Chương 13: Vò giấm chua

Editor: Sakura Trang

Nam tử lần đầu xuất giá về phu gia thăm viếng người thân, gọi là hồi môn. Nếu có thể về cùng thê chủ, thì gọi là song hồi môn. Chẳng qua được đối xử như vậy không phải mỗi một nam tử đều có thể được hưởng, cái này phải nhìn xem có được cưng chiều hay không.

Vi Sinh Lan dĩ nhiên sẽ không để cho Kỳ Yến yếu thế ở cái khoản “được cưng chiều” này, chuẩn bị đầy đủ phần lễ vật hồi môn, giờ ngọ hôm sau liền đến phủ Tả tướng với Kỳ Yến.





M i biết được tình trạng sức khỏe của Ngu Thư Ngôn từ trong miệng Tả tướng, Vi Sinh Lan liền bảo muốn cùng Kỳ Yến đi trước thăm hỏi. Dẫu sao nàng cũng không muốn nhìn dáng vẻ cau mày bực bội của phu lang nhà mình.







“Cha.” “Cha…”


< >Vi Sinh Lan có cảm giác sắc mặt nam tử trên giường còn tái nhợt hơn mấy phần so với lúc nàng gặp lần trước. Kỳ Yến tuy so với người thường cũng bệnh yếu, cũng không giống như Ngu Kỳ như vậy thường xuyên triền miên giường bệnh.




i Sinh Lan nguyện ý cùng Kỳ Yến hồi môn, hắn nhìn trong mắt tất nhiên vui mừng.



i trong phòng chỉ còn lại phụ tử hai người, Ngu Kỳ liền nửa nằm, đưa tay sờ đầu Kỳ Yến một cái. Động tác tràn đầy ý trấn an, tựa như đối với một hài đồng chưa lớn.







Ng ời có tình tâm loạn, người mưu kế tâm lại càng loạn.



Chỉ trong một chốc lát, một bóng người màu đen từ chỗ tối nhanh chóng xuất hiện.






gu Kỳ nén ho khan mấy tiếng, tiếng đó giương mắt nhìn về phía Ảnh Thất: “Ngươi có trả lời là mọi thứ như bình thường?”

ng>Ảnh Thất quỳ xuống đất gật đầu.




“Nàng” trong đây, tất nhiên là chỉ Vi Sinh Lan.


Thê chủ đối xử với con rất tốt.” Kỳ Yến chỉ hơi run một cái, liền trả lời hết sức khẳng định.









H ứa dùng vị trí chính quân có thể nói là trong tình lý, nhưng cam kết không nạp phu thị, lại bị từ chối mấy lần vẫn không chịu bỏ cuộc… Đúng là khiến cho Ngu Hề Trầm thấy được thành ý của nàng, cuối cùng hỏi ý kiến của Ngu Kỳ lần nữa liền gật đầu đồng ý mối hôn sự này.

hưng sau khi Ngu gia sa sút… Ngu Kỳ nhếch khóe miệng mang chút trào phúng.

“Quyền ấn của Ngu gia vừa giao cho con, ta sẽ không can thiệp vào cách thức con sử dụng nó. Nhưng Yến nhi nếu không thể xác định người đó có thật lòng hay không, liền phải biết giữ lại mới được.” Lòng người đúng là thứ để khó nắm trong tay nhất, giống như không bao giờ hắn nghĩ tâm thần của Kỳ Yến có thể bị Vi Sinh Lan chiếm hết như vậy.




Mà lúc này người bọn họ nói đang gặp phải một rắc rối không lớn không nhỏ.



C ẳng qua cái này mà cũng có thể gặp phải chuyện rắc rối.



ĩ nhiên Kỳ Ngự biết nữ tử trước mặt là ai, ngày người này đến phủ đưa sính lễ, hắn còn đứng đằng xa nhìn.





ột lát sau đột nhiên, Kỳ Ngự thấy nữ tử vốn một bộ đoan trang nghiên lệ lại bắt đầu hơi cong mi mắt với hắn, con ngươi vốn yên tĩnh như nước cũng hiện lên nhiều điểm rung động…





Trò chuyện xong?” Ngược lại nhanh hơn nhiều lắm so với nàng dự đoán.





Chẳng qua Kỳ Yến cũng không trả lời, vẻ mặt nhàn nhạt.










ợi lúc ngồi vào xe ngựa, Kỳ Yến liền bị kéo vào lòng Vi Sinh Lan. Mấy lần do dự, cuối cùng y mở miệng: “Mới vừa rồi…” Tại sao lại cùng một chỗ với Kỳ Ngự?



Thấy Kỳ Yến vẫn cúi đầu không nói lời nào, Vi Sinh Lan không thể làm gì khác hơn là đắn đo hỏi: “Yến nhi cảm thấy ta quá đáng sao?”








Chẳng qua là đổi xưng hô, có thể để cho phu lang nhà mình phản ứng lớn như vậy?






ỹ nhân dâng hiến nụ hôn cứ như vậy trôi qua trong sự thất thần của nàng, thật là có chút không hài lòng.



ỳ Yến nào chịu được hành động như vậy… Huống chi động tác của người đang ôm y đã không chỉ là hôn đơn giản. Kỳ Yến có thể rõ ràng cảm giác được chiếc lưỡi mềm mại kia vòng một vòng quanh tai y, tùy tiện là ướt chỗ đó, lỗ tai cũng được ngậm vào một nơi ẩm ướt nào đó.

…” Lúc này bất kể là lời nói lúc trước của Ngu Kỳ hay là chuyện mà vừa nãy y muốn hỏi, Kỳ Yến đã không rảnh suy tính. Thậm chí ngay cả biết đang ở trong xe ngựa, y vẫn không chống lại được bất kỳ động tác thân mật nào mà người này làm với y.

Th a dịp trong lúc người trong ngực vẫn đang thất thần, Vi Sinh Lan liền lấy ra vòng ngọc bội mà nàng vẫn luôn do dự đeo lên cổ trắng nõn của y.

Lúc vừa mới tiếp xúc cảm nhận được một chút lạnh lẽo khiến Kỳ Yến đột nhiên phục hồi tinh thần, phản xạ cầm vật tiếp xúc da thịt y lên nhìn.





< g>“Thích.” Kỳ Yến động tác nhanh chóng cất ngọc bội vào dưới vạt áo, ánh mắt lúc ngẩng đầu nhìn Vi Sinh Lan vô cùng sáng.






Lại không nói đến việc trong mắt người đời, y chẳng qua chỉ là một phế nhân tàn bệnh… Lại bàn về thân phận người rõ ràng nên đề phòng y cũng không kịp, chứ không nói việc cưới y làm chính quân.







rong câu nói không ngừng kêu tên Kỳ Ngự, Kỳ Yến cũng không coi là huynh trưởng, dĩ nhiên đối phương cũng không coi y như đệ đệ. Trước người khác còn cần hình thức giả tạo một phen, nhưng trước mặt người thân cận không cần như vậy.





K ỳ Yến cũng không nghi ngờ lời nói của Vi Sinh Lan, nhưng y biết từ trước đến giờ Kỳ Ngư không ưa nhìn y có cuộc sống tốt, nhất là Kỳ Ngự còn có sở thích cướp đoạt đồ y yêu thích.

Mà coi như chỉ coi Kỳ Ngự chỉ là một tiểu sửu nhảy nhót, Kỳ Yến không thể không thừa nhận người này có một cái xác bên ngoài thật tốt.




ng mắt Kỳ Yến hiện lên sự suy tư, Vi Sinh Lan ôm người lại càng gần chút, cười khẽ nói: “Tại sao hình như ta ngửi được một cổ mùi chua… Yến nhi nói xem?”



< >“Hắn đã đụng vào nàng chưa?” Còn không chờ Vi Sinh Lan nói xong, Kỳ Yến chợt trầm mặt xuống.


Đây rõ ràng là tức giận, lại khiến trong mắt Vi Sinh Lan hiện lên ý cười.






Khụ khụ khụ…” Kỳ Yến không chút nào báo trước ho khan, mi cũng bởi vì đau mà nhíu chặt, mặt mũi càng thêm tái nhợt mấy phần so với bình thường.

Lần này đến phiên Vi Sinh Lan luống cuống, bận bịu để đầu Kỳ Yến tựa lên vai nàng, giúp phu lang nhà mình từng chút từng chút thuận sống lưng: “Đừng giận, cũng chỉ lúc đỡ hắn đứng dậy thì đụng tay nhau một cái, còn lại những chỗ khác đều không đụng.”


Trấn an hồi lâu, cho đến khi cảm giác hơi thở người trong ngực bình thường trở lại, Vi Sinh Lan mới dần dần ngừng động tác trên tay.


T rong ấn tượng Kỳ Yến đối với mọi chuyện đều là bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm, thậm chí có thể nói là hờ hững. Nhưng những ngày sống chung cùng nàng, lại luôn tùy tiện bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Vi Sinh Lan đối với chuyện cảm tình không coi là nhạy bén, lòng Kỳ Yến là chuyện nàng đã biết từ sớm.




“Nàng nói hắn nhào cả người đến.” Kỳ Yến buồn bực khó chịu nói, đem mặt chôn trên hõm vai của Kỳ Yến.








Vi Sinh Lan cúi đầu một chuỗi khẽ hôn tỉ mỉ rơi lên cần cổ với độ cong ưu mỹ của người trong ngực, nhìn nơi da thịt trắng nõn dần dần dính vào màu hồng nhạt đẹp mắt, nàng mới ôn nhu cười nói: “Yến nhi chẳng lẽ liền ngay cả chuyện ta dùng tay đỡ hắn một cái mà cũng muốn ăn giấm sao?”





Nhưng người mà y nhìn trúng… Thân phận xa xa so với nhà giàu sang ấy.


ả lời ngoài dự liệu khiến cho Vi Sinh Lan hơi ngẩn ra, trong lòng hiện lên một cảm giác kỳ dị mà bản thân chưa bao giờ có.

i với người trong ngực không thèm che giấu mà lộ ra dục vọng muốn độc chiếm, nàng không có nửa phần ý muốn trách cứ. Ngược lại trong lòng một mảnh mềm mại, thậm chí còn có chút hơi nóng lên…





Là ta… Hừ ừ…” Âm thanh cuối cùng tràn ra khi Kỳ Yến khẽ nhếch môi, lúc này da thịt trắng nõn như ngọc nơi cần cổ đang nhiễm thêm nhiều điểm dấu vết loang lổ, tuyệt diễm như hồng mai giữa trời tuyết rơi.

ừa nói là ý phải không…

Từ giờ cho đến chết, đừng hòng y phân một chút dư thừa nào cho những nam tử khác.