Chương 20

Mặt trời treo giữa tầng không, bầu trời trong xanh cao vời vợi. Xe đi qua những rặng núi xanh biếc, thảo nguyên mênh mông trải dài ra trước mắt, từng đàn bò đàn ngựa thung dung gặm cỏ, thấp thoáng đó đây những túp lều phên rạ đơn sơ nằm rải rác trên thoai thoải triền đồi điểm xuyết cho thảo nguyên đầy nắng gió. Mạnh Quân hạ kính cửa sổ xuống: “Phong cảnh nơi này đẹp quá, có du khách nào đến đây tham quan không?”

“Rất ít. Có điều dự án chính của tổ xóa đói giảm nghèo là phát triển du lịch.”

“Thị trấn Thanh Lâm muốn làm du lịch sao?”





Trần Việt gật đầu: “Còn có ruộng bậc thang, nhưng ruộng bậc thang có tính mùa vụ.”





Mạnh Quân không hiểu: “Thu hoạch xong chẳng phải trơ trụi hết rồi sao?”





Mạnh Quân hiểu ra: “… À!!!”



rần Việt giảm tốc độ, thoáng nhớ lại: “Mấy ngày trước thôn Cát Lâm đã thu hoạch lúa sớm, vẫn chưa gieo trồng vụ mới, ruộng bậc thang bên đó hẳn là đang trữ nước.”

Mạnh Quân hớn hở reo: “Có thể đi xem được không?”

Trần Việt dừng xe trước nhà máy, Mạnh Quân lật đật sửa lời: “Cậu làm việc đi.”



M nh Quân khẽ gật đầu: “Được.”
Trần Việt cầm laptop và túi dụng cụ bước xuống xe, Mạnh Quân thấy anh rời đi bèn cởi dây an toàn, tì cằm lên táp lô trước kính chắn gió nhìn theo bóng lưng anh. Nhưng anh vừa đi được mấy bước đã quay lại, cô giật thót, vô thức ngồi dựng thẳng người dậy. Anh đi tới bên ghế phụ, mở cửa xe, khom người nhìn cô, trên làn mi vương tia nắng lấp lánh, anh nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có muốn đi vào tham quan một chút không?”

Đôi mắt Mạnh Quân sáng rỡ: “Tớ có thể vào được sao?”





Trần Việt dẫn Mạnh Quân đi vào nhà xưởng, đúng như anh nói, bên trong toàn là máy biến áp, bình ắc quy và đủ các thiết bị phức tạp với kích thước khổng lồ. Bước vào đó giống như đi lạc vào rừng kim loại sừng sững.



Mạnh Quân không vào văn phòng mà ngồi bên ngoài hành lang cách lớp kính cửa sổ đợi Trần Việt. Cô lướt điện thoại một lát, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Việt đứng bên kia vách kính, cầm bút lông viết thoăn thoắt trên bảng, lại là biểu đồ, lại là công thức, chi chít dày đặc, anh đang trao đổi với thầy của mình và các đồng nghiệp khác. Có lẽ để thuận tiện cho việc viết bảng, tay áo của anh được xắn cao lên đến khuỷu tay, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh chững chạc, khi nói chuyện hay lắng nghe mọi người đưa ra ý kiến, nét mặt hết sức chuyên chú, có một sức hấp dẫn mà trước giờ Mạnh Quân chưa từng nhìn thấy.



A h chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô một cách ‘thản nhiên’ như vừa rồi, trong lòng cô bỗng như có làn gió thoảng qua mặt nước, dậy lên những gợn sóng lăn tăn.

úng lúc này, điện thoại rung lên. Mạnh Quân đưa mắt nhìn, màn hình hiển thị ‘Dư Phàm’, là mẹ gọi đến. Cô đứng bật dậy, vội vàng chạy ra ngoài, đến khoảng sân trống không có người mới bắt máy: “A lô?”







Dư Phàm hỏi: “Cả tháng trời không nghe thấy tin tức gì của con, nếu mẹ không gọi cho con, mẹ thấy chắc con quên mất mình còn có một người mẹ.”









< strong>Mạnh Quân không nói lời nào, chọc chọc ngón tay vào đám cỏ trên mặt đất. Cô thấy mình thật đáng thất vọng, mẹ vừa khen ngợi một câu, cô đã ngoan ngoãn cúi đầu ‘thuần phục’.


Dư Phàm nói tiếp: “Có thể đưa cô bé về nhà, vượt núi băng đèo cả quãng đường xa như vậy, không yếu ớt như khi ở nhà. Xem ra công việc cũng không đến nỗi nào.”



Dư Phàm bật cười: “Con mà cũng biết trách nhiệm?”

“Bằng không thì sao chứ?!” Mạnh Quân khẽ buông một câu dỗi hờn, hiếm khi trò chuyện với mẹ trong tâm trạng vui vẻ, nhất thời không kìm được chia sẻ với bà: “Mẹ, kỳ thật hôm đó suýt chút nữa là con không tìm được đường về, là bạn học của con đi tìm con, đưa con về. Nếu không thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra, có khi mẹ không còn gặp được con nữa.”





Dư Phàm ngắt lời: “Trần Việt? Hình như mẹ đã từng nghe con nhắc đến.”







Mạnh Quân: “Dạ không.”

“Ngay từ đầu mẹ đã nói Hà Gia Thụ rất có tiền đồ, bối cảnh gia đình không có điểm nào chê trách, một đứa nhỏ tốt như vậy con không biết quý trọng, con cứ đợi mà xem, thế nào sau này con cũng sẽ hối hận.”







Cô đứng ngơ ngẩn bên đường mấy giây rồi lập tức nhét ngay điện thoại vào túi quần, vờ như vừa rồi mình không hề nhận cuộc gọi nào, tâm trạng cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Ngày hôm nay vốn dĩ rất vui vẻ hoàn hảo, lát nữa Trần Việt còn dẫn cô đi chơi, cô quyết không để cho cảm xúc tiêu cực điều khiển mình.






Cách nhà máy không xa, xuôi theo con đường núi, những thửa ruộng nho nhỏ uốn mình theo triền núi hiện ra với muôn vàn dáng vẻ như những nét vung bút lơ đãng của tự nhiên. Có lão nông tay nắm chuôi cày cần mẫn theo sau chú trâu đang lê bước nặng nhọc, những đường cày lấm lem bùn đất.  


Trời xanh, mây trắng, núi bạc, sông ngàn đối với ông mà nói nào có tâm tư thưởng thức.









Mạnh Quân cười lắc đầu: “Không mà.”




iọng nói của một già một trẻ vang vọng bên vách núi, thảnh thơi nhẹ nhàng.  

Nghe anh nói tiếng địa phương, Mạnh Quân cảm thấy có đôi chút kỳ diệu. Lúc nói tiếng phổ thông, Trần Việt phát âm rành mạch rõ ràng, không rề rà cũng không vội vã nuốt chữ, không giống như cô nói líu ríu, dùng một đống trợ từ ngữ khí thôi không nói, còn thường không phân biệt được c, ch, ci, chi… Mà anh, khi nói tiếng địa phương, giọng buông thơi nhẹ nhàng. Phương ngữ Vân Nam cũng giống như khí hậu nơi này, hiền hòa, thư thái, nhẩn nha đắm mình trong ánh mặt trời.



N ìn vẻ mũm mĩm như đôi má trẻ con ửng hồng của nó, Mạnh Quân không kìm lòng được, đưa tay nhúp một trái, còn chưa kịp dùng sức giật xuống thì nghe thấy Trần Việt nói: “Của người ta trồng, không thể hái được.”

< >Không biết từ lúc nào, anh đã đứng cách đó hai ba bước, tay đút trong túi quần, mắt nheo lại vì nắng, nhìn cô.

M nh Quân dõi mắt nhìn quanh quất, chỉ thấy trơ trọi một cây đào này, liền thắc mắc: “Sao cậu biết của người ta trồng?”

Trần Việt khẽ hất cằm chỉ: “Chẳng phải bên cạnh là ruộng đậu hà lan sao? Hơn nữa ở nơi này, cây mọc dại sẽ không kết được nhiều quả như vậy.”





Mạnh Quân hỏi: “Đây là quả mơ ư?”



Cô hái một quả xuống: “Nó có ngon không?”

Trần Việt nói: “Cậu ăn thử đi.” Lời còn chưa dứt, trong mắt đã hiện lên ý cười.








Trần Việt bị đôi mắt long lanh của cô làm cho bối rối, anh nhìn đi chỗ khác, sờ mũi: “Không có gạt cậu. Rất ngọt.”

Mạnh Quân nhíu mày suy ngẫm, trong lòng thầm phân tích xem những lời anh nói là thật hay giả; Trần Việt đứng đó đợi cô suy nghĩ. Anh mím chặt môi nhưng Mạnh Quân không hề nhìn thấy, lúc nụ cười sắp bật ra khỏi miệng, Mạnh Quân đồng thời đưa quả mơ lên chuẩn bị cắn, Trần Việt đột nhiên bước tới đưa tay chụp lấy quả mơ, hạ giọng nói: “Bỏ đi, đừng ăn, chua lắm.”   

Mạnh Quân truy hỏi: “Thật hả? Không được, tớ phải làm cho rõ.”



i vai Trần Việt rung lên vì cười, anh mở nắp chai nước đưa cho cô.

Cô chua đến ngơ người, ùng ục súc miệng liên hồi, cuối cùng vị chua cũng biến mất, hai mắt ướt mèm nước mắt, lông mi dính bết lại với nhau. Cô thở hổn hển, bất thần quay ngoắt người sang dòm Trần Việt, ánh mắt như đao.

rần Việt mím môi, nét mặt bình tĩnh.



Trần Việt lắc đầu: “Không có?”










Mạnh Quân hấm hứ: “Cậu còn cười?”


Lần này Trần Việt bị cô bắt tại trận, hết đường chối cãi: “Được rồi.”



Mạnh Quân thấy vậy, lật đật kêu lên: “Trời đất, cắn một miếng nhỏ là được rồi, cậu mau nhả ra đi! Cậu, cái người này.”





Nhìn dáng vẻ chật vật của anh, Mạnh Quân không kìm được phụt cười thành tiếng. Anh cũng dở mếu dở cười, giơ tay lau sạch nước mắt. Mạnh Quân mở nắp chai nước suối, đưa cho anh: “Mau uống nhanh lên. Chua chết đi được.”


< >Trần Việt ngửa mặt, để miệng chai lơ lửng trên không, dốc nước vào miệng. Mạnh Quân ý thức được chai nước này cô đã uống qua cho nên anh không chạm vào miệng chai.

Anh đóng nắp chai, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, lắc lắc đầu như để lấy lại sự minh mẫn, cảm thán: “Không ngờ còn chua hơn mơ dại tớ đã ăn hồi nhỏ.”  

“Cậu đã bị nhiễm thói hư tật xấu.” Mạnh Quân lườm anh, hừ giọng: “Tớ còn tưởng cậu sẽ không bao giờ nói dối chứ!”