Chương 7: Ghi chú

Trong nhà  không mua đư  lừa khiến  nbsp;Ngộ uể oả ;một lát nh g rất nhanh cậu đã điều chỉnh tâm tình của mình.

Tuy Tr ương thị cũng&n hấy mất má bsp;nhưng trong cu  sống này&n p;mười việc thì có 8,9 việc không được như ý thế nên bà cũng nhanh chóng bỏ nó qua một& sp;bên. Có&n bsp;điều bà&nbs ờ mờ cảm  bsp;con trai đọc& p;sách càng  chăm chỉ hơn.

Sau khi trời tối, Tần Ngộ đi lại trong sân, miệng vẫn không quên ôn bài.

Trương&nbs thị cầm một&nb acute;i quạt hươ bsp;bồ và n i dựa ở c p;của xưởng đậu hóng mát. Bà nương ánh trăng nhìn cậu và mỉm cười: “Con đã học cả một ngày rồi, nghỉ ngơi chút đi.”

“Kh&oc rc;ng sao đâu  dù sao  con cũng nhà  rỗi, mẫu t irc;n mau đi n hỉ ngơi đi.”

 

Nh&ag ve; chật quả thực không tốt. Mùa hè không khí nóng không thể tản ra nên rất oi.& sp;Không giống&nb ;nhà ở n&oc c;ng thôn, đ& circ;ng ấm c&ograv n hè th&igrav e; mát, chỉ bsp;có điều muỗi hơi nhiều.

Bầu trời có mặt trăng treo cao, ánh sao sáng ngời. Ngày mai hẳn sẽ là một ngày n . Ngẫu nhiên bsp;có cơn g ó đêm  hổi tới mang&nbs eo mát mẻ, thấm vào lòng người.

Lạch cạch một tiếng, cái quạt rơi trên mặt sân yên tĩnh.

Tần Ngộ& đi qua nhẹ l nbsp;tay Trương th  “Mẫu th&aci ;n, mẫu thân rdquo; “Hả?” Trương thị xoa mắt và ảo não nói: “Ta ngủ quên sao?” “Vâng, ngài mau về phòng ngủ đi.”

Trương&nbs hị chậm rã bsp;đứng lên&nbs ặn: “Con cũ nbsp;đừng thức  cute; khuya, l&aacut e;t nữa đi ngủ đi.”

“Con biết rồi, ngài yên tâm đi.”

Tần N nbsp;nhìn Trương bsp;thị lên  ường và m bsp;lát sau  ã có t iếng ngáy nho nhỏ truyền tới thế là cậu rón rén trở lại trong sân và tiếp tục ôn nội dung tiếp theo. Mãi tới khi mí mắt đánh nhau cậu mới ngáp một cái và cẩn thận vòng qua mẹ mình để đi vào phòng trong.

***

Trong&n bsp;lớp, Đàm&nb tú tài  ;giảng giải văn ;chương còn  ần Ngộ thì sp;vừa nghe vừa ghi chú.

So sánh với Tần Ngộ đang học tập miệt mài trôi chảy thì Triệu Cẩm Đường lại v&oc bsp;cùng khổ&nbs sở. Cậu căng&nb  đầu cẩn t bsp;nghe nhưng chờ phu tử nói xong thì cậu đã quên hơn nửa.

“Hôm nay ta dạy tới đây thôi, mấy đứa tự ôn tập đi.”

Phu tử rời khỏi lớp Bính thế là trong lớp lục tục vang lên tiếng đọc sách.

Tần Ngộ không vội vàng học thuộc mà xem ghi chép của mình sau đó đọc lại một&n t những gì& sp;phu tử giảng& ;ngày hôm&nb sp;nay. Có v& agrave;i chữ phồn thể cậu không biết nên lặng lẽ ghép vần.

 

Ngh bsp;đến bộ dạ ;nghẹn lời của phu tử lúc& sp;xem bản ghi&nbs chú này&nbs p;thế là Tần Ngộ đỏ hết cả mặt.

Phòng  ọc chỉ có p;từng ấy học& inh nên Đ&agr ve;m tú t&agr ave;i đương nhi&e c;n biết trong lúc mình giảng bài Tần Ngộ cứ viết mãi không ngừng.

Lúc ban đầu ông còn tưởng Tần Ngộ không hiểu bài mình giảng nên đang luyện chữ& nhưng đứa nhỏ& ày không&nbs p;cầm bút l circ;ng. Vì t hế ông giả vờ lơ đãng đi qua lại phát hiện Tần Ngộ đang ghi chép cái gì đó, rất nhiều chữ đều thiếu tay hoặc gãy chân.

Đàm tú tài gọi Tần Ngộ tới thư phòng dò hỏi. Tần Ngộ thấy không giấu được thì  rave;nh phải n&oac e;i rõ chuy  ghi chú  ;cho phu tử,  ng thời nói bsp;đó là ký hiệu chỉ có cậu nhận ra.

Đàm t&u cute; tài h  cậu nội du bsp;bài giảng&nb ;ngày hôm&nb sp;đó và&n sp;Tần Ngộ trả lời được hơn một nửa. Cái này khiến ông ấy hơi kinh ngạc dù trên mặt không lộ chút cảm xúc. Bởi ông ấy biết mình gọi đứa nhỏ đột ngột, không cho đứa nhỏ thời gian ôn tập.

Nhưng l&uac ;c ông nh&igra ve;n thoáng q ua ghi chú&nb sp;của Tần Ngộ thì chút&nb sp;vui vẻ mới nổi lên trong lòng lại bị đ.è x.uống. Ông ấy không tán thành chút nào, “Con viết qu  mấy cái&nb ;thứ này th grave; về sau  ẽ thành l nbsp;nếu để l mấy cái này ra trước mặt giám khảo thì chỉ một chữ sai thôi sẽ khiến ấn tượng của giám khảo với con giảm đi. Nếu là một vị giám khảo có lòng nghi ngờ nặng, có khi người ta sẽ cảm thấy con đang âm thầm mắng họ.”

Tuy triều đại này không áp dụng văn tự ngục (án liên quan tới văn tự) nhưng chuyện n&ag e;y cũng khôn  phải không& sp;có. Nếu  ả thực đụng&n i thì Tần Ngộ chắc chắn sẽ hại thân.

Tần N  thầm rùng& sp;mình và& nbsp;chắp tay h&ag ve;nh lễ thật&nb âu với phu&n p;tử, “Học trò xin cảm tạ phu tử đã dạy dỗ, học trò xin ghi nhớ và về sau không dám tái phạm nữa.”

Đà bsp;tú tài& nbsp;thấy cậu c& te; thái đ bsp;tiếp thu th&ig ve; hơi dịu  . Sau đó&nbs ;ông muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn thôi và vẫy tay để Tần Ngộ ra ngoài.

Từ  oacute; về sau&nbs Tần Ngộ khô nbsp;dám trộm&nb ;lười nữa. L&ua c ghi chép&nb sp;cậu luôn dùng chữ phồn thể, cũng coi như tăng cường trí nhớ. Nếu sau đó phát hiện sai lầm cậu còn có thể sửa lại được.

 

Nhưng việc ghép vần những từ mới thì tạm thời Tần Ngộ không định sửa. Cũng may&nbs hạm vi của   này nhỏ,&n p;lại phân t acute;n nên ph u tử không thấy được.

Tần Ngộ đọc xong nội dung bài giảng hôm nay lại học trước nội dung tiếp theo. Phu&nbs tử cũng khô nbsp;có ý&n bsp;kiến gì  ới cái lo bsp;học trước c sp;cậu. Tư tưởng của ông về điểm này quả thực tiên tiến hơn tưởng tượng của cậu.

Tần Ngộ không biết rằng Đàm tú tài cũng muốn mắng lắm. Nhưng ông phát hiện Tần Ngộ thực sự học được. Ông nghĩ Tần Ngộ có lẽ là “Thần đồng”. Mà thần đồng thì thường có vài chỗ khác người, nếu khắt khe quá sẽ& sp;khiến nhân&nbs tài thui ch  nên ông  đành giả& p;vờ không b t gì để&nb xem thằng nhãi này còn làm ra cái gì nữa. Ông vẫn dạy dỗ Tần Ngộ như thường, nhưng một khi phát hiện cậu không ổn là ông sẽ lập tức sửa ngay.

Tần Ngộ&n có lòng&nbs p;muốn học tập tiến bộ nhanh&nb ơn. Việc dốc&nb ograve;ng học tập cũng khiến cậu yên tâm hơn nhiều.

Nửa tháng sau, Lưu Văn Nguyên cũng thi lên lớp. Nghe nói là thằng nhãi đó&nb p;chủ động t&ig m phu tử y&ec c;u cầu bởi  grave; phu tử  òn chưa gi  xong “Mạnh Tử”, mà đây lại là nội dung chính của lớp Bính.

Tần  ài Minh nhậ nbsp;học sớm hơ p;những người k ute;c nên ti  độ đương nhiên vượt hẳn các bạn cùng lớp. Mỗi buổi sáng phu tử giảng nội dung mới cho mọi người cũng coi như ôn lại bài cũ cho cậu.

Còn Lưu Văn Nguyên nhập học muộn hơn Tần Hoài Minh nửa năm.

Triệu Cẩm ;Đường còn&nbs ớ rõ Lưu&n ;Văn Nguyên c âm chọc m&ig ve;nh thế nào nên lúc này không nhịn được nói mát: “Hắn nhớ rõ những gì phu tử giảng ư? Sao cứ vội vã ồn ào muốn lên lớp thế?”

Một thiếu niên mặc áo xám ở bên cạnh cười lạnh: “Văn Nguyên đâu giống ngươi. Cha p;hắn là đ  sinh nên  ;với sự dạy&nb nbsp;của gia đ&ig e;nh thì một kỳ thi  irc;n lớp nho  hỏ sao có&n p;thể làm k oacute; hắn. Hắn p;đương nhiên nhìn xa trông rộng hơn hạng ếch nơi đáy giếng như ngươi rồi.”

Triệu&nb ẩm Đường: &ldq ơi ——” /p>

Tần Ngộ giữ chặt lấy cậu: “Nội dung phu tử giảng ngươi đã nhớ kỹ chưa? Người kh&a e;c tốt là& sp;việc của họ ;tri thức phải&n học được v&agr bsp;nhớ được

mới là của ngươi.”

Triệu& ;Cẩm Đường xoa ;tròn mắt s  đó hừ&nbs ột tiếng với&n iếu niên kia, “Ta phải h bsp;tập, cho d&ugr e; có ng&agra ve;n vạn cá nbsp;tốt cũng ph bsp;là chín h mình tốt mới được.”

Tần Ngộ cúi đầu giấu ý cười trong mắt.

Ngày  ường Lưu Văn&nb uyên học kh& irc;ng tồi nê  lần này&nb ;thuận lợi lên lớp. Tần Ngộ&n m thấy thế  rave;y khá t t bởi cậu k irc;ng muốn ng&agr e;y ngày bị người ta dùng ánh mắt châm chọc.

Nhưng cậ p;không ngờ  u Văn Nguyên& bsp;còn cố  acute; tới từ&nb iệt mình. Tần Ngộ nhìn thấy thằng nhãi kia thì trực giác cảm thấy giống cáo chúc tết gà, khụ khụ.

Tần Ngộ chắp tay: “Chúc mừng.” Lưu Văn Nguyê  kiêu căng&nb p;đáp: “Ừ dquo; Tần Ngộ:……… p>

Trong ánh&nbs p;mắt khó h u của những  ời khác, th g nhãi kia&nb sp;đột nhiên ghé sát Tần Ngộ và dùng giọng chỉ hai người nghe thấy để nói nhanh: “Con lừa không dễ bảo như con bò, cũng không chở được vật nặng.”

Ánh mắt Tần Ngộ lập tức trợn to nhưng Lưu Văn Nguyên ỷ vào chiều cao để nhì bsp;cậu từ tr&ec n xuống, mà nbsp;nhướng lên& p;đắc ý sa bsp;đó mỉm  ời rời đi.

Triệu Cẩm& Đường nhanh ch&o e;ng vọt qua  i, “Tần Ng bsp;ngươi không&n p;sao chứ? Vừa rồi hắn nói cái gì? Có phải hắn bắt nạt ngươi không?”

Tầ nbsp;Ngộ nhắm m sp;lại rồi mở& a: “Không&nbs p;có việc g grave;.” “Thật không?” Triệu Cẩm Đường không yên tâm.

Tần Ngộ cười cười: “Thật mà.”

Cậu ngồi xuống ghế của mình, tay giấu trong áo dần siết lại.

Sau khi  an học cậu  bsp;nhà và& nbsp;không tỏ&nbs vẻ gì. Trư  thị thấy c bsp;trai về thì bưng một bát chè đậu xanh cho cậu: “Cái này giúp giải nhiệt, con uống một bát đi.”

 

Trương& ;thị cười h&iac  cả mắt, &l ;Ngày mai m  thân lại&nb ;nấu chè đ nbsp;xanh cho con.”

“Mẫu thân thật tốt, con thích mẫu thân nhất.”

Trương& ;thị không n n được xoa  nbsp;con trai rồi& sp;vừa cười v ;đi tới nhà bếp.

Tần Ngộ làm xong bài tập là mở sách vở và ghi chú ra ôn tập bài. Một canh giờ cứ thế trôi qua cậu mới đấm đấm vai và đứng lên đi lại trong chốc lát. C  cầm mấy v sp;nặng để luy p;sức tay sau  ó làm  nóng người rồi lại đứng chổng ngược vài phút.

Sau kh i đầu óc&n ;tỉnh táo c  mới cầm b& te;t lông bắ nbsp;đầu luyện  nbsp;Mồ hôi theo gương mặt của cậu rơi trên bàn.

Vài&n bsp;lần Trương t bsp;muốn tiến l& c;n lau mồ h& irc;i và khuy ên con trai&nb sp;nghỉ tạm nhưng thấy cậu nghiêm túc nên bà không dám quấy rầy.

Mùa h grave; tối muộn. p;Mãi tới k  trời tối s bsp;cậu mới lắ ;lắc bàn ta nbsp;nhức mỏi và múc nước rửa tay, thuận tiện rửa luôn bắt đũa.

Bọn họ&n ồi trong sân bsp;ăn cơm tối,& ;giữa cái b grave;n là m t mẩu nến nhỏ. Tần Ngộ và cơm sau đó bỗng nhiên bật cười.

Trương t sp;cũng cười the sp;và hỏi:  dquo;Làm sao  vậy?”

“Kh& irc;ng có g&i grave;. Con chỉ&nb ;cảm thấy đ&aci nbsp;giống như b bsp;tối dưới &a ;nh nến.” Trương thị khó hiểu: “Bữa tối dưới ánh nến?”

Nhì nbsp;ngọn nến tr rc;n bàn, b  họ lại ăn ;cơm tối thế&nb ecirc;n cách  nói này&nbs p;cũng không sai.

Sau khi ăn xong, Trương thị thu dọn bát đũa còn Tần Ngộ thì đi dạo trong sân cho& nbsp;tiêu cơm.&nbs ;Lúc này&nb sp;đầu óc   thả lỏng v ave; không ngh ĩ gì.

&ldqu ;Ngộ Nhi, lại&nb ây lau ngườ bsp;đi.” Trương& p;thị bưng nướ ;ấm tới rồi&nb  nến và vào trong phòng.

 

Trong sân c hỉ có m&igr e;nh Tần Ngộ&nbs ế là cậu& ;nhanh nhẹn c.ởi q.uần áo v& rave; lau mồ hôi trên người. Chờ cậu có thể kiếm được tiền nhất định phải mua một căn nhà rộng hơn mới được!

“Mẫu thân, con lau xong rồi.”

Lúc bsp;này Trương&n p;thị mới ra&nbs ỏi phòng sa nbsp;đó đi  uacute;c nước v&a ve; tới khu xưởng.

Ban đ&ec m Tần Ngộ  sp;lại trong s&aci ;n để học   bài. Trươn nbsp;thị thì&nbs cầm cây quạt phe phẩy nhìn cậu rồi dần ngủ thiếp đi. Một ngày cứ thế trôi qua.

Ngày tiếp theo Tần Hoài Minh tới tìm Tần Ngộ để mắng Lưu Văn Nguyên: “Th g nhãi kia&nb sp;lên lớp  nbsp;nên muốn&nbs áp ta xuống nbsp;cái gì  nó cũng so sánh và giẫm ta một chân.”

Tần bsp;Ngộ cũng kh&o c;ng có c&aac ute;ch nào n& ecirc;n đành  an ủi: “Huyn nbsp;kệ hắn l&ag ; được.”

“ bsp;biết, ta chỉ p;cảm thấy phi quo; Cậu tức&nbs m rồi nên&nb ;lúc này&nb sp;cũng bất chấp việc nói xấu sau lưng người khác là hành động không quân tử.

Tần Ngộ&n uyển sang việc&n khác: “Huynh  lên lớp&nbs Ất thấy học&nb grave;nh thế nào?”

Tần bsp;Hoài Minh  ;xoa xoa cái& nbsp;mũi: “Cũng&n p;tạm, hiện tạ ;ta mới học   thứ đơn giản.”

“C& rave;n đệ thì sao?”

Tần Ngộ cười đáp: “Đệ cũng tạm.”

Hai n ời vừa nó sp;chuyện vừa t sp;trường sau đ& te; ai vào&nb sp;lớp đấy. Trong lớp đã có người đang ngồi nhắm mắt rung đùi đọc bài.

Trước&nbs ia Tần Ngộ  nbsp;thấy tư th p;ấy hơi buồn&n ười, nhưng vừa thử cậu lại phát hiện nó khá tốt cho xương cổ vì thế những lúc đọc sách mệt mỏi cậu sẽ lắc trong chốc lát.