Chương 23: “Dịch tổng” lịch lãm
“Nếu như anh&nb i giở trò h sp;dọa làm tôi&n sợ, tôi sẽ  nbsp;bức ảnh x p;xí này của&nbs h vào hộp th bsp;chung của côn bsp;ty.”
Ngay c bsp;cách một cái p;màn hình thì&nb Dịch Anh Lãng&nbs ũng có thể nbsp;nhận được  sp;đắc ý của&n Úy.
“Cô ”
“Anh cứ&nb xem xem.”
ch Anh Lãng kh ng trả lời
Lê Úy đo bsp;rằng anh ta&nb ;không còn gì&nbs ể nói thì k khỏi trầm nbsp;khen ngợi b bsp;ảnh tự sư p;này. Để tránh ;việc Dịch Anh&n Lãng lén xóa  , cô còn gử sp;riêng cho mình& sp;một bản trên ;đám mây lưu&nbs ữ, dù có x sp;đi chăng nữa& ;thì cô cũng  ông sợ.
“Dị ;tổng.” Ngụy B p;gõ lên cửa&nbs òng đang mở  .
Lê Úy c bsp;di động: “C gì?”
“Đây& một vài tà sp;liệu cần anh& ;xem lại.”
Lê ;Úy: “Mang tới& đây đi.”
Ng ;Bân đưa tài&nbs ệu cho cô: ng tài liệu đã được sp;cho Úc tổng&nb xem qua trước,&nb anh ấy nói k g có vấn đ p;gì.”
Lê Úy& nhớ tới chuyện cô từ chối  nbsp;tài liệu đ bsp;xét duyệt b sp;Dịch Anh Úc&nb trước đây, nên bị Dịch Anh  nbsp;tìm tới cử p;hỏi chuyện.
nbsp;hai anh em  ;này có thù đậm gì đ p;thật ra không&n ;có.
Họ bị&nb t cóc nên D nbsp;Anh Úc cũng&n p;là nạn nhân.&n Cô cũng hiểu&nbs m giác bị gi bsp;đình bỏ rơi p;tâm lý vì méo mó là&n ;chuyện quá bình p;thường.
Cô v sp;Dịch Anh Lãng& p;không có thù&nb oán gì, không&nbs ần thiết phải& àm khó anh ta br>
Lê Úy ký&n ;thẳng vào.
Ng bsp;Bân có chút&n ;kinh ngạc, đây& ;là lần đầu&nb n Dịch tổng  ng có hỏi g sp;cả đã ký&nbs đơn giản n bsp;vậy.
Anh l nbsp;lẽ liếc nh sp;chữ ký của&n ịch tổng.
Khô sp;biết bắt đ ;từ khi nào,  ói quen ký t nbsp;của Dịch t bsp;đã thay đổi p;Mỗi lần ký&nb n, anh ấy l bsp;vẽ thêm hai&n ;dấu gạch chéo, ;còn có thêm  t trái tim tì yêu ở góc& ;trên bên phải.< br>Ký vào giấy&n tờ mà thôi,  g không phải  ký tặng lê sp;ảnh.
Ngụy B bsp;nghĩ tới ngh sp;lui, có lẽ&nbs hỉ có cô L p;mới có thể&nb h hưởng đến&nb ký của Dị sp;tổng.
Anh c bsp;thán, tình yê bsp;thật vĩ đạ
“Anh mau đưa p;cho người ta&nb nhanh đi, kẻo&nbs nh ta cho rằn nbsp;tôi muốn là sp;khó dễ, lại& chạy tới đây&n m tôi.” – sp;Úy nói.
Ngụ sp;Bân: “Hiện t sp;Úc tổng không p;ở công ty.”“Anh ta đi rồi?”
“Nghe thư ký của nbsp;ấy nói là&n anh ấy có vi nbsp;riêng tối na nbsp;vì vậy đã& tan ca sớm.”
Lê Úy a một p;tiếng: “Vậy sp;cũng tan ca  trước đây,”
Lê Úy s nbsp;sờ: “Bữa bsp;Vì sao tôi&nbs chưa nghe nói?”< br>“Là do bà&nbs ch trực tiếp&nbs p xếp, bà sp;bảo tôi ghi&nb thẳng vào lịch& trình của anh.” br>Khóe miệng Lê p;Úy co giật.
>Ép duyên thật&n sự đáng sợ.
Ngụy& Bân lập tức&nbs n cô với v p;đáng thương: nbsp;thì tôi khôn bsp;có cách nào&n ;giải thích đư p;với bà Dịch&n bên kia.”
n thấy Dịch  g đau khổ nh bsp;vậy, Ngụy B sp;nghĩ thầm rằ sp;Dịch tổng th sp;sự có tình&nb ảm sâu sắc  nbsp;cô Lê.
Đú bsp;là nhìn không sp;ra Dịch tổng& ;là người ngoài ;lạnh trong nóng& p;thế này, thì&n ra là một ng si tình.
—
Lê Úy nbsp;là người ph sp;nữ được voi đòi tiên.
Dịc p;Anh Lãng lười& ;cãi qua lại  i cô, anh tr nbsp;tiếp ném di& p;động lên sô&n ha.
Giây tiếp&n ;theo, điện tho sp;lại bị ngư ;khác cầm lấy.< r>Quách Húc Phươ bsp;cầm điện th bsp;di động, bộ ;dạng giống như ;tiếc rằng khôn p;thể rèn sắt&n hành thép*.
iếc không thể&n èn sắt thành&nbs ép: chỉ thái&nbs nghiêm khắc  muốn tốt c bsp;ai đó hoặc&n gấp gáp muốn&nb m gì đó mà& ;không được.
Tạm thời&n cứ coi như g nbsp;thoảng bên t chỉ cần ng bsp;cô ta nói  ong là được;&nb n nữa không chen vào, m nbsp;khi ngắt lờ sp;lại sẽ phải nghe thêm một&nbs ần nữa.
“Ti ;Đường, em nói& cho đại minh  nh này nghe m ngày nay bậ bsp;rộn như thế ;nào, kẻo lại&n ể cho cô nà bsp;đắc ý vênh& váo.”
Tiểu Đ bsp;dạ một tiế p;rồi mở sổ&nb ra và đọc& ;lần lượt từn hành trình cho&nbs Dịch Anh Lãng.
Thời gian ngủ& ;dường như đư ;rút ra khỏi  ch trình, phần&nb còn lại là g vấn hoặc nbsp;hoạt động,  nbsp;không thì cũ nbsp;là các bữa& ;quay chụp lớn&n nhỏ khác nhau.
Khi Dịch Anh&nbs Lãng vẫn còn&nbs Tổng giám nbsp;trước đây,  nbsp;cũng thường  ên đảo lộn&nbs nbsp;việc khi bậ sp;rộn.
Cứ tư bsp;nghề diễn vi bsp;này không ph bsp;đi đến văn& phòng ngồi, theo& p;lý mà nói sẽ rất t ;do và linh ho t, kết quả bsp;chỉ có hơn&n chứ không kém&nb ì anh.
Dù l nbsp;đàn ông hay& p;phụ nữ cũng&n hông thể tự&nbs
Giọng nói  a Tiểu Đường&n ào làm cho&n p;lỗ tai Dịch&nb nh Lãng muốn  ng kén, thế anh trực ti nbsp;đưa tay ra:&n p;“Đưa cho tôi, ;tôi sẽ tự  ”
Trước đây nh đã quen v nbsp;việc ngồi n nbsp;người khác nbsp;cáo, nhưng b nbsp;giờ anh thà& p;dùng mắt mình& ;để xem còn  là nghe ngư nbsp;ta nói.
Anh& bsp;nhìn lướt qu sp;lịch trình hô sp;nay.
Bên trên bsp;có ghi tối&nb nay lúc bảy sẽ ăn tối ;một mình với&n ịch tổng.
Dị p;Anh Lãng cảm&nb thấy kỳ lạ.
V nbsp;cảm thấy b sp;thân mình quá& p;đáng cho nên&nb cố ý lấy l bsp;anh, muốn xin& sp;lỗi vào lúc&n ăn cơm?
Nghĩ&nb đến đây, Dịch nh Lãng cảm y hơi tốt h br>
“Bữa tối&nbs nbsp;xếp cho tôi& p;hôm nay…”
Q nbsp;Húc Phương lúc ngắt l nbsp;lại là một ;tràng chỉ bảo& khác: “Lại khô p;muốn đi đúng& không? Chị biết ;ngay. Trước kia& p;cho em đi ă nbsp;bữa giao lưu sp;nhưng mỗi lầ p;đều miễn cư sp;ngay cả khi&nbs đã nói cho e bsp;biết là như& ;vậy có lợi&nbs sự phát tri nbsp;của em nhưng sp;em hoàn toàn&nb ;không muốn, nói p;là không muốn& ;ăn uống với&nb ững người đàn ng xấu xa đ bsp;Ban đầu chị ;còn nghĩ em ải chờ năm  nbsp;năm, thế mà p;rốt cuộc lại nổi nhanh như&nbs ậy làm cho c bsp;chị cũng ngh sp;là một phép&n màu.”
Vẻ mặ Dịch Anh Lãng&nbs ơi thay đổi:&nbs rước đây tôi&n ông muốn?”
Qu bsp;Húc Phương nh nbsp;anh: “Em làm sp;sao vậy? Giả& ;bộ mất trí&nbs với chị à p;Là ai trước&nb ia lo lắng m nbsp;ngày sẽ bị ;quy tắc ngầm&nb ì đó khi xã p;giao nên không&n p;muốn đi, em&nbs uên rồi sao?  ị đã nói b sp;nhiêu lần vớ p;em rồi, chị&nb ẽ không để&nbs nbsp;em đi con  đường đó, khô ;dựa vào quy  c ngầm, cùng  m thì kiên tr nbsp;cố gắng đ ;đạt được. Th nhưng bây giờ&nb hông như em n ĩ, Dịch thị&nbs nbsp;cổ đông l p;của Hoa Ánh&nbs húng ta, đồng&nb hời cũng là  của em; hơn sp;nữa, Dịch t sp;cũng không ph bsp;là một trong& p;những người sp;ông xấu xa&nbs ó. Người ta  trẻ vừa gi nbsp;thành công tr g sự nghiệp  nbsp;lại làm nh bsp;việc hèn hạ ;này à?”
Dịc ;Anh Lãng à m cái thật nh br>
Khóe miệng  ra ý cười& ;khó có thể  t hiện.
“Tôi& đi.” – Anh 
Quách Húc ương không ngờ& “cô” lại dễ yên bảo như  . Khi hoàn h nbsp;lại, cô nàn sp;hài lòng gật& ;đầu với anh.“Em không còn&n giống với trư ;kia nữa, em trưởng thành. br>Dịch Anh Lãng& p;cụp mắt xuốn ;và tiếp tục&nb m lịch trình.
>—————–
Khi nbsp;bị tới gi ;hẹn vào buổi&n ối, Quách Húc&nb hương còn đặc& iệt ra lệnh  “Lê Úy” p;mặc trang điể p;thật đẹp.
D bsp;Anh Lãng khó&n p;xử: “Không c r>
“Tuy là ng nbsp;một nhà như bsp;cũng nên chú& p;ý đến hình&nb ợng của mình&nb ng không?” –&nb ách Húc Phương&n nói.
Dịch Anh&n ;Lãng nghĩ bây&nb giờ anh và L bsp;Úy đang là&nb một người, như p;từ khi nào  n họ đã tr p;thành người m sp;nhà?”
Người&nb diện yêu c bsp;như vậy, tr p;lý Tiểu Đườ ;tất nhiên nghe&n ;theo, cô nàng&nbs trang điểm thật ;tốt cho “Lê&nb ” một phen.
< ịa điểm ăn&nbs nbsp;là nhà hàng& p;view sông nổi&n ;tiếng ở thành& phố S, bao qu h là view sôn nbsp;270 độ, từ ;cửa kính trong&n ;suốt có thể&nb ực tiếp ngắm&n ìn quang cảnh&nbs hành phố S n nhịp phồn nbsp;về đêm vớ ;đèn neon khắp&n nơi.
Dịch Anh&n ;Lãng còn nghĩ&nb người phụ nữ& y cuối cùng g học hỏi nbsp;sự lãng mạ >
Người phục  bsp;dẫn anh đi&nb đến bàn đã&nbs nbsp;trước.
“Dịc tổng đã bao  n cả tầng.”&nb ời phục vụ&nbs nbsp;với vẻ ghen p;tị cùng với&n iếng than thở.Rất hào phóng.
Tuy rằng dùng sp;tiền của anh.
Dịch tổng ca sp;quý thật ra&nb cũng không quan&nb ;tâm Lê Úy d tiền của a sp;mời anh đi&nbs n tối, cô c sp;thành ý như&nb vậy thì anh g chỉ cố g bsp;nhận mà thôi >
Đến khi nhì sp;thấy cái ót&n của một người àn ông.
Dịch&n Anh Lãng hiếm&nbs hi có giọng u thoải mái,  h nói đùa: i cùng cô cũ nbsp;học được bsp;lấy lòng ngư bsp;khác rồi.”
Nụ cười& của Dịch Anh&nbs ng đóng băng  ay lập tức.
< ịch Anh Úc k nbsp;cười dịu d bsp;với anh: “C p;Lê thích là&nbs ốt rồi.”
“ >
Xưng hô khác sp;nhau giữa Dịc sp;tổng và Úc&nb ổng chỉ có  i trong Dịch ị biết. Trong&nb ắt người ngoài ;Dịch Anh Lãng&nb là Dịch tổng,&n à Dịch Anh bsp;cũng là Dịch p;tổng.
Thì ra& p;Dịch tổng đ ;trai lắm tiền,& ;thành công trong& sp;sự nghiệp tro bsp;miệng Quách H nbsp;Phương là D nbsp;Anh Úc.
Dị nbsp;Anh Lãng đưa sp;ra một khuôn&n ;mặt thật xấu& à không nói nào.
Dịch  h Úc đi tới p;vị trí đối&n ện anh, lịch&nbs m thay “Lê nbsp;kéo ghế ra:& p;“Cô Lê ngồi& i.”
Dịch Anh&n Lãng không hề&nb uốn ngồi xuống ;anh muốn rời&nb i.
Nếu bây  ờ anh rời bsp;rất khó để đảm bảo rằng& i tên Dịch A nbsp;Úc có tâm&nb trí vặn vẹo&nbs sẽ làm ra&n ;hành vi biến&nbs hái nào.
Anh&nbs ngồi xuống trong p;sự không cam&nb lòng, không tình& p;nguyện, không h bsp;muốn.
Mới nbsp;ngồi xuống,  h Anh Lãng l nbsp;ít mà ý  iều: “Chú muố làm gì?”
Dịc ;Anh Úc giơ t chống cằm “Tôi là ng nbsp;hâm mộ của ;cô Lê, chẳng&nb ẽ muốn mời&nbs bsp;Lê một bữa& ăn cũng không&nbs ược sao?”
Ha& ha.
Dịch Anh&nbs Lãng cảm thấy&n ấu hổ trước&n nói đạo đ sp;giả này.
— p;“Lê Úy cúi&nb u, hình như c nbsp;vẻ kinh ngạ bsp;‘Cảm ơn anh ;Dịch đã tán&nb ưởng.’”
Mặt&nb bsp;Anh Lãng không bsp;chút cảm xúc sp;“Cảm ơn.”
—— “ ;có, tôi không&nb có quan hệ g bsp;với anh ta,&nb ;thật sự đó. >A.
Phủ nhận&n nhanh như vậy.
Mặt Dịch Anh&n Lãng tiếp tục&n ô cảm: “Không& ó liên quan.”
Dịch Anh Úc  ả vờ thở bsp;nhẹ nhõm: “ bsp;thì tốt rồi p;trước khi mời ;cô đi ăn c nbsp;tôi vẫn có& ;chút lo lắng&nbs ẽ làm anh tr nbsp;sẽ hiểu l sp;khiến anh ấy& ;tức giận.”
p;“Anh Dịch, anh p;đối xử với& h trai mình th t tốt.”
Dịch Anh Lãng im l g.
Hệ thống&nb ên tiếng nhắc&n hở.
—— “Na hính, lời thoại ;kia kìa.”
Dị sp;Anh Lãng: “… p;Chú đối xử&n i anh trai mìn thật tốt.”
“Th ;ra, tôi với  h ấy có quan sp;hệ không tốt sp;Dịch Anh Úc&nb cụp mắt xuống, đáy mắt thoáng& qua một sự nbsp;mát, “Anh sp;không thích ng em trai này.& bsp;So với anh&nbs ấy, tôi thật&nb kém xa, cũng bsp;khó trách anh& sp;ấy không vừa ;mắt tôi.”
D sp;Anh Lãng: “… br>
Chưa bao gi nbsp;làm việc cho sp;tốt ở công&n y, ngày nào c g nghĩ cách c ếm đoạt ngai&nb ng, hạ bệ a bsp;trai của mình sp;xuống. Thế m p;nó còn thật&nb ự có thể sp;trắng thay đen bsp;giả vờ đán ;thương trước m sp;phụ nữ, nói& một câu là n binh trà xan * thiện chiến&nb ũng không là  á.
*Trà xanh nbsp;ngoài thì t sp;vẻ thanh mát&n ;trong lành, xinh&n sp;xắn, dịu dàn p;nhưng bản tính p;thật lại đen& tối, xấu xa  như trà xanh bsp;trước và sau p;uống vào.
Nhưng một ngườ ;phụ nữ có  nbsp;bị dị tật cấp mười như&n Úy lại khô bsp;thông minh như bsp;vậy.
—— bsp;dù Lê Úy  t ghét Dịch Lãng, nhưng lại không t nbsp;ghét nổi em& p;trai của anh&nbs ta.
Người đàn ;ông trước mặt trắng trẻo gầy gò, khuôn mặt&nb ó đeo kính, nbsp;ngoài hiền l lịch sự, t sp;lời nói của& anh ta cô có& sp;thể biết đư p;rằng anh chàng& p;cũng bị Dịch& Anh Lãng bắt  t và làm nh nbsp;sống trong c nbsp;bóng ma của& p;Dịch Anh Lãng.<
Nhưng dù vậy sp;trái tim anh&nbs ;vẫn trong sáng&n ;và nhân hậu&nbs ư một thiên  n, còn luôn s nghĩ vì Dị bsp;Anh Lãng, ngay& bsp;cả khi anh&nbs chàng ra ngoài&nbs dùng bữa với&nb , anh vẫn lo& sp;lắng không bi bsp;Dịch Anh Lãng sp;có nổi giận& không.
Thì ra&nb ;em trai của ma cũng chưa bsp;chắc cũng là p;ác ma.”
Dịc p;Anh Lãng: “…
Không cứu  ợc, đề nghị&n ký vào đơn p;đồng ý hiến& ạng càng sớm&nb ng tốt.
Ngay c bsp;cách một cái p;màn hình thì&nb Dịch Anh Lãng&nbs ũng có thể nbsp;nhận được  sp;đắc ý của&n Úy.
“Cô ”
“Anh cứ&nb xem xem.”
ch Anh Lãng kh ng trả lời
Lê Úy đo bsp;rằng anh ta&nb ;không còn gì&nbs ể nói thì k khỏi trầm nbsp;khen ngợi b bsp;ảnh tự sư p;này. Để tránh ;việc Dịch Anh&n Lãng lén xóa  , cô còn gử sp;riêng cho mình& sp;một bản trên ;đám mây lưu&nbs ữ, dù có x sp;đi chăng nữa& ;thì cô cũng  ông sợ.
“Dị ;tổng.” Ngụy B p;gõ lên cửa&nbs òng đang mở  .
Lê Úy c bsp;di động: “C gì?”
“Đây& một vài tà sp;liệu cần anh& ;xem lại.”
Lê ;Úy: “Mang tới& đây đi.”
Ng ;Bân đưa tài&nbs ệu cho cô: ng tài liệu đã được sp;cho Úc tổng&nb xem qua trước,&nb anh ấy nói k g có vấn đ p;gì.”
Lê Úy& nhớ tới chuyện cô từ chối  nbsp;tài liệu đ bsp;xét duyệt b sp;Dịch Anh Úc&nb trước đây, nên bị Dịch Anh  nbsp;tìm tới cử p;hỏi chuyện.
nbsp;hai anh em  ;này có thù đậm gì đ p;thật ra không&n ;có.
Họ bị&nb t cóc nên D nbsp;Anh Úc cũng&n p;là nạn nhân.&n Cô cũng hiểu&nbs m giác bị gi bsp;đình bỏ rơi p;tâm lý vì méo mó là&n ;chuyện quá bình p;thường.
Cô v sp;Dịch Anh Lãng& p;không có thù&nb oán gì, không&nbs ần thiết phải& àm khó anh ta br>
Lê Úy ký&n ;thẳng vào.
Ng bsp;Bân có chút&n ;kinh ngạc, đây& ;là lần đầu&nb n Dịch tổng  ng có hỏi g sp;cả đã ký&nbs đơn giản n bsp;vậy.
Anh l nbsp;lẽ liếc nh sp;chữ ký của&n ịch tổng.
Khô sp;biết bắt đ ;từ khi nào,  ói quen ký t nbsp;của Dịch t bsp;đã thay đổi p;Mỗi lần ký&nb n, anh ấy l bsp;vẽ thêm hai&n ;dấu gạch chéo, ;còn có thêm  t trái tim tì yêu ở góc& ;trên bên phải.< br>Ký vào giấy&n tờ mà thôi,  g không phải  ký tặng lê sp;ảnh.
Ngụy B bsp;nghĩ tới ngh sp;lui, có lẽ&nbs hỉ có cô L p;mới có thể&nb h hưởng đến&nb ký của Dị sp;tổng.
Anh c bsp;thán, tình yê bsp;thật vĩ đạ
“Anh mau đưa p;cho người ta&nb nhanh đi, kẻo&nbs nh ta cho rằn nbsp;tôi muốn là sp;khó dễ, lại& chạy tới đây&n m tôi.” – sp;Úy nói.
Ngụ sp;Bân: “Hiện t sp;Úc tổng không p;ở công ty.”“Anh ta đi rồi?”
“Nghe thư ký của nbsp;ấy nói là&n anh ấy có vi nbsp;riêng tối na nbsp;vì vậy đã& tan ca sớm.”
Lê Úy a một p;tiếng: “Vậy sp;cũng tan ca  trước đây,”
Lê Úy s nbsp;sờ: “Bữa bsp;Vì sao tôi&nbs chưa nghe nói?”< br>“Là do bà&nbs ch trực tiếp&nbs p xếp, bà sp;bảo tôi ghi&nb thẳng vào lịch& trình của anh.” br>Khóe miệng Lê p;Úy co giật.
>Ép duyên thật&n sự đáng sợ.
Ngụy& Bân lập tức&nbs n cô với v p;đáng thương: nbsp;thì tôi khôn bsp;có cách nào&n ;giải thích đư p;với bà Dịch&n bên kia.”
n thấy Dịch  g đau khổ nh bsp;vậy, Ngụy B sp;nghĩ thầm rằ sp;Dịch tổng th sp;sự có tình&nb ảm sâu sắc  nbsp;cô Lê.
Đú bsp;là nhìn không sp;ra Dịch tổng& ;là người ngoài ;lạnh trong nóng& p;thế này, thì&n ra là một ng si tình.
—
Lê Úy nbsp;là người ph sp;nữ được voi đòi tiên.
Dịc p;Anh Lãng lười& ;cãi qua lại  i cô, anh tr nbsp;tiếp ném di& p;động lên sô&n ha.
Giây tiếp&n ;theo, điện tho sp;lại bị ngư ;khác cầm lấy.< r>Quách Húc Phươ bsp;cầm điện th bsp;di động, bộ ;dạng giống như ;tiếc rằng khôn p;thể rèn sắt&n hành thép*.
iếc không thể&n èn sắt thành&nbs ép: chỉ thái&nbs nghiêm khắc  muốn tốt c bsp;ai đó hoặc&n gấp gáp muốn&nb m gì đó mà& ;không được.
Tạm thời&n cứ coi như g nbsp;thoảng bên t chỉ cần ng bsp;cô ta nói  ong là được;&nb n nữa không chen vào, m nbsp;khi ngắt lờ sp;lại sẽ phải nghe thêm một&nbs ần nữa.
“Ti ;Đường, em nói& cho đại minh  nh này nghe m ngày nay bậ bsp;rộn như thế ;nào, kẻo lại&n ể cho cô nà bsp;đắc ý vênh& váo.”
Tiểu Đ bsp;dạ một tiế p;rồi mở sổ&nb ra và đọc& ;lần lượt từn hành trình cho&nbs Dịch Anh Lãng.
Thời gian ngủ& ;dường như đư ;rút ra khỏi  ch trình, phần&nb còn lại là g vấn hoặc nbsp;hoạt động,  nbsp;không thì cũ nbsp;là các bữa& ;quay chụp lớn&n nhỏ khác nhau.
Khi Dịch Anh&nbs Lãng vẫn còn&nbs Tổng giám nbsp;trước đây,  nbsp;cũng thường  ên đảo lộn&nbs nbsp;việc khi bậ sp;rộn.
Cứ tư bsp;nghề diễn vi bsp;này không ph bsp;đi đến văn& phòng ngồi, theo& p;lý mà nói sẽ rất t ;do và linh ho t, kết quả bsp;chỉ có hơn&n chứ không kém&nb ì anh.
Dù l nbsp;đàn ông hay& p;phụ nữ cũng&n hông thể tự&nbs
Giọng nói  a Tiểu Đường&n ào làm cho&n p;lỗ tai Dịch&nb nh Lãng muốn  ng kén, thế anh trực ti nbsp;đưa tay ra:&n p;“Đưa cho tôi, ;tôi sẽ tự  ”
Trước đây nh đã quen v nbsp;việc ngồi n nbsp;người khác nbsp;cáo, nhưng b nbsp;giờ anh thà& p;dùng mắt mình& ;để xem còn  là nghe ngư nbsp;ta nói.
Anh& bsp;nhìn lướt qu sp;lịch trình hô sp;nay.
Bên trên bsp;có ghi tối&nb nay lúc bảy sẽ ăn tối ;một mình với&n ịch tổng.
Dị p;Anh Lãng cảm&nb thấy kỳ lạ.
V nbsp;cảm thấy b sp;thân mình quá& p;đáng cho nên&nb cố ý lấy l bsp;anh, muốn xin& sp;lỗi vào lúc&n ăn cơm?
Nghĩ&nb đến đây, Dịch nh Lãng cảm y hơi tốt h br>
“Bữa tối&nbs nbsp;xếp cho tôi& p;hôm nay…”
Q nbsp;Húc Phương lúc ngắt l nbsp;lại là một ;tràng chỉ bảo& khác: “Lại khô p;muốn đi đúng& không? Chị biết ;ngay. Trước kia& p;cho em đi ă nbsp;bữa giao lưu sp;nhưng mỗi lầ p;đều miễn cư sp;ngay cả khi&nbs đã nói cho e bsp;biết là như& ;vậy có lợi&nbs sự phát tri nbsp;của em nhưng sp;em hoàn toàn&nb ;không muốn, nói p;là không muốn& ;ăn uống với&nb ững người đàn ng xấu xa đ bsp;Ban đầu chị ;còn nghĩ em ải chờ năm  nbsp;năm, thế mà p;rốt cuộc lại nổi nhanh như&nbs ậy làm cho c bsp;chị cũng ngh sp;là một phép&n màu.”
Vẻ mặ Dịch Anh Lãng&nbs ơi thay đổi:&nbs rước đây tôi&n ông muốn?”
Qu bsp;Húc Phương nh nbsp;anh: “Em làm sp;sao vậy? Giả& ;bộ mất trí&nbs với chị à p;Là ai trước&nb ia lo lắng m nbsp;ngày sẽ bị ;quy tắc ngầm&nb ì đó khi xã p;giao nên không&n p;muốn đi, em&nbs uên rồi sao?  ị đã nói b sp;nhiêu lần vớ p;em rồi, chị&nb ẽ không để&nbs nbsp;em đi con  đường đó, khô ;dựa vào quy  c ngầm, cùng  m thì kiên tr nbsp;cố gắng đ ;đạt được. Th nhưng bây giờ&nb hông như em n ĩ, Dịch thị&nbs nbsp;cổ đông l p;của Hoa Ánh&nbs húng ta, đồng&nb hời cũng là  của em; hơn sp;nữa, Dịch t sp;cũng không ph bsp;là một trong& p;những người sp;ông xấu xa&nbs ó. Người ta  trẻ vừa gi nbsp;thành công tr g sự nghiệp  nbsp;lại làm nh bsp;việc hèn hạ ;này à?”
Dịc ;Anh Lãng à m cái thật nh br>
Khóe miệng  ra ý cười& ;khó có thể  t hiện.
“Tôi& đi.” – Anh 
Quách Húc ương không ngờ& “cô” lại dễ yên bảo như  . Khi hoàn h nbsp;lại, cô nàn sp;hài lòng gật& ;đầu với anh.“Em không còn&n giống với trư ;kia nữa, em trưởng thành. br>Dịch Anh Lãng& p;cụp mắt xuốn ;và tiếp tục&nb m lịch trình.
>—————–
Khi nbsp;bị tới gi ;hẹn vào buổi&n ối, Quách Húc&nb hương còn đặc& iệt ra lệnh  “Lê Úy” p;mặc trang điể p;thật đẹp.
D bsp;Anh Lãng khó&n p;xử: “Không c r>
“Tuy là ng nbsp;một nhà như bsp;cũng nên chú& p;ý đến hình&nb ợng của mình&nb ng không?” –&nb ách Húc Phương&n nói.
Dịch Anh&n ;Lãng nghĩ bây&nb giờ anh và L bsp;Úy đang là&nb một người, như p;từ khi nào  n họ đã tr p;thành người m sp;nhà?”
Người&nb diện yêu c bsp;như vậy, tr p;lý Tiểu Đườ ;tất nhiên nghe&n ;theo, cô nàng&nbs trang điểm thật ;tốt cho “Lê&nb ” một phen.
< ịa điểm ăn&nbs nbsp;là nhà hàng& p;view sông nổi&n ;tiếng ở thành& phố S, bao qu h là view sôn nbsp;270 độ, từ ;cửa kính trong&n ;suốt có thể&nb ực tiếp ngắm&n ìn quang cảnh&nbs hành phố S n nhịp phồn nbsp;về đêm vớ ;đèn neon khắp&n nơi.
Dịch Anh&n ;Lãng còn nghĩ&nb người phụ nữ& y cuối cùng g học hỏi nbsp;sự lãng mạ >
Người phục  bsp;dẫn anh đi&nb đến bàn đã&nbs nbsp;trước.
“Dịc tổng đã bao  n cả tầng.”&nb ời phục vụ&nbs nbsp;với vẻ ghen p;tị cùng với&n iếng than thở.Rất hào phóng.
Tuy rằng dùng sp;tiền của anh.
Dịch tổng ca sp;quý thật ra&nb cũng không quan&nb ;tâm Lê Úy d tiền của a sp;mời anh đi&nbs n tối, cô c sp;thành ý như&nb vậy thì anh g chỉ cố g bsp;nhận mà thôi >
Đến khi nhì sp;thấy cái ót&n của một người àn ông.
Dịch&n Anh Lãng hiếm&nbs hi có giọng u thoải mái,  h nói đùa: i cùng cô cũ nbsp;học được bsp;lấy lòng ngư bsp;khác rồi.”
Nụ cười& của Dịch Anh&nbs ng đóng băng  ay lập tức.
< ịch Anh Úc k nbsp;cười dịu d bsp;với anh: “C p;Lê thích là&nbs ốt rồi.”
“ >
Xưng hô khác sp;nhau giữa Dịc sp;tổng và Úc&nb ổng chỉ có  i trong Dịch ị biết. Trong&nb ắt người ngoài ;Dịch Anh Lãng&nb là Dịch tổng,&n à Dịch Anh bsp;cũng là Dịch p;tổng.
Thì ra& p;Dịch tổng đ ;trai lắm tiền,& ;thành công trong& sp;sự nghiệp tro bsp;miệng Quách H nbsp;Phương là D nbsp;Anh Úc.
Dị nbsp;Anh Lãng đưa sp;ra một khuôn&n ;mặt thật xấu& à không nói nào.
Dịch  h Úc đi tới p;vị trí đối&n ện anh, lịch&nbs m thay “Lê nbsp;kéo ghế ra:& p;“Cô Lê ngồi& i.”
Dịch Anh&n Lãng không hề&nb uốn ngồi xuống ;anh muốn rời&nb i.
Nếu bây  ờ anh rời bsp;rất khó để đảm bảo rằng& i tên Dịch A nbsp;Úc có tâm&nb trí vặn vẹo&nbs sẽ làm ra&n ;hành vi biến&nbs hái nào.
Anh&nbs ngồi xuống trong p;sự không cam&nb lòng, không tình& p;nguyện, không h bsp;muốn.
Mới nbsp;ngồi xuống,  h Anh Lãng l nbsp;ít mà ý  iều: “Chú muố làm gì?”
Dịc ;Anh Úc giơ t chống cằm “Tôi là ng nbsp;hâm mộ của ;cô Lê, chẳng&nb ẽ muốn mời&nbs bsp;Lê một bữa& ăn cũng không&nbs ược sao?”
Ha& ha.
Dịch Anh&nbs Lãng cảm thấy&n ấu hổ trước&n nói đạo đ sp;giả này.
— p;“Lê Úy cúi&nb u, hình như c nbsp;vẻ kinh ngạ bsp;‘Cảm ơn anh ;Dịch đã tán&nb ưởng.’”
Mặt&nb bsp;Anh Lãng không bsp;chút cảm xúc sp;“Cảm ơn.”
—— “ ;có, tôi không&nb có quan hệ g bsp;với anh ta,&nb ;thật sự đó. >A.
Phủ nhận&n nhanh như vậy.
Mặt Dịch Anh&n Lãng tiếp tục&n ô cảm: “Không& ó liên quan.”
Dịch Anh Úc  ả vờ thở bsp;nhẹ nhõm: “ bsp;thì tốt rồi p;trước khi mời ;cô đi ăn c nbsp;tôi vẫn có& ;chút lo lắng&nbs ẽ làm anh tr nbsp;sẽ hiểu l sp;khiến anh ấy& ;tức giận.”
p;“Anh Dịch, anh p;đối xử với& h trai mình th t tốt.”
Dịch Anh Lãng im l g.
Hệ thống&nb ên tiếng nhắc&n hở.
—— “Na hính, lời thoại ;kia kìa.”
Dị sp;Anh Lãng: “… p;Chú đối xử&n i anh trai mìn thật tốt.”
“Th ;ra, tôi với  h ấy có quan sp;hệ không tốt sp;Dịch Anh Úc&nb cụp mắt xuống, đáy mắt thoáng& qua một sự nbsp;mát, “Anh sp;không thích ng em trai này.& bsp;So với anh&nbs ấy, tôi thật&nb kém xa, cũng bsp;khó trách anh& sp;ấy không vừa ;mắt tôi.”
D sp;Anh Lãng: “… br>
Chưa bao gi nbsp;làm việc cho sp;tốt ở công&n y, ngày nào c g nghĩ cách c ếm đoạt ngai&nb ng, hạ bệ a bsp;trai của mình sp;xuống. Thế m p;nó còn thật&nb ự có thể sp;trắng thay đen bsp;giả vờ đán ;thương trước m sp;phụ nữ, nói& một câu là n binh trà xan * thiện chiến&nb ũng không là  á.
*Trà xanh nbsp;ngoài thì t sp;vẻ thanh mát&n ;trong lành, xinh&n sp;xắn, dịu dàn p;nhưng bản tính p;thật lại đen& tối, xấu xa  như trà xanh bsp;trước và sau p;uống vào.
Nhưng một ngườ ;phụ nữ có  nbsp;bị dị tật cấp mười như&n Úy lại khô bsp;thông minh như bsp;vậy.
—— bsp;dù Lê Úy  t ghét Dịch Lãng, nhưng lại không t nbsp;ghét nổi em& p;trai của anh&nbs ta.
Người đàn ;ông trước mặt trắng trẻo gầy gò, khuôn mặt&nb ó đeo kính, nbsp;ngoài hiền l lịch sự, t sp;lời nói của& anh ta cô có& sp;thể biết đư p;rằng anh chàng& p;cũng bị Dịch& Anh Lãng bắt  t và làm nh nbsp;sống trong c nbsp;bóng ma của& p;Dịch Anh Lãng.<
Nhưng dù vậy sp;trái tim anh&nbs ;vẫn trong sáng&n ;và nhân hậu&nbs ư một thiên  n, còn luôn s nghĩ vì Dị bsp;Anh Lãng, ngay& bsp;cả khi anh&nbs chàng ra ngoài&nbs dùng bữa với&nb , anh vẫn lo& sp;lắng không bi bsp;Dịch Anh Lãng sp;có nổi giận& không.
Thì ra&nb ;em trai của ma cũng chưa bsp;chắc cũng là p;ác ma.”
Dịc p;Anh Lãng: “…
Không cứu  ợc, đề nghị&n ký vào đơn p;đồng ý hiến& ạng càng sớm&nb ng tốt.