Chương 11
Ánh trăng như sương rơi nghiêng trên đỉnh núi, nhuộm bàng bạc khoảng sân nhỏ của tứ hợp viện. Bóng cây lựu phản chiếu trên tường mang mang hư ảo tựa bức tranh thủy mặc được phẩy nét mực nhạt với gam màu đen trắng giản dị. Từ bên trong bức vách của căn phòng thấp bé nằm ở góc tây nam vọng ra tiếng nước chảy róc rách, ô kính trên khung cửa tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp như chiếc đèn lồng giấy.
T ong nhà có một chiếc bóng đèn sợi đốt, chao đèn là tấm bìa trắng được cuộn thành hình nón, treo trên xà nhà. Trần Việt bóng lưng mảnh khảnh đang đứng bên bàn nấu bún gạo. Một chiếc bàn dài, một cái bếp từ, mấy loại gia vị đơn giản và bát đũa, chính là nhà bếp.
Trần Việt bước ra cửa, cái bóng của anh kéo dài qua sân phủ lên bàn chân Mạnh Quân. Cô vẫn mặc chiếc đầm ngủ hai dây màu đỏ dưa hấu, trên vai choàng chiếc khăn tắm lớn màu xám tro.
Mạnh Quân.”
“Hở? Cô quay lại.”
Qua đây ăn bún.”
òn chưa bước qua bậu cửa, con Vân Đóa đang lim dim mắt bỗng giật bắn mình nhảy dựng dậy chui tọt vào nhà, phóng lên bậc thang nhỏ nằm khuất trong góc, nấp trên cao quan sát Mạnh Quân qua lan can cầu thang.
Mạnh Quân không một chút khách khí, nói: “Tình nhân nhỏ nhà cậu không thích tớ.”
Cô vuốt phần tóc ướt bên tai: “Rõ ràng đến vậy sao?”
(*Ô Vân: mây đen)
Trần Việt nói bâng quơ: “Tính khí cô nàng quả là không mấy tốt.”
(*) Trần Việt dùng từ ‘她’ – nó; cô ấy; chị ấy; bà ấy (đại từ nhân xưng chỉ ngôi thứ ba số ít, phái nữ).
Mạnh Quân ngờ rằng anh đang nói mình, dẩu môi hỏi: “Nó là giống đực hay cái?”
“Biết ngay mà, hèn chi thích cậu, không thích tớ.”
Trần Việt không tranh cãi với cô.
M nh Quân hài lòng, quét mắt một vòng quanh nhà, cô rất thích nhà anh, có sinh khí hơn nhà của cô ở bên kia.
K hông gian chừng ba mươi mét vuông, không lớn không nhỏ, bài trí đơn giản, sắp xếp vô cùng ngăn nắp gọn gàng.
Nhưng cô đã quên sau khi nhận được học bổng anh đã mời cô ăn cơm; cô đương nhiên không nhớ, bởi vì anh đã lấy danh nghĩa mời Hà Gia Thụ, mời cả phòng ký túc xá.
Bún chín tới, Trần Việt dùng đũa gắp vào bát nước dùng, cho thêm gia vị rồi quay lại nhìn cô.
M nh Quân khoanh tay đứng dưới ngọn đèn sợi đốt, ánh đèn chiếu vào hàng mi dài rậm tạo nên cái bóng nhàn nhạt trong đôi mắt đen láy của cô.
T ong nhà không có chỗ ngồi, trước giờ cô đều múc thức ăn rồi mang về ăn ở phòng mình.
Anh đặt bát mì và đũa lên ghế đẩu, Mạnh Quân ngồi trên chiếc ghế thấp không khác gì ngồi xổm dưới đất.
rần Việt: “Nếu cậu muốn đọc sách… sách ở đây, cậu thích quyển nào cứ lấy.”
Trần Việt không nói gì.
M nh Quân nói tiếp: “Ngay cả game cũng không chơi được, tín hiệu chập chờn quá.”
“Thật hả?”
ạnh Quân ăn được một lúc bắt đầu cảm thấy nóng, rút khăn tắm trên vai xuống ôm trước ngực. Đầm ngủ kiểu hai dây, lộ ra bờ vai thon nhỏ và xương quai xanh mảnh mai trắng ngần. Mái tóc ướt buông xõa trên vai, những giọt nước li ti đọng nơi đuôi tóc lẳng lặng trượt xuống làm loang ra những chấm tròn đỏ sẫm trên chiếc đầm ngủ.
M ạnh Quân vô cớ cảm nhận được một thứ sức mạnh khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn.
T ong mắt nhau chứa đựng vẻ sâu lắng tĩnh lặng của đêm.
Mạnh Quân ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, anh bước tới lấy cái bát đi.
Cô ngồi sững một lúc mới sực tỉnh, đứng dậy bước qua bậu cửa tiến vào màn đêm. Đi vào nhà, lên gác, không bật đèn.
Kh ông hiểu sao, cô bỗng nhớ tới khoảnh khắc ngồi trong hẻm núi, Trần Việt nhìn cô nói: “Tớ đã nói, cậu sẽ không quay về được.”
< >Nhớ tới cô ngồi sau xe máy, chúi đầu vào lưng anh.
T rong sân truyền đến tiếng nước chảy rào rào, Mạnh Quân rón rén đi tới bên cửa sổ. Trần Việt đang ngồi xổm trên bậc thềm rửa bát, con báo nhỏ ngồi chồm hổm bên cạnh anh, ngoe nguẩy đuôi, meo ô meo ô nói chuyện với anh.
A nh ngồi ở nơi giao nhau của ánh sáng và bóng tối, một cái bóng mờ đường nét mượt mà hiện trên cánh tay anh.
N hưng cô nhanh chóng nhớ đến chiếc ô tô ghê tởm trên con đường ruộng kia, rồi sực nhớ mình đã bỏ hút thuốc, lập tức dụi tắt đầu thuốc, leo lên giường.
Mạnh Quân lăn qua lộn lại, lòng bức bối ngột ngạt. Tóc vẫn chưa khô, cô đành phải tiếp tục nghịch điện thoại. Ban ngày Nhã Linh gửi Wechat hỏi cô có viết ca khúc mới chưa, bảo nhóm nhạc nữ mới thành lập hồi năm ngoái của công ty sắp ra album. Mạnh Quân phớt lờ không trả lời cô ấy.
ện thoại không có trò chơi gì thú vị, cô uể oải đăng nhập vào ứng dụng video, không có ai để lại tin nhắn, chỉ có ‘Ánh nắng chiếu trên cây hạch đào’ lại tặng xu cho cô vào hôm qua, còn gửi kèm biểu tượng ‘cố lên’.
Thoạt đầu, phương pháp ‘trò dạy thầy’ mà cô nghĩ ra rất có hiệu quả, những giai điệu cô dạy nhanh chóng lan tỏa khắp sân trường. Có lần tình cờ gặp cô hiệu trưởng Đao trong giờ giải lao, cô ấy còn khen: “Nghe các em học sinh nói, giờ học của cô Mạnh rất thú vị.”
Nhưng phương pháp giảng dạy này kéo dài chưa đầy một tuần thì xuất hiện tình trạng thắt nút cổ chai — các bạn học sinh không còn bài hát nào hay để dạy Mạnh Quân. Phương pháp này chỉ có thể khuyến khích mọi người tích cực tham gia xây dựng tiết học, nhưng nhược điểm là đảo lộn trật tự đem xe đặt trước ngựa.
ại đến cuối tuần, Mạnh Quân vắt óc suy nghĩ cả ngày, không có kết quả.
í Đồng mua một túi đào mỏ quạ của đồng bào miền núi, mang qua cho Bách Thụ, nhưng Bách Thụ đã đi xuống thôn. Cô ấy cũng không thất vọng, vui vẻ cầm con dao nhỏ ngồi trên bậc thềm đá, lấy một trái trong túi lưới ra, mở nước rửa sạch rồi gọt vỏ thành một dây dài ngoằng, gọt xong đưa lên miệng cắn một miếng to, thấy ngon miệng còn gật gù hài lòng.
Cô mường tượng trong đầu huyện Nhược Dương, mặc dù không thể so sánh được với thành phố cấp tỉnh, nhưng nhịp sống cũng rất sôi động, ở trung tâm thị xã còn có thành cổ.
nh Quân quyết định chứng minh mình và anh thật sự là bạn cùng lớp: “Chẳng phải bố mẹ cậu ấy đã mất từ khi cậu ấy còn nhỏ rồi sao, trong nhà còn có ông bà ạ?”
Mạnh Quân không biết phải nói gì, ăn xong quả đào thứ hai, nói: “Loại đào này ngọt quá, lại giòn nữa.”
Mạnh Quân im lặng lắng nghe, mãi một lúc lâu sau mới sực phản ứng — đúng vậy, anh vừa theo dõi vận hành cối xay gió vừa tham gia công tác xóa đói giảm nghèo, giao tiếp với đồng nghiệp, nói chuyện với bà con, thương lượng với những nhà đầu tư, phối hợp với các tình nguyện viên… thì làm sao có thể ăn nói vụng về chứ. Như vậy xem ra, anh chỉ không có gì để nói với cô mà thôi. Có phải anh cảm thấy cô là một người qua loa hời hợt? Đúng vậy. Nhất định anh cảm thấy mọi việc cô làm đều hỏng bét nên không còn lời nào để nói với cô.
Ăn nhiều đào quá, mắc nghẹn trong cổ họng.
“Em không giận. Em chỉ cảm thấy hơi buồn và thất bại, cảm thấy việc mình làm không mang lại được ích lợi gì.”
Đ m đó, khi ngồi trên ghế mây ôm đàn guitar phổ nhạc, nhìn sheet nhạc trên giấy, trong đầu cô bất chợt nảy sinh ra linh cảm.
(*) Sheet nhạc: Mỗi bài hát thường gồm phần nhạc và lời. Hai phần này chính là sheet. Sheet nhạc là cách ghi một bài hát có nốt nhạc và lời hát. Sheet nhạc giúp học piano, guitar… tốt hơn và hát đúng nhịp, đúng cấu trúc. – theo nhaccongvn.com.< br>
…
Chuông vào lớp vang lên, các bạn học sinh lớp 7/3 ngồi yên vị trong phòng học nhạc. Mạnh Quân cầm một xấp giấy, phát cho mỗi người một tờ.
ong sự tò mò của các bạn nhỏ, Mạnh Quân viết các con số lên bảng đen: “1, 2, 3 —”
Mấy tên con trai nghịch ngợm đọc theo: “6, 7, 8, 9 —”
Mạnh Quân bước đến bên đàn piano, đàn qua 14 nốt nhạc trên bảng một lần, ngón tay cô lướt trên phím đàn, một chuỗi nốt nhạc tuôn ra. Các bạn học sinh vô thức cất giọng hòa theo.
Mạnh Quân nói: “Vừa rồi mỗi bạn đã tự sáng tác một bản nhạc, ai muốn nghe thử bản nhạc của mình nào?”
< >Mọi người chăm chú lắng nghe, Đổng Bằng bưng miệng cười nghiêng ngã.
ạnh Quân hỏi: “Cả lớp thấy bản nhạc này của bạn Đổng Bằng nghe có hay không?”
Bạch Diệp nói: “Giống bà nội em phơi ngô trên sân ạ.”
Cả đám cười ngặt nghẽo.
Mạnh Quân cũng cười: “Bạch Diệp, em mang bản nhạc của em lên đây.”
Không ngờ giai điệu lại khá êm dịu dễ nghe, Tây Cốc nói: “Giống như đang đắm mình trong ánh nắng vậy!”
M nh Quân quay trở lại ghế, ngón tay lướt trên phím: “13131, 17. 17. 6., 14141, 27. 26. 5.”
c dù giai điệu thoáng đôi chút nặng nề, nhưng lại hết sức nhịp nhàng.
Ai đó nói: “Giống ma quỷ chạy trong nhà.”
“Còn lâu Long Tiểu Sơn mới trở thành nghệ sĩ dương cầm.” Lưu Tư Thành ngồi cuối lớp hét tướng lên.
ạnh Quân lập tức nói: “Ai cũng có thể trở thành bất cứ ai đó.”
M ạnh Quân nghe lướt qua hết một lượt, phát hiện có thể kết hợp các đoạn nốt nhạc do các bạn nhỏ viết thành một bản nhạc đơn giản.
“Dạ!”
g>Mạnh Quân cũng rất hài lòng với buổi dạy này, thấy đã sắp đến giờ tan học, bèn xoay người lau bảng. Đột nhiên bên dưới vang lên tiếng bàn ghế ngã đỗ.
“Long Tiểu Sơn!” Mạnh Quân lao đến, nhưng quá muộn, cái ghế phang xuống, dội lên một tiếng ‘bộp’ kinh hoàng. Cô hoảng hốt, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện lớn. Nhưng Lưu Tư Thành đã lăn nhanh vào gầm bàn, phần đầu tránh được va đập song cánh tay xước một vệt dài, máu tứa ra.
Lo ng Tiểu Sơn vẫn còn đang tính tiếp tục nện xuống, Mạnh Quân túm lấy cánh tay cậu: “Long Tiểu Sơn, em làm gì vậy! Dừng tay cho cô!” Cô kéo cậu lại nhưng không được: “Dừng tay, em có nghe cô nói không Long Tiểu Sơn! Cô bảo em dừng lại!”
Trong nháy mắt, lặng phắc như tờ. Tất cả mọi người hoảng hốt sững sờ, đồng loạt đổ dồn ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Mạnh Quân.
H yệt thái dương của Mạnh Quân đập mạnh: “Đánh bạn trong lớp, có còn kỷ luật nữa không? Em là thứ lưu manh, côn đồ, rác rưởi bỏ đi sao?”
Mạnh Quân ném cái ghế xuống, đến gần cậu: “Sao? Cô nói sai về em, em không phục đúng không?”
Long Tiểu Sơn đứng bất động, cũng không hé môi lấy một lời, ánh mắt như muốn khoét sâu vào khuôn mặt cô.
M nh Quân nói: “Em cút ra ngoài cho cô!”
T t cả mọi người đã đi hết, cô dựng bàn ghế lên, ngồi xuống, gục đầu lên tay, bất lực tột cùng.
T ong nhà có một chiếc bóng đèn sợi đốt, chao đèn là tấm bìa trắng được cuộn thành hình nón, treo trên xà nhà. Trần Việt bóng lưng mảnh khảnh đang đứng bên bàn nấu bún gạo. Một chiếc bàn dài, một cái bếp từ, mấy loại gia vị đơn giản và bát đũa, chính là nhà bếp.
Mạnh Quân.”
Qua đây ăn bún.”
òn chưa bước qua bậu cửa, con Vân Đóa đang lim dim mắt bỗng giật bắn mình nhảy dựng dậy chui tọt vào nhà, phóng lên bậc thang nhỏ nằm khuất trong góc, nấp trên cao quan sát Mạnh Quân qua lan can cầu thang.
Mạnh Quân không một chút khách khí, nói: “Tình nhân nhỏ nhà cậu không thích tớ.”
Cô vuốt phần tóc ướt bên tai: “Rõ ràng đến vậy sao?”
M nh Quân hài lòng, quét mắt một vòng quanh nhà, cô rất thích nhà anh, có sinh khí hơn nhà của cô ở bên kia.
K hông gian chừng ba mươi mét vuông, không lớn không nhỏ, bài trí đơn giản, sắp xếp vô cùng ngăn nắp gọn gàng.
M nh Quân khoanh tay đứng dưới ngọn đèn sợi đốt, ánh đèn chiếu vào hàng mi dài rậm tạo nên cái bóng nhàn nhạt trong đôi mắt đen láy của cô.
T ong nhà không có chỗ ngồi, trước giờ cô đều múc thức ăn rồi mang về ăn ở phòng mình.
rần Việt: “Nếu cậu muốn đọc sách… sách ở đây, cậu thích quyển nào cứ lấy.”
M nh Quân nói tiếp: “Ngay cả game cũng không chơi được, tín hiệu chập chờn quá.”
ạnh Quân ăn được một lúc bắt đầu cảm thấy nóng, rút khăn tắm trên vai xuống ôm trước ngực. Đầm ngủ kiểu hai dây, lộ ra bờ vai thon nhỏ và xương quai xanh mảnh mai trắng ngần. Mái tóc ướt buông xõa trên vai, những giọt nước li ti đọng nơi đuôi tóc lẳng lặng trượt xuống làm loang ra những chấm tròn đỏ sẫm trên chiếc đầm ngủ.
M ạnh Quân vô cớ cảm nhận được một thứ sức mạnh khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn.
T ong mắt nhau chứa đựng vẻ sâu lắng tĩnh lặng của đêm.
Cô ngồi sững một lúc mới sực tỉnh, đứng dậy bước qua bậu cửa tiến vào màn đêm. Đi vào nhà, lên gác, không bật đèn.
Kh ông hiểu sao, cô bỗng nhớ tới khoảnh khắc ngồi trong hẻm núi, Trần Việt nhìn cô nói: “Tớ đã nói, cậu sẽ không quay về được.”
< >Nhớ tới cô ngồi sau xe máy, chúi đầu vào lưng anh.
T rong sân truyền đến tiếng nước chảy rào rào, Mạnh Quân rón rén đi tới bên cửa sổ. Trần Việt đang ngồi xổm trên bậc thềm rửa bát, con báo nhỏ ngồi chồm hổm bên cạnh anh, ngoe nguẩy đuôi, meo ô meo ô nói chuyện với anh.
A nh ngồi ở nơi giao nhau của ánh sáng và bóng tối, một cái bóng mờ đường nét mượt mà hiện trên cánh tay anh.
N hưng cô nhanh chóng nhớ đến chiếc ô tô ghê tởm trên con đường ruộng kia, rồi sực nhớ mình đã bỏ hút thuốc, lập tức dụi tắt đầu thuốc, leo lên giường.
Mạnh Quân lăn qua lộn lại, lòng bức bối ngột ngạt. Tóc vẫn chưa khô, cô đành phải tiếp tục nghịch điện thoại. Ban ngày Nhã Linh gửi Wechat hỏi cô có viết ca khúc mới chưa, bảo nhóm nhạc nữ mới thành lập hồi năm ngoái của công ty sắp ra album. Mạnh Quân phớt lờ không trả lời cô ấy.
ện thoại không có trò chơi gì thú vị, cô uể oải đăng nhập vào ứng dụng video, không có ai để lại tin nhắn, chỉ có ‘Ánh nắng chiếu trên cây hạch đào’ lại tặng xu cho cô vào hôm qua, còn gửi kèm biểu tượng ‘cố lên’.
Nhưng phương pháp giảng dạy này kéo dài chưa đầy một tuần thì xuất hiện tình trạng thắt nút cổ chai — các bạn học sinh không còn bài hát nào hay để dạy Mạnh Quân. Phương pháp này chỉ có thể khuyến khích mọi người tích cực tham gia xây dựng tiết học, nhưng nhược điểm là đảo lộn trật tự đem xe đặt trước ngựa.
ại đến cuối tuần, Mạnh Quân vắt óc suy nghĩ cả ngày, không có kết quả.
í Đồng mua một túi đào mỏ quạ của đồng bào miền núi, mang qua cho Bách Thụ, nhưng Bách Thụ đã đi xuống thôn. Cô ấy cũng không thất vọng, vui vẻ cầm con dao nhỏ ngồi trên bậc thềm đá, lấy một trái trong túi lưới ra, mở nước rửa sạch rồi gọt vỏ thành một dây dài ngoằng, gọt xong đưa lên miệng cắn một miếng to, thấy ngon miệng còn gật gù hài lòng.
Cô mường tượng trong đầu huyện Nhược Dương, mặc dù không thể so sánh được với thành phố cấp tỉnh, nhưng nhịp sống cũng rất sôi động, ở trung tâm thị xã còn có thành cổ.
nh Quân quyết định chứng minh mình và anh thật sự là bạn cùng lớp: “Chẳng phải bố mẹ cậu ấy đã mất từ khi cậu ấy còn nhỏ rồi sao, trong nhà còn có ông bà ạ?”
Ăn nhiều đào quá, mắc nghẹn trong cổ họng.
Đ m đó, khi ngồi trên ghế mây ôm đàn guitar phổ nhạc, nhìn sheet nhạc trên giấy, trong đầu cô bất chợt nảy sinh ra linh cảm.
(*) Sheet nhạc: Mỗi bài hát thường gồm phần nhạc và lời. Hai phần này chính là sheet. Sheet nhạc là cách ghi một bài hát có nốt nhạc và lời hát. Sheet nhạc giúp học piano, guitar… tốt hơn và hát đúng nhịp, đúng cấu trúc. – theo nhaccongvn.com.< br>
…
Chuông vào lớp vang lên, các bạn học sinh lớp 7/3 ngồi yên vị trong phòng học nhạc. Mạnh Quân cầm một xấp giấy, phát cho mỗi người một tờ.
ong sự tò mò của các bạn nhỏ, Mạnh Quân viết các con số lên bảng đen: “1, 2, 3 —”
Mấy tên con trai nghịch ngợm đọc theo: “6, 7, 8, 9 —”
Mạnh Quân bước đến bên đàn piano, đàn qua 14 nốt nhạc trên bảng một lần, ngón tay cô lướt trên phím đàn, một chuỗi nốt nhạc tuôn ra. Các bạn học sinh vô thức cất giọng hòa theo.
Mạnh Quân nói: “Vừa rồi mỗi bạn đã tự sáng tác một bản nhạc, ai muốn nghe thử bản nhạc của mình nào?”
< >Mọi người chăm chú lắng nghe, Đổng Bằng bưng miệng cười nghiêng ngã.
ạnh Quân hỏi: “Cả lớp thấy bản nhạc này của bạn Đổng Bằng nghe có hay không?”
Cả đám cười ngặt nghẽo.
Không ngờ giai điệu lại khá êm dịu dễ nghe, Tây Cốc nói: “Giống như đang đắm mình trong ánh nắng vậy!”
M nh Quân quay trở lại ghế, ngón tay lướt trên phím: “13131, 17. 17. 6., 14141, 27. 26. 5.”
c dù giai điệu thoáng đôi chút nặng nề, nhưng lại hết sức nhịp nhàng.
ạnh Quân lập tức nói: “Ai cũng có thể trở thành bất cứ ai đó.”
M ạnh Quân nghe lướt qua hết một lượt, phát hiện có thể kết hợp các đoạn nốt nhạc do các bạn nhỏ viết thành một bản nhạc đơn giản.
g>Mạnh Quân cũng rất hài lòng với buổi dạy này, thấy đã sắp đến giờ tan học, bèn xoay người lau bảng. Đột nhiên bên dưới vang lên tiếng bàn ghế ngã đỗ.
Lo ng Tiểu Sơn vẫn còn đang tính tiếp tục nện xuống, Mạnh Quân túm lấy cánh tay cậu: “Long Tiểu Sơn, em làm gì vậy! Dừng tay cho cô!” Cô kéo cậu lại nhưng không được: “Dừng tay, em có nghe cô nói không Long Tiểu Sơn! Cô bảo em dừng lại!”
Trong nháy mắt, lặng phắc như tờ. Tất cả mọi người hoảng hốt sững sờ, đồng loạt đổ dồn ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Mạnh Quân.
H yệt thái dương của Mạnh Quân đập mạnh: “Đánh bạn trong lớp, có còn kỷ luật nữa không? Em là thứ lưu manh, côn đồ, rác rưởi bỏ đi sao?”
Mạnh Quân ném cái ghế xuống, đến gần cậu: “Sao? Cô nói sai về em, em không phục đúng không?”
M nh Quân nói: “Em cút ra ngoài cho cô!”
T t cả mọi người đã đi hết, cô dựng bàn ghế lên, ngồi xuống, gục đầu lên tay, bất lực tột cùng.