Chương 6: Tính toán thất bại
Lại tới ngày họp chợ nên cửa hàng đậu phụ của Trương thị vô cùng bận rộn. Lúc n& rave;y có m người phụ  bsp;đã có& bsp;tuổi cầm the sp;bát đưa o bà và ; nói: “Cho ta một chút đậu phụ để ta mang về nhà rán lên ăn.”
“C&oac te; ngay.” Tr ơng thị vừa&nbs i vừa nhanh n n lấy đậu bsp;bà ấy.
Trương&nb hị thoải m&aacut nbsp;hào phó ;ng đáp: &ld uo;Đúng vậy.&rd ;
Không đợ bsp;đối phương ute;i gì b&ag rave; lại tiếp&n lời: “Thằng&nbs eacute; học n&agra ;y nọ một chút, coi như biết ít chữ còn tốt hơn ngày ngày ở trong nhà. Đi học đường vẫn tốt hơn.”
Bà&n sp;lão kia c ng phụ họa nbsp;câu sau ó vội v&agr e;ng thanh toá ;n tiền và& sp;rời đi. Vừa tới đầu phố bà ta đã bị người khác gọi lại.
Một ngư ;đàn ông&nb p;dáng vẻ c c nịch, làn bsp;da ngăm đen,&n p;ánh mắt chờ mong nhìn bà lão và hỏi: “Thẩm, có kết quả không?”
B&ag rave; lão mắng um lên, “Ngươi muốn hù chết ta à?” Bà vỗ vỗ ngực và tức giận nói: & quo;Đừng nghĩ n bsp;Trương thị lde; đưa con trai tới học&nbs ờng rồi.”
Người&n ia vội la l&e rc;n: “Nàng& nbsp;điên rồi&nb sao? Thằng con&nbs của nàng nh grave;n rõ ốm yếu, sao còn phải đưa tới học đường?”
&ldquo agrave; người ta nhiều tiền thì thích đưa con đi đâu chẳng được.” Bà lão trợn trắng mắt và chỉ v&ag ve;o hắn mắng:&n “Đầu óc&n ;ngươi bị &uacut nước hả? Con gái hơ hớ ra thì ngươi không cần, cứ nằng nặng đòi cưới một quả phụ.”
Kẻ đó không hé răng nói gì thế là bà lão túm hắn lôi đi.
Cũng không phải vì Trương thị xinh đẹp nên bị người ta nhớ thương mà vì tài  ;năng làm đ phụ của b& ve;. Lòng b&a grave; hiểu r&otil ; nên khô ;ng tin ai hế chỉ tin vào bản thân và con trai, về sau bà cũng chỉ dựa vào con trai.
Chờ đến& khi bà b&aacu te;n xong đậu&nbs hụ mới thấy&nb ời hàng x&o ute;m bán b&a acute;nh nướng chớp mắt với mình và lặng lẽ dựng ngón cái khen ngợi.
Trương th sp;bất đắc dĩ: “Tẩu đừng  circ; cười ta.&rd ;
“Sa o ta lại ch&e rc; cười muội.& Ta thấy muội&nbs uacute;ng là sáng suốt, sau sẽ c&oac e; phúc đó.”
Trư thị hé&nbs miệng cười: &ld hờ một câu p;tốt đẹp của ẩu vậy.”
Hai n ời nói đ&u ve;a trong chốc&nb ;lát sau đ&o cute; Trương thị p;vội đi và nbsp;nhà nấu cơm. Không bao lâu sau Tần Ngộ đã trở lại.
Cậu vẫn nói về tình hình ở trên lớp, rồi bản thân học được cái gì.
Trương  hị nghe con t i nói chuyệ nbsp;thì mắt&nbs cong lên v&agr ave; cảm thấy&nb on trai mình thật là thông minh, học cái gì cũng nhanh.
Tần Ngộ& ;muốn khắc phụ ;vấn đề thể&n khiến tay kh circ;ng có s c nên mỗi ngày đều sẽ cầm những vật nặng có trọng lượng thích hợp hoặc trồng cây chuối vài phút.
Đứng&nbs hổng ngược sẽ iúp máu&nbs p;chảy về n&atil nhiều hơn, uacute;p tuần ho&a ave;n máu. Như thế nghe nói có thể nâng cao trí lực và phản xạ.
Tần Ngộ&n y trì th&aacu te;i độ tập&nbs ng và coi&nbs p;nó như m nbsp;hình thức&n p;tập luyện. Cậu còn nhỏ, đứng 3—5 phút là sẽ thấy choáng váng, ù tai, cơ bắp căng lên.
Lần đ nbsp;tiên mẹ  hấy cậu dựa&nb ng đứng chổng&n gược đã b sp;dọa nhảy dựng lên. Những lần sau bà đều đứng bên cạnh để canh chừng sợ cậu buông tay sẽ khiến đầu đập xuống đất. Cũng may hiệu quả huấn luyện không tệ nên cậu cứ thế luyện mãi.
Sau khi ăn xong Tần Ngộ đội ánh nắng quay lại học đường.
Trong lớp Bính có hai người. Sau khi Tần Ngộ tiến vào lập tức ngồi xuống và l nbsp;sách ra.  ;Hiện cậu đ&ati nbsp;học tới ph sp;4 “Lý&nbs p;Nhân” trong Luận Ngữ. Điều này khiến Đàm tú tài cũng phải kinh ngạc vì tốc độ học của cậu.
Đây k circ;ng phải việ sp;cứ học thuộ ;là được,  grave;n phải l&yac e; giải ý&n p;nghĩa của nó rồi viết lại được mới tính là học xong rồi tiến lên phần tiếp theo.
Tần Ngộ&n đang nghiêm t uacute;c đọc s&aa e;ch lại bỗng&nb hấy trên đ bsp;vang lên m ột giọng nói n hỏng mất: uo;Ngươi lại đa sp;đọc phần 5&n ldquo;Công Dã ; Tràng” rồi ư?”
úc này  ;trong phòng học đã c&o te; thêm v&agr ave;i người v&igr ; thế Tần N bsp;lập tức cảm thấy vài ánh mắt đều đang nhìn mình.
Cậu i xấu hổ n& te;i, “Ta ch nbsp;chuẩn bị b& ve;i một chú chứ chưa h bsp;tới đây.&rdq
Lúc này tinh thần của cậu không tốt lắm nên muốn đọc qua nội dung phần thứ 5 nbsp;thế trong l&o ave;ng cũng c&oacut ; tính to&aac ute;n. Ai ngờ  ại bị tên& ;nhóc béo đằng trước nhìn thấy.
Nhóc béo tên là Triệu Cẩm Đường, gia đình buôn bán trang sức, tình huống gần giốn ;Tần Hoài M h. Cả hai đ bsp;chuyển từ hu nbsp;thành về trấn trên.
Lời g i thích của bsp;Tần Ngộ ho&a e;n toàn kh&o circ;ng an ủi  ược Triệu Cẩm Đường mà ngược lại còn cắm thêm cho cậu nhóc một đao.
“Chuẩn&hel ;… chuẩn b ellip;” Triệu&nbs Cẩm Đường run& ẩy nhìn T bsp;Ngộ.
Cái&nb ;gì gọi l&a ave; chênh l h? Đây ch&iac te;nh là ch&e circ;nh lệch. Cậ sp;học xong nội dung ngày hôm nay là chạy đi chơi ngay, còn chuẩn bị cái rắm ấy.
Triệu Cẩm Đường còn  n nói c&aacut e;i gì đ&oac te; thì một bsp;giọng nói&nb ;sắc nhọn chen vào, “Đây là học đường, muốn đùa giỡn thì ra ngoài đi.”
Triệu  m Đường phồng& ặt nhưng vì bsp;đuối lý,&nb lại thấy á nbsp;mắt Tần Ngộ ôn hòa nhìn mình thế là cậu không cãi nữa và ngồi xuống.
Ai ngờ&n kẻ vừa lên p;tiếng lại lẩ ;bẩm: “Con b ocirc;n đúng  là thiển c nhìn thấy cái gì cũng kêu hét.”
Tri Cẩm Đường&nbs rave; Tần Ngộ&nb ồng thời biến& ắc. Trong ph&ograv ng cực kỳ an tĩnh, đối phương rõ ràng đang nói cho họ nghe.
Những ngư bsp;khác thấy&nb ;tình thế k ocirc;ng tốt l&agr e; vội vã&n p;quay đầu giả& vờ không nghe thấy gì.
Triệu m Đường tức&nb aacute; thở hổn& ;hển, tay nắm&nb hặt. Tần Ngộ&n ấy thế thì vội túm lấy cậu thế là Triệu Cẩm Đường nghiêng đầu nhìn qua, mắt đỏ bừng.
Tần Ngộ cũng bị người& a mắng nên&n p;trong lòng đâu có  dễ chịu. C&oacut bsp;điều cậu biết nặng nhẹ bởi nếu Triệu Cẩm Đường thật sự ra tay sẽ bị đuổi khỏi học đường.
uo;Các ngươi&nbs làm gì  ;thế?” Tần  agrave;i Minh mang&n bsp;vẻ mặt kh&oa ; hiểu tiến  grave;o lớp và gãi đầu nói: “Triệu Cẩm Đường, mắt ngươi trúng gió à? Sao đỏ như con thỏ vậy?”
Tần  lập tức h& ve;a theo: “V a rồi có&nb ;một cơn gi&oacut nbsp;thối um thổ sp;về phía này, huynh nói xem có kỳ quái không.”
Mọi người chung quanh lập tức phì cười.
Nhờ gi&a ;n đoạn ấy  rave; cơn tức&nbs ủa Triệu Cẩm&n ờng tan đi m nbsp;nửa. Cậu hừ mạnh một tiếng và cầm lấy sách học bài, giọng vừa to vừa vang dội.
Tần Ngộ& hông hiểu l Cậu luôn&nb ;an ổn học rave;i, sao lại&nb ;chọc kẻ khác không vui? Phần ác ý này quả thực khó hiểu.
Sau khi&nbs tan học cậu  tilde;ng rương đ nbsp;sách và ; đang chuẩn  về nhà&nbs thì nghe Tần Hoài Minh gọi, “Chúng ta cùng về nhé!”
Tần Ngộ kinh ngạc nhưng nhanh chóng đồng ý: “Được.”
ilde;i đến khi&nb đi tới khu p nbsp;buôn bá n Tần Ngộ m bsp;hỏi: “Minh&nb ;ca có chuyện muốn nói với đệ à?”
Tần&n p;Hoài Minh k inh ngạc: “ nbsp;nhận ra sao?& quo; Tần Ngộ:……… p>
Cậu thở d&a e;i: “Ngoài& nbsp;lúc đi ọc thì ng&a ave;y thường ch&u te;ng ta vừa n lớp đã mạnh ai nấy đi. Nay huynh đột nhiên rủ đệ cũng về ắt hẳn là có việc.”
Tần Hoài Minh cười hê hê, “Đúng là có việc.”
Cậu&nbs ậm rãi thu& sp;lại tươi cư p;và nói:&n bsp;“Về sau tránh xa&nbs p;Lưu Văn Nguyên một chút.”
Tần Ngộ ngước mắt nhìn anh họ.
Nói xấu sau lưng người khác khiến mặt Tần Hoài Minh đỏ lên. Cậu hạ thấp giọng th&ig ; thầm: “Đ sp;đệ của n&oac nbsp;cũng muốn t bsp;chỗ phu tử&n đọc sách, nhưng phu tử không nhận. Mà đệ đệ nó cũng bằng tuổi đệ đó.”
Tần sp;Ngộ quả thự ;không biết ải cười hay&nbs oacute;c: “Vì ; thế mà&nb ;nó ghét&nb sp;đệ hả?” Chẳng trách lúc trước Lưu Văn Nguyên luôn nhìn chằm chằm cậu
nhưn bsp;lúc cậu  hìn qua đố bsp;phương lại n h đi. Lúc&nb p;đó cậu c rave;n tưởng mình quá mẫn cảm.
“Khôn nbsp;chỉ vì  hế.” Tần H rave;i Minh chần&n p;chờ nói: dquo;Còn vì đệ học qu te; nhanh.”
Cậu chỉ nói tới đây là ngừng nhưng hai người đều hiểu ý tứ phía sau.
“Dù&nb sp;sao thì đ cũng nên&nbs ;biết để c&oacu bsp;chuẩn bị tin sp;thần.” Tần&n Hoài Minh tổng kết.
Tần Ngộ& rầm mặc một&nb acute;t mới đột ;nhiên hỏi: dquo;Thế nên  uynh đã nghe thấy chuyện xảy ra ở học đường lúc trưa nay à?”
Tần Hoài Minh quay mặt đi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tần Ngộ sờ sờ mũi:  nbsp;biết ngay m&a ave;. Chả tr&aacut ch Tần Hoài bsp;Minh lại tới kịp thời như thế.
“Thằng&nb hãi Triệu C Đường kia u đánh m&agr ve;. Cứ để  cute; bị đá mấy bận là về sau sẽ không xúc động nữa.” Tần Hoài Minh đi trước và đắc ý bình luận.
Tần Ngộ nhìn bóng dáng anh họ và thấy hơi buồn bực.
Hôm na nbsp;họp chợ n&e ;n Trương thị&nb ại làm hai& sp;bản đậu ph ;Lúc bọn h bsp;về tới nơi bà ấy mới làm xong và đậu phụ vẫn nóng hầm hập.
Tần Ho&agr i Minh ngửi m grave;i thì t ứa nước miếng “Đậu phụ nbsp;làm thơm quá.”
Trư g thị hớn h sp;múc đậu  ụ non vào&n p;hai cái b&a acute;t rồi th&eci ;m ít tương, dầu vừng, lạc rang giã nhỏ và hành lá rồi đưa cho hai đứa.
Cái này không khác gì ăn tào phớ.
Tần Ho&agr i Minh đón&n sp;lấy và c i hì hì ; cảm ơn sau sp;đó mang t eo Tần Ngộ vào bên trong giống như cậu mới là chủ nhà.
Tần Hoài Minh tốt ở chỗ này. Gia đình cậu có điều kiện hơn Tần Ngộ nhiều, nhà ng to nhưng m lần tới ch sp;Tần Ngộ cậu luôn mang theo quen thuộc, không hề khách sáo hay ghét bỏ.
Bọn họ&nb i trên ghế&n p;nhỏ ăn đậu&n ụ thơm ngon.  no xong hai&nb sp;đứa lau miệng và lấy bút mực, sách vở ra làm bài tập hôm nay.
Tần& sp;Ngộ nhường c te;i bàn cho& nbsp;anh họ nhưng sp;đối phương n te;i không c vì thế Tần Ngộ&nb acute;i: “Đệ&nbs hấp hơn huynh&nbs ên viết ch sp;trên rương&nbs đựng sách là được. Huynh khách sáo với đệ làm gì.”
Tần Hoài Minh ngẫm thấy cũng đúng nên vô cùng vui vẻ dùng cái bàn.
Hơn n canh giờ sau bsp;hai người m sp;trước một sa p;hoàn thàn h bài tập thế là Tần Hoài Minh lại lấy Tam Tự Kinh ra xem.
Chiều mai&nb ;cậu sẽ thi  circ;n lớp nê phải tranh t thời gian &o rc;n tập. Nhưng vì muốn cảnh báo anh em nhà mình nên cậu mới đặc biệt tới đây một chuyến.
Thật ra cậu cũng có thể nói việc này sau cũng không thành vấn đề gì.
Tần Ng nbsp;đứng dậy v ve; đi qua c nbsp;lấy Tam Tự& ;Kinh nói: &l dquo;Huynh đọc đi, đệ giúp huynh soát.”
&Aac ute;nh mắt Tần&n Hoài Minh s&a acute;ng lên v à bắt đầ p;đọc từ đầu ọc xong Tần Ngộ lại bảo&nb giải thích bsp;ý, về c nbsp;bản không&nb ;thấy có v nbsp;đề gì.&nbs au đó bọn họ ôn Thiên Tự Văn, luận ngữ tới khi sắc trời tối đen.
Tần Ho&agra i Minh cảm th tin tưởng h nbsp;và cảm  n Trương thị&nbs atilde; giữ mình lại ăn cơm sau đó theo người hầu trở về nhà.
Buổi i, Tần Hoài bsp;Minh lại &ocir n ”Đại Họ uo;, “Trung Du ng”, “Mạnh& sp;Tử” một lần tới gần sáng mới nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau cậu được người nhà đánh thức. Phương thị thương con nên để ngư bsp;làm đá h xe bò đưa cậu tới&nb ờng, như thế&nb ên đường cậu còn được ngủ một chút.
Cậu lo lắng như thế khiến Tần Ngộ cũng thấy lo theo.
Buổi chiều Tần Hoài Minh bị Đàm tú tài gọi tới thư phòng, Tần Ngộ nhìn theo bóng anh họ rời đi. Tới khi tan học cậu nhóc kia vẫn chưa về.
Triệu Cẩm Đường túm  acute;nh tay cậu,& sp;mồ hôi to bsp;như hạt đậ ;rơi xuống: “Sao còn chưa thi xong vậy?”
Tần  đáp: &ldquo Dù sao cũng& bsp;là Tứ t , ngoài ra&nb sp;còn có&n bsp;Tam Tự Kinh&nb ;và Thiên Tự Văn, sáu cuốn ấy mà chỉ viết chính tả cũng đã mất thời gian rồi.”
>Sau khi tan h c họ không&n p;thể ở lại&nb circ;u nên d&u grave; Tần Ngộ&n có lo lắng& sp;cũng vô dụng. Cậu đành phải về nhà trước.
Buổi t p;đang ăn cơm&nbs hì Phương t phái ngườ bsp;tới nói  ần Hoài Minh đã vượt qua bài kiểm tra và chính thức lên lớp Ất.
Trương th ;lập tức ch&uacu mừng và&nb ;quay đầu lại&n ói với Tầ sp;Ngộ: “Phương bá mẫu của con chắc là vui lắm.”
Tần Ngộ cười và gật đầu.
Ngày tiếp theo cậu tới học đường thì thấy mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có một điều duy&nb ất không t bsp;đó là& bsp;cậu ngồi g p;Lưu Văn Nguy&eci ;n hơn. Sắc mặt đối phương rất khó coi, giống như ai thiếu tiền cậu ta không bằng. Người này mang lòng ghen ghét quá lớn.
Nhưng chỉ cần đối phương không chọc đến mình thì cậu cũng không tự kiếm chuyện. C p;quan tâm đ việc mua l bsp;hơn. Mẹ cậu ;đã nhờ người hỏi thăm một nhà có lừa và qua trung gian dẫn mối nhà kia đã đồng ý bán con lừa con cho nhà họ khi nó ra đời.
Tần Ngộ đã nghĩ kỹ rồi, chờ nhà cậu có lừa, mẹ sẽ có nhiều sức lực và thời gian nghĩ ra các loại đậu khác ví dụ như đậu phụ khô hoặc váng đậu. Đến l&uac nbsp;đó thu hập trong nh&agrav sẽ tăng l&e c;n, mẹ cậu  g không cần quá mệt mỏi nữa.
Cậu và mẹ đều mong chờ ngày đón lừa về. Ngày đó mẹ cậu nghỉ bán, sáng sớm đã theo người môi giới đi qua nhà kia. Nhưng đến giữa trưa Tần Ngộ trở&nb nbsp;lại thấy tr nbsp;cửa hàng&nb ;ngoài mẹ c chẳng có&n p;con vật sống nào khác.
Tần ộ nghi hoặc:&nbs dquo;Hôm nay m ẫu thân đi& p;mua lừa cơ  agrave;, vậy lừa đâu?”
Trư thị cố g sp;cười và  agrave;m ra vẻ&nbs không sao: &ld quo;Bị người ta ;mua mất rồi.”
“Nh chúng ta&nbs p;đã đặt c cơ mà?&rdq o; Bọn họ t bsp;nhiều thời g nbsp;và sức lực như thế.
Trương th p;cười cười: & Người ta mua  á cao hơn&nb p;mà người  agrave;m buôn bán đều muốn bán được giá.”
  ;
Được rồi,&n aacute;i này thì phản b& cute;c thế n&agrav o nữa! Tần nbsp;hơi buồn b bsp;Quả nhiên hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.
Cậu đi&nb ecirc;n ôm eo& nbsp;mẹ và ủi: “Kh&oci ;ng sao, chờ u này chữ&n p;con đẹp hơn con sẽ đi chép sách. Như thế con cũng kiếm được tiền.”
Trương& ;thị phì c và vỗ  ai con trai: &l dquo;Con cứ an&nbs tâm đọc s&a te;ch đi, trong nhà có mẫu thân rồi.”
Tần Ngộ không nói gì. Không phải cậu phản đối ý kiến của mẹ, chẳng qua hiện tại&nbs oacute; nói n hiều cũng kh&ocir g bằng mang c tiền tươi  oacute;c thật về. Như thế có sức thuyết phục hơn.