tại lại mặc lên y phục màu đỏ thì càng lộ thêm ba phần minh lệ.
ĩ nhiên là nàng.” Có thể chiếm lấy đường lớn, lại thú gả vào mùng một, trừ Chiêu vương ra cũng không có người khác.
y là nghĩ đến Tả tướng sẽ không vì Kỳ Yến làm chuyện này, nhưng không nghĩ sẽ để cho một nam tử suy yếu như vậy cõng…
Yến nhi, ngày sau phiền người thay ta chiếu cố nó.” Đợi đến khi nam tử kia một bước ngừng lại một bước cực kỳ chậm chạp đi đến trước mặt nàng, hết thảy đều rõ ràng…
, trước mắt nhìn là không có.
C ẳng qua Vi Sinh Lan cúi đầu phát hiện Kỳ Yến đang nắm chặt lấy vạt áo của nàng.
ặc dù ta rất nguyện ý ôm chính quân của ta, nhưng nếu tiếp tục như vậy sẽ không có cách nào bái đường.” Cách khăn trùm đầu, Vi Sinh Lan nói nhẹ bên tai Kỳ Yến, trong giọng nói đều là ý cười.
Đế vương là chủ cưới, tất nhiên là vinh dự vô thượng. Nhưng đương nhiên chuyện hô sẽ không thể do Cảnh đế làm, nàng chẳng qua chỉ ngồi đó làm hình thức thôi.
rù mang* màu đỏ, Vi Sinh Lan và Kỳ Yến mỗi người cầm một đầu. Theo tiếng hô của người hầu mà hoàn thành ba lạy, nghe thấy hai chữ “Lễ thành”, Vi Sinh Lan mới buông lỏng một chút.
hêm một ly nữa nào.” Tô Diễn vô cùng tự nhiên mà lấy ly rượu không từ tay nàng, lại rót một ly đầy nhét vào tay nàng.
C òn việc người khác nhìn nàng như thế nào… Là nịnh hót? Loại nhàn ngôn toái ngữ* này đối với Tô Diễn căn bản không có chút lực sát thương nào được không.
ấy Vi Sinh Lan nhìn sang, Dung Cảnh liền vân đạm phong khinh giơ ly rượu lên tỏ vẻ chúc mừng, sau đó tự uống cạn một ly trước.
T ấy Tô Diễn hơi lộ vẻ say rượu, Vi Sinh Lan liền nói thẳng với người định lên mời rượu lần nữa là không có tửu lực, tân khách nghe vậy tự nhiên biết đây là có ý muốn rời khỏi.
Vi Sinh Lan thuận miệng nói mấy câu khách sáo, sau đó liền rời khỏi tiệc mừng.
ướng mạo Kỳ Yến như thế nào nàng đã sớm rõ ràng, nhưng chẳng biết tại sao với động tác này lại có chút mong đợi.
Kh ông ngờ lúc này Kỳ Yến lại lắc đầu một cái, chỉ vào hai ly trên bàn, thấp giọng nói: “Rượu hợp cẩn.”
C ho dù như thế nào, Vi Sinh Lan cũng không đành lòng làm khác ý Kỳ Yến, huống chi rượu này cũng là muốn uống.
gười này cũng đã làm đến bước này…
L ương tiêu khổ đoản.