Chương 15: Tới nhà họ Triệu cảm ơn
Ông chủ t m sách nh&igr ave;n thấy Tần&n Ngộ tới th&igrav bsp;theo thói  ;quen hỏi: “ óc con tới chép sách à?”
Tần&n p;Ngộ lắc đầu “Hôm nay  ;cháu không& nbsp;chép sá ;ch mà muốn bsp;mua một đao giấy.”
Và nbsp;tiền triều nbsp;đao giấy l&a ve; 70 tờ, sa nbsp;giảm xuống rave;n 50 tờ.  hưng Thành triều thống nhất quy định một đao giấy là 100 tờ.
Tần Ngộ chọn loại giấy tốt nhất nên mất 1 lượng bạc. Ông chủ kinh ngạc, môi khẽ nhúc nhích định khuyên bảo nhưng sau đó lại nghĩ Tần Ngộ tuy nhỏ  ng luôn hiểu bsp;lý lẽ. ằng bé kh&o rc;ng phải ngườ p;tùy tiện tiêu tiền.
Tần Ngộ thanh toán ti ền sau đó& p;bỏ đao giấy&n ào rương đ sách v&agrav e; ngượng ngùng nói: “Cháu dùng làm quà mang đi tặng.”
Ông bsp;chủ lập tứ ;nghĩ quả nhi&eci n như thế v& ave; nhìn T Ngộ cõng&n p;rương đựng sách đi xa.
Tần Ngộ mất mười ngày mới chép xong Tam Tự Kinh, trong đó còn đánh dấu lý giải của bản thân. Sợ mình lý giải sai khiến con cháu nhà người ta học&nb m nên cậu&nb ;còn cẩn th đưa cho phu& sp;tử xem. Sau&nbs khi xác nhận không có vấn đề gì cậu mới thở nhẹ một hơi.
Tới ngày được nghỉ phép cậu cố ý thay áo dài mới tinh, vấn khăn chít đầu rồi c&otild nbsp;rương sách, bsp;tay cầm đậu ;phụ khô nh& rave; làm, n a đường lại mua thêm một bọc điểm tâm và tới nhà họ Triệu.
Cậu đ&a ; thông b&aacu te;o trước cho&nb Triệu Cẩm Đư ;nên còn&nbs p;chưa đi đến&n ửa nhà đã thấy bạn mình đứng cửa đón.
< >Nhà họ Tri rất to, sau& sp;khi vào c a họ đi dọ p;hành lang m ột lúc. Tần Ngộ nhìn thẳng chứ không ngó lung tung.
Triệu Cẩm p;Đường nói&nb oàn những l linh tinh như g Tần Ngộ v bsp;phụ họa vài câu. Không lâu sau họ đã tới nhà chính.
Cha m ẹ Triệu Cẩm&nb ng đều ở n ave; thế là bsp;Tần Ngộ ti p;lên chào&n bsp;hỏi không chê vào đâu được rồi đưa quà cho người hầu mang xuống, bản thân cũng ngồi ghế.
Ba Triệu chọn chút đề tài râu ria để hàn huyên. Đại khái hỏi hiện tại hai đứa học c&aacut bsp;gì, biểu&nbs hiện của Cẩm&n ờng ở trường& ế nào. Tầ sp;Ngộ đều trả lời hết, thái độ chân thành, dù chỉ là đề tài việc nhà nhưng cậu cũng không hề qua loa có lệ.
Ba Triệu&nb ất vừa lòng. So với đứa nhỏ này thì con nh&ag rave; ông quá  ;hoạt bát.
Trong l úc ông và Tần Ng sp;nói chuyện,&n p;Triệu Cẩm Đư sp;cực kỳ kh&oci g phục và ồn ào nói ở trường cậu rất ngoan, rất nghe lời phu tử và học hành nghiêm túc.
Ba Tri u đang vuốt circ;u nghe thấy&n p;thế thì t quá su&yacut e;t giật đứt&nb y sợi râu. Thằng nhãi con này!
Tần Ngộ đã nhận ra thần sắc của ông ấy không đúng nên vội mở miệng nói sang chuy ện khác. Sa nbsp;khi đã àn huyên&nbs p;được một l&a t cậu mới n ute;i ra ý đồ mình tới thăm.
Cậu lấy từ rương đựng sách một cuốn Tam Tự Kinh bản thân tự chép và hơi hơi cúi đầu ôn tồn nói: “Triệu bá phụ, cháu nghe Cẩm Đường nói hiện tại Cẩm Châu đang học vỡ lòng. Bản thân&nb ;cháu không& nbsp;có gì& nbsp;tốt nhưng c nbsp;coi như có chút lý giải đối với những vấn đề cơ sở trong Tam Tự Kinh. Cái này cũng đã được phu tử tán thành. Đây là bản Tam Tự kinh do cháu chép tay, mong ngài không ghét bỏ.”
Ba Tri cười ha ha& p;và đón&n sp;lấy thì ấy trang giấy&nb inh tế, màu bsp;trắng tinh, chữ khải màu đen tinh tế, quả thực đúng là cảnh đẹp ý vui. Thỉnh thoảng còn có chú giải thông tục lại dễ hiểu làm cho người ta bừng tỉnh.
Ông ấy cực kỳ vừa lòng và cẩn thận khép cuốn sách lại giao cho người hầu sau đó sp;khen Tần Ngộ& ;có lòng.&n bsp;Rốt cuộc cũ sp;là người&nbs àm ăn lăn&n p;lộn nên ông ấy vừa khen người ta đã đánh trúng trọng điểm, vừa ngắn gọn
lại p;nhiệt tình.&nb ;Tần Ngộ nghe&nb hấy thì tai bsp;đỏ lên grave; vội xua&nbs tay không d&aa cute;m nhận.
Triệu C p;Đường còn&nb bên cạnh&nb ;phụ họa, hận& hông thể khe nbsp;Tần Ngộ lên mây xanh.
Lúc n& agrave;y bên n goài có&nbs p;tiếng trẻ con& ;truyền tới. Qu p;nhiên chỉ aacute;t sau một cục bông trắng nõn xuất hiện trong mắt Tần Ngộ.
Triệu Cẩ ;Đường xị mặ “Đệ tới c;y làm g&igr ave;?”
Triệu&nbs Cẩm Châu l sp;phắt anh m&igra ;nh và nhắm bsp;chuẩn Tần Ng sp;rồi lao đến. Chân đứa nhỏ ngắn tũn vung vẩy chạy. Lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thằng nhóc đã vươn tay ôm chặt chân Tần Ngộ và ngửa đầu cười rõ tươi.
Trẻ con&n đa phần đều&nb acute;ng yêu v ới làn da&n p;trắng, cả ngư sp;toàn thịt&nbs mềm. Đứa nhỏ mặc một cái áo màu vàng nhạt thêu con chim nhỏ tung cánh khiến cả người càng thêm đáng yêu.
“Ca&nbs p;ca.” Thằng  é ngọng ngh gọi một ti nbsp;khiến lòng& sp;ai cũng phải tan chảy.
Tần Ngộ cũng không thể kháng cự một đứa nhỏ đáng yêu như thế nên cậu khom lưng ôm hắn vào lòng. Triệu Cẩm Châu ngồi trong lòng cậu và duỗi tay tay nhỏ sờ sờ mặt Tần Ngộ, ngón tay toàn thịt lướt qua khuôn mặt nên hơi nhột nhưng vẫn chịu được.
Ôm nbsp;mới thấy ng nbsp;đứa nhỏ to ve;n mùi sữ Đồng thời  nbsp;Ngộ cũng vui vẻ vì Triệu Cẩm Châu đến đúng lúc giải vây cho mình.
Ba Tri ệu vui vẻ v nbsp;râu rồi  ể ba đứa p;chơi. Cuối c&ug e;ng ông lơ&n sp;đãng nói một câu giữ Tần Ngộ lại ăn cơm trưa.
Tần Ngộ& cười đáp irc;ng rồi c&ugrav ng Triệu Cẩm&nbs ờng rời khỏi&n òng khách.
Bọn  ọ tới vườn&nb nbsp;thế là  riệu Cẩm Đườ ồn ào k&eci ;u Triệu Cẩm&nbs âu xuống dưới tự đi.
“Đệ x bsp;đệ béo  ư con ỉn, c sp;người toàn&n ;thịt. Tần Ngộ không ôm  ;nổi đệ đâu.”
 
Triệu Cẩm  acirc;u ôm c nbsp;Tần Ngộ v&a e; cười khanh&nbs hách: “Tần bsp;ca ca giỏi, ôm được.”
“ irc;! Sao nói mà đệ&nbs hông nghe vậ ” Triệu Cẩ sp;Đường vươn sp;muốn túm lấy em mình lại bị Tần Ngộ tránh đi.
“Thôi kệ nó, đừng chọc nó khóc.” Tần Ngộ vẫn luôn cảm thấy trẻ con khó chiều, cậu cũng không biết phải dỗ thế nào nên nếu hiện tại mọi thứ đều tốt đẹp thì không nên tạo ra mâu thuẫn.
Triệu C sp;Châu hếch  ằm đắc ý ;hừ hừ sau cute; nhảy cẫng& ;lên hôn  ;bẹp một cái lên má Tần Ngộ.
Triệu Cẩ ;Đường tức gi ;đến phồng mặ ;đôi mắt tr rave;n xoe.
Triệu bsp;Cẩm Châu  hấy thế cũng&nb ẳng sợ hã bsp;ngược lại c ve;n cười khanh khách, chân vung vẩy nhảy như con choi choi.
Tần Ngộ&n thấy không k iacute; căng thẳn bsp;thì vội  ỏi Triệu Cẩm&n ờng: “Bài mà phu tử giao cho ngươi đã làm xong chưa?”
Triệu&nb Cẩm Đường lậ ức đờ người& grave; ấp ú đáp: &ldquo Làm một…& llip; một nửa.”
Tần  : “Còn một nửa là sp;gì? Học uộc hả?” Triệu Cẩm Đường lập tức chột dạ gật gật đầu. Tần Ngộ cười cười: “Chúng ta cùng học nhé!”
Kh&oc irc;ng đợi Triệ p;Cẩm Đường ph p;ứng cậu đ&ati nbsp;bắt đầu ng c;m nga phần nội dung mới học trong Kinh Thi.
Triệu Cẩm Đường không quá quen thuộc một đoạn này nhưng có Tần Ngộ dẫn đường nên cậu cũng lắp bắp đọc xong. Thật vất vả mới đọc hết thế là cậu ủ rũ than: “Khó quá.”
Tần bsp;Ngộ không&nbs đả kích b bsp;mình mà nói: “ Ngươi không ểu rõ &yacu ; mà học bằng cách nhớ đơn thuần thì đương nhiên là khó. Để ta giải thích một chút là ngươi sẽ dễ nhớ hơn.”
“Đư được.” Tr nbsp;Cẩm Đường  bsp;thiết nhìn&n p;cậu.
Tần Ngộ chậm rãi lý giải những đoạn khó rồi giải nghĩa tổng thể một lần. Nhưng cậu sợ giảng nhiều Triệu Cẩm Đường không nhớ được nên
d ừng lại hỏi:&n dquo;Ta nói t hế ngươi c&oacut bsp;hiểu không?&r uo; Triệu Cẩm Đường hưng phấn nói: “Đã hiểu.”
Tần Ngộ cũng cười: “Vậy chúng ta lại đọc một đoạn vừa rồi.”
“Đ ” Triệu Cẩm Đường hắng giọng và bắt đầu đọc: “Chơi vơi thuyền bách trên sông, nổi trôi vô định giữa dòng bao la.…” (Bách chu 1 – Kinh Thi – thivien)
Tần Ngộ ở bên cạnh lắng nghe và cảm thấy mặt hơi ngứa. Hóa ra là Triệu Cẩm Châu lại duỗi tay nhỏ sờ mặt cậu thế nên Tần Ngộ cúi đầu và đột nhiên nhìn thấy đôi mắt tròn xoe sáng ngời của đứa nhỏ.
Triệu Cẩm Châu cũng có vẻ không đoán được cậu sẽ đột nhiên cúi đầu thế là hai người nhìn nhau. Đứa nhỏ vốn thông minh lanh lợi cũng ngây ra.
Tần Ngộ nhếch miệng và cười cười sau đó đổi tay ôm thằng bé. Triệu Cẩm Châu thuận thế dựa đầu lên vai Tần Ngộ, tay nhỏ nghịch một sợi tóc của cậu, miệng nhỏ nhếch lên vui vẻ.
Mặt trời& hậm rãi b&o ave; lên cao,& nbsp;ánh nắng&nb ;ngày một l acute;a mắt. L&uac e;c này người hầu tới gọi bọn họ nói là cơm trưa đã chuẩn bị xong.
Triệu Cẩm p;Đường sờ s ụng: “Bảo nbsp;ta lại đ&oac ;i thế. Vừa  là ta ã quên cả thời gian.”
Cậu m thấy cái& sp;này đủ ng minh sự kh khổ của b sp;thân khi h c tập. Trên sách nói thế nào nhỉ, à học tới quên ăn quên ngủ.
Cậu nghi&e ;ng đầu muốn&nb oe với Tần “Tần Ngộ, p;ngươi xem, h&oci ;m nay ta …”
Nhưng&n sp;vừa nhìn  hấy thằng em&nbs eacute;o ú nh à mình  ;Triệu Cẩm Đư p;mới phát hiện Tần Ngộ đã ôm Triệu Cẩm Châu cả một buổi sáng.
Cậu m đấm trán sp;mình và& nbsp;cực kỳ ảo não: “Tần& sp;Ngộ, xin lỗi& ;nhé. Ngươi đưa Cẩm Châu cho ta đi.”
Tần Ngộ bé thế kia lại phải ôm thằng nhóc béo Cẩm Châu mà không kêu mệt mỏi, cũng không hé răng nói cái gì. Hầy, da mặt mỏng đúng là thiệt.
Lần n&ag ;y Triệu Cẩm&nbs âu ngoan ngo&a tilde;n để anh&nb mình ôm.
Sau khi ăn cơm trưa, Tần Ngộ tạm biệt mọi người và ra về.
Triệu Cẩm Đường tiễn c ra ngoài cử nbsp;thì cứ  uốn nói l bsp;thôi khiến Tần Ngộ nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Tay bsp;ngươi không&n p;sao chứ?” Tần Ngộ: “Không sao.”
Triệu  ẩm Đường kh&oc tin và nhìn chằm c m cánh tay&nb sp;Tần Ngộ sau đó không biết trong đầu thằng nhãi này lại nghĩ linh tinh gì mà lập tức ôm lấy Tần Ngộ tỏ vẻ áy náy.
Tần N ngẩn ra, cu nbsp;cùng chẳng& sp;hiểu gì agrave; rời đi.&n ;Sau khi trở cậu vẫn luyện chữ và đọc sách như thường.
Tới t p;đi ngủ cậu&nb i chợt nhận  nbsp;vì sao T riệu Cẩm Đườ lại có h&ag ve;nh động kia và không nhịn được cười.
Một năm nay cậu luyện&nb ập khá tố bsp;dinh dưỡng c nbsp;không thiếu& sp;nên không còn là mầm cây nho nhỏ gió thổi là đổ nữa.