Chương 16

Một ngày cuối tuần cuối tháng 11 năm 2010, lớp Điện khí 1 tổ chức chuyến du lịch mùa thu.

D u lịch mùa thu lẽ ra phải được tổ chức trước kỳ thi giữa kỳ, nhưng khi đó một số bạn nói phải ôn tập. Rồi sau khi thi xong, người này bị ốm người kia xin nghỉ, cứ lần lữa kéo dài. Dương Khiêm thân là lớp trưởng, cảm nhận một cách sâu sắc rằng cái lớp này không hề có tinh thần tập thể, cần phải gấp rút xây dựng, thế là cưỡng chế thu tiền quỹ, đặt chỗ khách sạn lên lộ trình vui chơi, cuối cùng chốt hạ lên đường vào cuối tháng mười một.





úc đứng trên thuyền bị gió biển quất vào người run cầm cập, Mạnh Quân thầm nghĩ cái tên Dương Khiêm này ắt hẳn bị điên rồi, mùa này mà lại lôi mọi người ra đảo.



Cô không có cách nào dời bước vào trong khoang, quấn chặt áo lông đứng trên boong tàu, vô thức ngâm nga những giai điệu bất chợt hiện ra trong đầu.











Dương Khiêm hỏi: “Vậy tôm hùm câu ở đâu ạ? Bọn cháu có thể bắt mấy con tôm cua này được không?”


“Được chứ, ai bắt được thì là của người đó.”








“Loại cá đù vàng nhỏ này thích hợp để chiên giòn, nhúng qua trứng chiên lên vàng rụm giòn tan.”






Dương Khiêm nhìn các bạn, hồ hởi: “Hay bọn mình mua một ít hải sản về tự nấu nướng.”

< g>“Ở khách sạn hay homestay?”


< rong>“Homestay, thuê biệt thự lớn trên núi trong hai ngày.”

“Đi nào!”



ạnh Quân đứng trong gió biển, không nói nên lời: “Lớp trưởng, mấy cậu xác định sẽ làm được sao?”





Cô đi qua, nói: “Tôm hùm.”





Mạnh Quân lắc đầu: “Con trai, chắc chắn đều là từ khỉ biến thành.”

Khương Nham mở cửa phòng ra, gào to: “Mấy cậu đang phá nhà hả?”




Khương Nham sắp phát điên lên được, hét toáng: “Nướng đồ ăn trong nhà??? Khói nhiều đến mức nào chứ?”



Hà Gia Thụ nói: “Vậy cậu có biết hiện giờ ở bên ngoài gió mạnh cỡ nào không?”

Khương Nham: “Vậy thì đừng nướng nữa. Lớp trưởng, trên thuyền các cậu nói thế nào? Chẳng phải bảo là hấp kho chiên hầm sao?”







< g>Mạnh Quân tặc lưỡi: “Cái tên Dương Khiêm bịp bợm này.”



Mùi thơm của cá nướng nhanh chóng lan tỏa khắp nhà.

ạnh Quân và Khương Nham đi xuống lầu rửa bát đĩa, lau khô sạch sẽ rồi đặt sẵn lên bàn ăn. Song bếp nướng khá nhỏ, mỗi lần chỉ có thể nướng được một lượng hải sản nhất định. Cả lớp cũng không có cách nào ngồi tập trung lại với nhau, đều là nướng tới đâu ăn tới đó. Mọi người bưng đĩa, bên này một nhóm, bên kia một tốp, chơi game, đánh bài, ăn no thì ném đĩa sang một bên, chưa no thì chạy vô bếp lấy thêm một đĩa khác rồi tiếp tục ra chơi.   

< strong>Trong phòng ăn, người qua lại náo nhiệt rộn ràng.



Mạnh Quân sợ mập, nhưng ngửi thấy mùi cá nướng thơm phức, Trần Việt liền gắp một con vào đĩa của cô.


Cô lại bê ra bàn ngồi ăn, nhìn bóng người tới lui qua lại, ngay cả Hà Gia Thụ cũng đã bắt đầu ăn, mà Trần Việt vẫn còn bận rộn không ngơi tay, đứng bên bếp nướng, nhễ nhại mồ hôi.

ạnh Quân nói: “Trần Việt, cậu ăn trước đi, đừng nướng nữa.”





Mấy nam sinh quay đầu lại, Mạnh Quân huơ ngón tay cái: “Mấy cậu qua thay cho Trần Việt đi, cậu ấy đã nướng gần một tiếng rồi.”  


Mấy cậu chàng vội vàng chạy tới tiếp quản bếp nướng. Trần Việt không từ chối, cầm lấy đĩa hải sản, ngồi xuống bên kia bàn, cặm cụi ăn.

P ía đối diện, Mạnh Quân nói với Dương Khiêm: “Lát nữa, cậu bảo mấy người chơi bài kia rửa bát đi, đừng có chuyện gì cũng đẩy hết cho mấy cậu ấy. Gì vậy chứ?”





H ai người ngồi đối diện nhau, ăn phần thức ăn của mình, không ai nói với đối phương câu nào.

ạnh Quân ăn xong trước, thu dọn đĩa đứng dậy.





rong bóng đêm, cô ngẩng đầu, thở ra một làn khói dài, ánh đèn từ ô cửa sổ nào đó chiếu vào khuôn mặt cô, đôi mắt cô sáng lấp lánh trong đêm, dán chặt vào anh.

N hìn thấy anh, cô khẽ nheo mắt lại để xác định đối phương là ai.

C ch khoảng không, hai người nhìn nhau.

Mạnh Quân biết anh sẽ không mở lời trước, cô cất giọng hỏi: “Cậu ăn xong rồi à?”







rần Việt hỏi với theo: “Cậu đi đâu vậy?”



Trần Việt nói: “Bây giờ đã gần chín giờ.”






Nếu Mạnh Quân chỉ đi tản bộ, dạo một vòng sẽ mất chừng một tiếng đồng hồ. Nếu đến mười giờ cô vẫn chưa trở lại, sẽ gọi điện hỏi chừng.


Tắm rửa xong Trần Việt đi xuống lầu, đám con trai đang tụ tập chơi game. Anh liếc nhìn điện thoại, mới chín giờ mười phút. Đợi đến chín giờ hai mươi phút, anh hỏi Hà Gia Thụ: “Mấy bạn nữ đâu rồi?”
















Hà Gia Thụ quay lại nhìn anh: “Đi.”






Trần Việt không nói thêm gì nữa, vừa ra khỏi cửa lập tức rảo bước đi về hướng thác nước nhỏ.




Cố nhiên hai chàng trai không hề sợ hãi, trò chuyện câu có câu không đi xuống núi. Lúc đi qua ngã ba kia, Trần Việt quay đầu lại dõi mắt nhìn, con đường mòn nhỏ bị bóng đêm nuốt chửng, không nhìn thấy bóng người. Anh đi khá nhanh, hiện tại mới chín giờ bốn mươi lăm, theo lý mà nói lẽ ra anh đã phải gặp Mạnh Quân trên đường.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đến khoảng mười giờ thì đi tới thác nước nhỏ.






Trần Việt không có lòng dạ nào thưởng thức, chỉ đứng chưa đầy nửa phút: “Lạnh quá. Về thôi.”


Hà Gia Thụ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: “Có chắc là Mạnh Quân đi ra ngoài không? Sao không gặp cậu ấy?” Cậu lấy điện thoại ra, nhưng trong núi không có tín hiệu: “Có khi nào đi ngược hướng với tụi mình không?”


Trần Việt không trả lời, rảo bước thật nhanh. Đi đến ngã ba kia, anh rẽ vào lối đi ngược lại, Hà Gia Thụ cũng không hề nhận ra. Lại sải bước không ngừng trên con đường đó hơn mười lăm phút đồng hồ, vẫn không nhìn thấy bóng người. Trần Việt đoán, có lẽ Mạnh Quân phát hiện ra mình đi nhầm nên đã quay trở lại. Nhưng đó chỉ là ‘có lẽ’.




Trong lòng Trần Việt nhanh chóng đưa ra quyết định: “Hẳn là đúng, tiếp tục đi về phía trước thử xem.”








Đi chưa được năm phút, từ trong bóng tối phía trước truyền đến tiếng bước chân gấp gáp vội vã. Trần Việt là người đầu tiên nhìn thấy một bóng dáng màu trắng có đôi chút mờ xám trên đường núi đêm khuya. Bóng dáng kia cũng nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức đứng khựng lại, chừng như đang do dự không biết có nên đến gần hay không. Có lẽ lo lắng bọn họ là người xấu.



Hà Gia Thụ đứng yên tại chỗ, không nhìn ra được, gọi một tiếng thăm dò: “Mạnh Quân?”


Dáng hình kia loáng cái buông thõng, giọng nói trong trẻo có đôi chút run rẩy của cô vang lên trong đêm: “Hà Gia Thụ? Trần Việt hả?” 

Giây sau đó, cô tăng tốc chạy như bay tới. Hà Gia Thụ sải bước lên đón, Trần Việt đi theo phía sau cậu.













Mạnh Quân lập tức tán thành: “Đúng vậy!”






Ba người đi trở về, Hà Gia Thụ nói: “Có phải cậu lại lén chạy đi hút thuốc không?”


Mạnh Quân khụt khịt mũi: “Là quang minh chính đại.”



M ạnh Quân hỏi: “Sao du lịch mùa đông mà Dương Khiêm lại lôi mọi người lên tận núi Phổ Đà vậy, có lý do gì đặc biệt không? Sắp chết rét rồi.”



Mạnh Quân hừ một tiếng: “Còn không phải tại các cậu hun khói nghi ngút, làm cho khắp biệt thự chỗ nào cũng toàn mùi cá nướng, ngạt chết người.”

< g>“Rồi rồi rồi, là lỗi của bọn tớ.” Hà Gia Thụ cười nói: “Lên núi Phổ Đà, chắc là do… Linh nghiệm?”

< ng>Mạnh Quân cười khì: “Cậu ấy định lễ Phật? Chi bằng thành tâm bái lạy lớp Mác còn hơn.”



Mạnh Quân nhún vai: “Được thôi, ngày mai chúng ta lên núi cầu nguyện, xem có linh nghiệm hay không. Nếu không linh nghiệm, tớ sẽ bay lên trời giao chiến với bọn họ.”



nh Quân quay đầu lại, cất giọng chậm rãi dịu dàng hỏi: “Nè, Trần Việt, cậu có tin Bồ Tát không?”

Trần Việt nói: “Không tin… Cũng tin.”





Mạnh Quân nói: “Đã tới đây rồi, vậy tớ sẽ ôm trước một cái.”









rên đường về, họ đi rất chậm, như thể gió núi không lộng, đêm đông chẳng lạnh, chỉ có bầu trời đầy sao sáng lấp lánh.



Trần Việt đã nằm trên chiếc giường bên cạnh.






ăn phòng chìm vào tĩnh lặng.



“Ừ?”




Thinh lặng.



t lúc lâu sau, Hà Gia Thụ ngóc đầu dậy: “Uầy, chưa gì mà cậu đã ngủ rồi hả?”









Trần Việt im lặng.





à Gia Thụ lại ngả người xuống gối, trở mình, cười khục khặc: “Đúng lúc lên núi Phổ Đà, ngày mai tớ sẽ đi thỉnh cầu Bồ Tát.”