Chương 12: Thân mật
Editor: Sakura Trang
Tối hôm qua bị dày vò ngoan, hôm nay Kỳ Yến tỉnh lại muộn hơn so với bình thường.
“Thê chủ?” Không nhìn đồng hồ cát Kỳ Yến cũng biết bây giờ nhất định là qua giờ Tỵ (9-11 h sáng). Mà Vi Sinh Lan rõ ràng đã mặc xong một bộ y phục màu huyền mặc, nhưng chỉ dựa ngồi ở đầu giường cũng không đứng dậy.
Chỉ nghĩ như vậy thôi, Kỳ Yến cũng cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình đang từ từ tăng lên.
i Sinh Lan hứng thú nhìn vẻ mặt biến ảo liên tục của Kỳ Yến, mặc dù biểu hiện cực kỳ nhỏ, nhưng với nàng mà nói không khó để nhận ra.
H m qua còn rất chủ động, hiện tại lại đỏ mặt.
“ ơng lai còn dài.” Bắt được trong mắt Kỳ Yến lóe lên vẻ thất vọng, Vi Sinh Lan có chút bật cười hôn lên gò má của y.
Đôi mắt vốn hơi suy sụp lập tức liền sáng ngời trở lại, Kỳ Yến dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên nơi vừa mới được hôn lên. Tiếp đó đầu ngón tay khẽ dời…
L ại nữa. Hơi có chút bất đắc dĩ nghĩ, Vi Sinh Lan vẫn là dung túng thỏa mãn mong muốn của y.
Kỳ Yến có lúc… Quả thật vô cùng chủ động.
Mà ngoài cửa.
T hị tử cảnh phòng tân hôn phải tuân thủ đến giờ hợi (9-11 h đêm) mới rời đi, trong thời gian này Ngu Thư Ngôn đứng ở bên ngoài, không thể tránh khỏi nghe được thanh âm truyền ra từ bên trong.
Hiện nhớ lại, Ngu Thư Ngôn vẫn là cảm thấy thẹn cực.
T rong lúc hai người quấn quít có phải lúc nên gõ cửa hay không, Vi Sinh Lan ngồi dậy, mở ám cách trước mặt Kỳ Yến, cầm chủy thủ vốn dùng để phòng thân ra.
L ỡi đao sắc bén, chích nhẹ một cái lên bụng ngón tay, giọt máu liền tránh nhau chảy ra từ miệng vết thương. Đợi máu tươi nhỏ xuống dấu vết trên vải trắng, Vi Sinh Lan mới tiện tay ném chủy thủ về.
ng muốn tìm thuốc cầm máu dán vào, đột nhiên Vi Sinh Lan phát hiện tay nàng bị tay Kỳ Yến cầm, sau đó ngón tay liền bị ngậm vào một nơi ẩm ướt ấm áp.
” Lúc Kỳ Yến chống lại ánh mắt của nàng không né không tránh, Vi Sinh Lan còn có thể cảm nhận được người này dùng đầu lưỡi mềm mại linh hoạt lởn vởn quanh đầu ngón tay của nàng.
hìn người này giống như mèo nhỏ được gãi cằm vậy, bị trêu chọc chỉ có thể phát ra tiếng ô nhỏ, tâm trạng Vi Sinh Lan tốt quả qua cho y.
Rút ngón tay mang chút nước miếng ra, quét lên môi hơi mở ra, tăng thêm một tầng sáng bóng.
Tr ên da thịt như bạch ngọc thượng hạng phủ đầy dấu vết hôm qua để lại. Nhận ra tầm mắt của người bên cạnh, Kỳ Yến theo bản năng thả chậm mấy phần động tác đang mặc y phục.
ác loại động tác làm xong hết rồi, nàng mới gọi hai người đã đợi lâu ngoài cửa vào.
Vậy bây giờ đói không?” Vi Sinh Lan cố tình hỏi một vấn đề tương tự như tối hôm qua.
N gười vừa mặc xong y phục nghe vậy, nhiệt độ trên mặt thật vất vả mới lui bước liền trở lại.
riều đình phê chuẩn cho quan viên cưới gả nghỉ ngơi ba đến bảy ngày, dài nhất cũng không vượt quá mười ngày, nhưng Vi Sinh Lan xin với Cảnh đế những một tháng lận.
Bây giờ đã sớm qua thời gian dùng điểm tâm, cách bữa trưa còn gần hai giờ. Thực hộp Vân Sanh mang đến chứa một ít bánh ngọt tinh xảo, Vi Sinh Lan liền cầm một khối bánh như ý để trên môi Kỳ Yến.
gười sau nghe vậy lập tức mở miệng cắn nhẹ một cái, chậm rãi thong thả nhai nuốt.
Kỳ Yến biểu hiện đầy thỏa mãn lười biếng tựa lưng vào ghế, Vi Sinh Lan dừng động tác đút đồ ăn lại, đổi cầm khăn lau nhẹ trên môi y: “Ngày mai cùng chàng hồi môn, ngày kia ta sẽ lên đường đi Yên thành.”
Người nọ ở Yên thành xác thật có đầy đủ phân lượng để cho nàng tự mình đi đến cửa một lần.
< g>“Thê chủ nhất định sẽ chăm sóc ta thật tốt.” Không đợi Vi Sinh Lan nói xong, Kỳ Yến liền nói trước.
Dứt lời y lại khẽ rũ mắt, tiết lộ mấy phần sa sút: “Vừa mới thành thân hai ngày…”
Mới vừa thành thân hai ngày liền bỏ phu lang nhà mình ở lại, trong lòng Vi Sinh Lan bổ sung thêm những lời này thay y.
“ ng chàng đi cùng là được chứ gì.” Vi Sinh Lan thở dài lắc đầu một cái, tốc độ thỏa hiệp ngay cả bản thân đều cảm thấy kinh ngạc. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, liền không muốn nuốt lời.
òn chuyện người này cần nàng để tâm chăm sóc một chút… Vi Sinh Lan chỉ coi là chuyện đương nhiên.
Tối hôm qua bị dày vò ngoan, hôm nay Kỳ Yến tỉnh lại muộn hơn so với bình thường.
Chỉ nghĩ như vậy thôi, Kỳ Yến cũng cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình đang từ từ tăng lên.
i Sinh Lan hứng thú nhìn vẻ mặt biến ảo liên tục của Kỳ Yến, mặc dù biểu hiện cực kỳ nhỏ, nhưng với nàng mà nói không khó để nhận ra.
H m qua còn rất chủ động, hiện tại lại đỏ mặt.
“ ơng lai còn dài.” Bắt được trong mắt Kỳ Yến lóe lên vẻ thất vọng, Vi Sinh Lan có chút bật cười hôn lên gò má của y.
Đôi mắt vốn hơi suy sụp lập tức liền sáng ngời trở lại, Kỳ Yến dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên nơi vừa mới được hôn lên. Tiếp đó đầu ngón tay khẽ dời…
L ại nữa. Hơi có chút bất đắc dĩ nghĩ, Vi Sinh Lan vẫn là dung túng thỏa mãn mong muốn của y.
Kỳ Yến có lúc… Quả thật vô cùng chủ động.
Mà ngoài cửa.
T hị tử cảnh phòng tân hôn phải tuân thủ đến giờ hợi (9-11 h đêm) mới rời đi, trong thời gian này Ngu Thư Ngôn đứng ở bên ngoài, không thể tránh khỏi nghe được thanh âm truyền ra từ bên trong.
Hiện nhớ lại, Ngu Thư Ngôn vẫn là cảm thấy thẹn cực.
T rong lúc hai người quấn quít có phải lúc nên gõ cửa hay không, Vi Sinh Lan ngồi dậy, mở ám cách trước mặt Kỳ Yến, cầm chủy thủ vốn dùng để phòng thân ra.
L ỡi đao sắc bén, chích nhẹ một cái lên bụng ngón tay, giọt máu liền tránh nhau chảy ra từ miệng vết thương. Đợi máu tươi nhỏ xuống dấu vết trên vải trắng, Vi Sinh Lan mới tiện tay ném chủy thủ về.
ng muốn tìm thuốc cầm máu dán vào, đột nhiên Vi Sinh Lan phát hiện tay nàng bị tay Kỳ Yến cầm, sau đó ngón tay liền bị ngậm vào một nơi ẩm ướt ấm áp.
” Lúc Kỳ Yến chống lại ánh mắt của nàng không né không tránh, Vi Sinh Lan còn có thể cảm nhận được người này dùng đầu lưỡi mềm mại linh hoạt lởn vởn quanh đầu ngón tay của nàng.
hìn người này giống như mèo nhỏ được gãi cằm vậy, bị trêu chọc chỉ có thể phát ra tiếng ô nhỏ, tâm trạng Vi Sinh Lan tốt quả qua cho y.
Rút ngón tay mang chút nước miếng ra, quét lên môi hơi mở ra, tăng thêm một tầng sáng bóng.
Tr ên da thịt như bạch ngọc thượng hạng phủ đầy dấu vết hôm qua để lại. Nhận ra tầm mắt của người bên cạnh, Kỳ Yến theo bản năng thả chậm mấy phần động tác đang mặc y phục.
ác loại động tác làm xong hết rồi, nàng mới gọi hai người đã đợi lâu ngoài cửa vào.
Vậy bây giờ đói không?” Vi Sinh Lan cố tình hỏi một vấn đề tương tự như tối hôm qua.
N gười vừa mặc xong y phục nghe vậy, nhiệt độ trên mặt thật vất vả mới lui bước liền trở lại.
riều đình phê chuẩn cho quan viên cưới gả nghỉ ngơi ba đến bảy ngày, dài nhất cũng không vượt quá mười ngày, nhưng Vi Sinh Lan xin với Cảnh đế những một tháng lận.
Bây giờ đã sớm qua thời gian dùng điểm tâm, cách bữa trưa còn gần hai giờ. Thực hộp Vân Sanh mang đến chứa một ít bánh ngọt tinh xảo, Vi Sinh Lan liền cầm một khối bánh như ý để trên môi Kỳ Yến.
gười sau nghe vậy lập tức mở miệng cắn nhẹ một cái, chậm rãi thong thả nhai nuốt.
< g>“Thê chủ nhất định sẽ chăm sóc ta thật tốt.” Không đợi Vi Sinh Lan nói xong, Kỳ Yến liền nói trước.
“ ng chàng đi cùng là được chứ gì.” Vi Sinh Lan thở dài lắc đầu một cái, tốc độ thỏa hiệp ngay cả bản thân đều cảm thấy kinh ngạc. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, liền không muốn nuốt lời.
òn chuyện người này cần nàng để tâm chăm sóc một chút… Vi Sinh Lan chỉ coi là chuyện đương nhiên.