Chương 26: Về nhà chính

Bị hôn bởi  i mình không  ích, nếu như&nbs ông phải sợ&nbs  mức không d nbsp;nhúc nhích th nbsp;cũng là phả sp;kháng đẩy ra, p;chứ nôn tại&n hỗ vẫn là  bsp;đầu tiên.

nbsp;mặt của D sp;Anh Úc rất&nbs ệ.

Danh dự&nbs a một người&nbs  ông cứ như p;thế bị chà&nb p dưới chân   đến khi nó p;rách nát không& p;còn hình thù.Trước khi Dị sp;Anh Lãng có&nbs thời gian để&nb ở lại bình  ng, một người&n ào đó bất  bsp;nắm lấy quai p;hàm của anh,&nb buộc anh phải&nb gước lên để&n n vào người   diện.

Cả  ời anh khó c , chống cự   đẩy Dịch  bsp;Úc ra.

“Lê p;Úy, cô ghét&nbs ôi như vậy?”&n ọng Dịch Anh&nbs  lạnh như b  anh ta hung&nb sp;hăng nhìn chằ sp;chằm vào ngư sp;phụ nữ trư ;mặt, “Tôi có& iểm nào kém   Dịch Anh Lã ”

Dịch Anh&nbs ng đảo mắt  nbsp;thường.

——& íp Bíp Bíp!”

Hệ&n ng này không  m gì được   chuyện nó l nbsp;việc chuyên  iệp đến mức&n  cảm động  bsp;trời. Biết r sp;nam chính sẽ&n ;không hành độn p;theo nội dung&nb ;trong truyện, nh  nó vẫn cố ;gắng hoàn thành p;công việc của ;mình.

Dịch Anh sp;Lãng cảnh báo p;bằng một giọ p;bình tĩnh: “ p;chết mất.”


Nó không th nbsp;kiểm soát đ nbsp;chuyện Dịch   Lãng làm b bsp;cứ điều gì anh muốn.

“Tô p;ồn ào?” –&n h Anh Úc hỏi sp;ngược lại.


“Cô thíc sp;anh trai tôi&nbs ;như vậy?”

D sp;Anh Lãng biết& p;rằng dựa vào& tính cách của&nb ịch Anh Úc t nbsp;sẽ không bao sp;giờ dừng lạ ;nếu không có&nb áp án. Vậy  nbsp;anh chỉ đơn p;giản làm theo&n ;ý của em tr nbsp;mình, bởi v sp;nhanh chóng đu nbsp;được người&nb bsp;đi mới là&nb iều quan trọng.< br>“Đúng vậy.”
Người đàn ô p;khom lưng và&nbs cúi đầu xuống, khiến cho người ;khác không thấy p;được vẻ mặ iện tại của&nb h.

“Tất cả&n i người đều&nb nbsp;anh ấy mà&nb bỏ rơi tôi,   họ thế nà p;mà cô cũng  ư vậy.” Dịch& h Úc tự lẩ p;bẩm một mình, ;“Chẳng lẽ ch vì anh ấy l sp;anh trai thôi&nb p;sao?”

Dịch A bsp;Lãng bỗng nhi nbsp;trợn to mắt sp;“Chú……”

“ nbsp;về tới nhà p;tôi đi trước.
Dịch Anh Úc&n ;đột nhiên cắt ngang lời anh  ịnh nói rồi&nbs ng chút do d bsp;xoay người l bsp;xe.

Chỉ tron nbsp;vòng vài ch bsp;giây, chiếc x bsp;thể thao nhanh bsp;chóng lướt q bsp;người Dịch  bsp;Lãng và biến p;mất trong màn&n ;đêm.

Các tay&n ;săn ảnh ở   xa còn tưở bsp;đào được  p;ngon, kết quả& ;là ngay cả   áo còn chưa sp;sờ được, m ;chuyện lại như ;chưa có chuyện& ;gì xảy ra g  hai người b nbsp;họ.

Ngay c bsp;khi có hành&nb ;vi thân mật  ước ô tô t nbsp;đó bị chụ ;lại, thế mà&nb  Úy vẫn ch bsp;cự đẩy ra&n gay trong giây  tiếp theo, nên&nb dù họ có c sp;bỏ phần sau&n và làm mờ b bsp;ảnh thì nhi sp;nhất họ cũng ;chỉ bắt chẹt& ược một chút&n í cỏn con. V nbsp;đội ngũ qua sp;hệ công chúng p;trải qua bao&nbs sương gió sau&nbs ưng Lê Úy, h nbsp;bộ phận qua sp;hệ xã hội&nb àu nứt vách  nbsp;tường của  nbsp;thị, loại t bsp;liệu suy đoá sp;này sẽ sớm&n ị cắn ngược&n  lại, bị co sp;là vu khống&nb bịa đặt. Nếu& n kia truy cứ nbsp;không tha ngư  lại thì th bsp;chí có thể&n dẫn đến một&n nbsp;kiện tụng.

“Trước đây c một đồng nghi ;đã theo dõi   ấy và một ;nam nghệ sĩ  ác hơn nửa   chỗ nào cũ bsp;đi theo mà&nbs chẳng thu được gì cả. Anh t  sự mong chú nbsp;ta có thể&nb chụp được ản ớm như vậy  bsp;Kết thúc côn sp;việc kết thú p;công việc, có& ;lẽ tối nay  nbsp;ấy sẽ khôn p;ra ngoài nữa.
————–

“ bsp;nhà một chuy bsp;đi.” – Dị ;Anh Lãng nói  rong điện thoại
Lê Úy vừa&nb ới đưa Lương&n iên Dung về  , cô cũng đa nbsp;muốn về.

 đang chuẩn  nbsp;về nhà đây >
“Không phải&nbs  riêng của t  là nhà chín bsp;dòng họ Dịc r>
Lê Úy khó&n ;hiểu: “Tại sa ;muốn trở về&n à đó chứ,  bsp;nữa tôi cũng p;không quen thuộ bsp;bên kia, có&nb ;thể bị lộ&nbs nbsp;đấy.”

“Nế ư người khác&nb n vào chuyện  y thì không b t cô đã lộ ;tẩy bao nhiêu&nb lần.”

Lê Úy& ghĩ lại cũng&nbs ấy đúng. Rốt&n ộc đó là m sp;chuyện nghe nh bsp;không có thậ bsp;nên cho dù&nbs cô cư xử b sp;thường thì nh nbsp;người khác  u nhất sẽ n nbsp;Dịch Anh Lãn bsp;điên rồi, ch sp;không phải là p;cô và Dịch&nbs h Lãng đã đ bsp;cho nhau cả&nb ;người thế này br>“Trước tiên  bsp;nói cho tôi&nb ;biết về bên&nb a để làm g >
Người bên k bsp;điện thoại  sp;lặng một hồ ;mới nói: “Đi& hìn thử Dịch&nb h Úc xem.”


“ ;Cô có đi ha bsp;không?”

“Đi,& ịch tổng đã&nb  dặn thì tô sp;còn có thể&nb hông giúp anh  àm một chân  y sao? Nhưng t i nói trước,&nbs u em trai anh&n bsp;thấy có chuy bsp;không đúng th bsp;tôi không ch bsp;trách nhiệm  ”

“Nó sẽ&nb g nhìn ra.”

“Ngư luôn luôn ở  ng còn nhìn k ng ra thì sao& bsp;nó có thể&nb hìn ra được?” >Lê Úy cảm   Dịch Anh Lã nbsp;nói chuyện t  sự có sự& mâu thuẫn.

Rõ& ;ràng mối quan&nb hệ không tính&nb à tốt, vậy  bsp;còn lo lắng&n ;cho anh ta.

Sau khi cúp đ n thoại, Lê  nbsp;nói với tài p;xế: “Về nhà hính dòng họ&nbs ch.”

Tài xế&n òn kinh ngạc  n so với cô: sp;“Làm sao anh&n ;lại đột nhiên muốn trở về&nb ”

“Tôi không thể về sao?”

Dù là than nbsp;quan cũng khó bsp;tránh được  nbsp;nhà, huống c nbsp;thanh quan là& bsp;cô lại chưa& ;từng trải qua&n chuyện vặt vãnh ;lông gà vỏ   trong gia đì , càng không  ểu được nhữn húc mắc lòng&nbs ng trong chuyện&nb ;xưa.

Nhà chính sp;của dòng họ& nằm ở vùng  i ô lưng ch nbsp;núi, so với& p;khu nhà cao  ấp ở khu tr nbsp;tâm thương m nbsp;của Dịch An sp;Lãng, nơi đây p;yên tĩnh trong&n p;lành, rất thíc sp;hợp cho ngườ p;lớn tuổi.

D bsp;Anh Úc không&n p;chuyển ra ngoài bsp;anh sống với p;bà Dịch ở&nbs .

Một trong  ai đứa cháu  i đã tự ra& ;ngoài ở riêng,& ;chỉ còn một&nb a ở lại đ sp;cũng khó trách sp;khi bà yêu  hương Dịch Anh&n Úc hơn.

Lúc&nbs Dịch Anh Lãng”& bước vào cửa,& gay cả người&nb u mở cửa c bsp;vô cùng ngạc p;nhiên.

“Thiếu&nb a Lãng đã tr bsp;lại!” Tư th p;kia giống như&n ;ước gì có  nbsp;chạy gấp g sp;đi thông báo.<
Lê Úy không&n ;nói nên lời,&nb ã bao lâu r bsp;Dịch Anh Lãng sp;không quay lại r>
Cô thay giày nbsp;vừa định h sp;Dịch Anh Úc&nb ở phòng nào   cách sảng k i thì người   đã cẩn th sp;mang đến một ;tô mì.

Sợi&nb ì bơi trong n c dùng, trên  t còn được  nbsp;bởi hành lá p;và trứng ốp&n a chiên.

Món&nbs mì trông bình&nbs hường nhưng Lê& Úy chưa từng&nbs  bao giờ.

C nbsp;bắt đầu  nội trú từ  nbsp;còn rất nh sp;đến sau này&n ra ở riêng t nbsp;mì gói vừa& ;nhanh vừa đơn&n giản. Giờ làm&n iệc của cô  g ổn định,   toàn không c nbsp;cơ hội tự& tay vào bếp   một bữa ă p;ngon, làm sao&nbs ;còn có thể  ng trí mì v bsp;hành lá cắt& ;nhỏ và một&nbs ng trứng chiên&nb thế này.

“Thi sp;gia Lãng trở&n ;về vội vàng&nb ư vậy nên p  bếp cũng ch nbsp;kịp chuẩn b sp;cái gì, đành& ;phải làm nhanh&n ;một tô mì  nbsp;thế này cho& p;no bụng, thiếu p;gia đừng phiề p;lòng.”

Vốn  sp;Lê Úy còn  ốn nói mình  nbsp;ăn cơm tối.
Cô cũng không sp;biết tại sao& ;mình lại ngồi& xuống bàn ăn,&nb hông những không p;từ chối mà&nb n cầm lấy  bsp;đũa do ngườ p;hầu đưa cho.Sợi mì bốc&nb ói nghi ngút,  ó lẽ nơi n bsp;xông lên khi bsp;mắt cô ươn& ướt.

Chú thím ;nuôi cũng không& p;thích cô, mỗi& ;khi cuối tuần&n cô đi học v sp;cũng không có& p;ai ra đón,  ng không có a nbsp;đặc biệt l sp;cho cô một&nbs ô mì. Thứ m sp;cô thường th sp;là mấy tờ&nb ấy chú thím   để lại.


Cô vừa&n mới gắp mì  nbsp;tiếng bà D bsp;truyền đến.
< ôm nay sao đ nbsp;nhiên trở v br>
Nhất thời  nbsp;Úy không bi bsp;trả lời như ;thế nào: “Con& tìm Dịch Anh   có chút chuy .”

“Nếu có& uyện tìm nó   ngày mai cứ sp;đến công ty&n tìm nó không  ải được rồi& ? Cần gì c p;ý trở về  nbsp;chuyến?” Bà&nbs h hiển nhiên  ông tin, “Hơn&nb ữa còn không&nbs ải ngay cả  nbsp;con cũng khôn nbsp;về sao?”

 Anh Lãng khô  trở lại đ sp;đã liên tục& trong mấy năm.
Cô không biết& ;Dịch Anh Lãng&nb nghĩ gì, đành&nb hải xoa dịu  nbsp;Dịch trước,&nbs  nói: “Trước&n y con bận, T nbsp;năm nay con&nb p;sẽ về.”

V ;dĩ chỉ là  nbsp;câu cho có&nb ;lệ nhưng ai  ờ nghe xong n ng lời này,  nbsp;ấy kích đ sp;hỏi ngược l sp;“Thật không?”
Niềm v nbsp;sướng trong   bà cụ vẫn ;chưa phai nhạt.<
Ngược lại,  sp;không biết ph bsp;nói gì.

Nhì bsp;thấy dáng v p;ngập ngừng c p;cháu trai, bà&nb ;quấn chặt áo&n hoàng trên ngườ p;lại, bất giác ;mỉm cười: “C ;cũng đừng gạt bà, người đã&n ớc vào quan   được nửa  bsp;chân như bà&n ;còn bao nhiêu&nbs năm nữa.”

Đ p;tác chỉnh lại ;áo choàng trên&n ;người của bà& àm cho Lê Úy sp;nhận ra rằng& ;bà đang mặc&nbs  ngủ.

Bà c bsp;không đeo nh nbsp;đồ trang s sp;bằng ngọc bí sp;ngọc thạch g p;cả, chắc là&n ang nghỉ ngơi.
Có điều vì&nb ông có gì tr nbsp;tay đã làm&n ;cho miếng băng&n ;keo cá nhân  n trên ngón t  tay trái càn nbsp;dễ dàng nh sp;thấy.

Ba đ sp;nhà họ Dịch& đều giàu có,&nb  cụ Dịch kh sp;gả vào nhà&nb ọ Dịch đã  sp;một bà lớn&n hà quyền quý,&nb oàn toàn không&nb cần làm việc&nb à gì cả nê p;cả bàn tay   được dưỡng&n  tốt, nay đ sp;hơn 60 tuổi&nb mà đôi tay c nbsp;nuột nà, m sp;mại hơn nhữn p;người có tuổ ;bình thường r p;nhiều.

“Mì  bsp;thế nào?”  ;Bà hỏi.

Khi&nb bà ấy hỏi  nbsp;này, giọng   hiển nhiên  nbsp;chút căng th . Lê Úy nhìn sp;chằm chằm khu bsp;mặt của bà& ấy một lúc,&nbs  nhanh liền h u ra.

Hai m  của Lê Úy& ;nóng lên, cô&nbs hắm mắt lại&nb  sâu một hơ r>
Cô cúi đầ p;ăn một miếng& mì lớn, sau  nbsp;ngẩng đầu  nbsp;với bà: “ p;rất ngon.”

B sp;ấy cúi đầu& ẩm bẩm trong&nbs ệng: “Ăn ngon&n à tốt rồi.”
“Đợi  bsp;lái xe đi  hì bà đưa c bsp;tới cửa.”
Lê Úy cũng  ng biết tại   cô lại tự ;chủ trương thay p;“Dịch Anh Lãn sp;ngủ lại ở&n à chính đêm  .

“Nhà lớn&nb ư vậy làm s bsp;lại không có p;phòng. Căn phòn bsp;trước khi con sp;dọn ra được quét dọn mỗi&nb ày. Con đợi   chút là vào sp;đó được.”
< sp;xoay người:  bsp;về phòng ng p;trước.”

“Bà&n nbsp;Đột nhiên L sp;Úy gọi lại.< r>“Chuyện gì?”
nbsp;do dự thật& ;lâu, rồi nhẹ&n hàng nở nụ   về phía bà p;Dịch: “Cảm  ;bà.”

Bà sữn ;người tại ch ;thật lâu không& ;quay lại, bóng&n ;lưng đìu hiu,&nb hai vai dần d  run lên.

ật xin lỗi.”&n t cuộc bà c nbsp;không quay đ nbsp;lại, giọng  nbsp;như nghẹn h nbsp;“Đây là l p;xin lỗi mà   nội nợ con p;nhiều năm.”

Mãi cho đến&n một vài năm  ớc, lúc bà  bsp;đề nghị đ Dịch Anh Lãng&nbs hay Dịch Anh   kết hôn v sp;con gái nhà&nbs họ Lương, Anh&nb ãng đã từ  nbsp;trực tiếp v sp;không nói hai&n p;lời, đã chuy p;khỏi nhà chính p;dòng họ.

Anh& p;Lãng chưa bao&nb ;giờ trách móc&n về sự thiên&nbs nbsp;của bà, th sp;chí chính nó&n ;cũng hiểu rằng ;mình nợ em  i mình rất n u. Vậy nên n bsp;đã âm thầm& chịu đựng nhữ ;lúc em trai m nh cố tình g nbsp;chuyện, cũng  ư để cho ng nbsp;bà này đưa& ;ra những yêu&nbs ầu không thích&n hợp chỉ vì  bsp;trai mình.

B nbsp;nội, có ph sp;bà muốn con&nb cũng phải đưa&n ả mạng sống&nb h ra cho Anh&nb sp;Úc thì mới&nb ó thể trả  bsp;món nợ này&n không?

Đây là& ;lời cuối cùng& Anh Lãng để   cho bà trư bsp;khi nó dọn&nb đi.

Mối quan&nb hệ giữa hai  nbsp;cháu đã xấ p;đi vô cùng,&nbs nh em như kẻ sp;thù, ở công&n ty thì đối   với nhau gay bsp;gắt, ở nhà& cũng như nước&n ới lửa.

Thế& ên không biết&nb ắt đầu từ&nbs bsp;giờ, ngay cả p;ăn Tết mà   Lãng cũng kh g về nhà.

 người càng  g càng hoang m ng, càng sống&nbs àng hiểu rõ  nbsp;cần thiết c bsp;gia đình mình r>
Cho đến l sp;“cảm ơn” h ;nay của cháu&nbs rai, mọi mâu  uẫn và hiểu&nbs  đều tan bi br>
Sự ràng bu nbsp;của mối qua sp;hệ huyết th sp;vốn dĩ nếu&n hông nói rõ   sẽ không r sp;ràng, chỉ vớ p;hai chữ ân  n cũng khó m bsp;khái quát hế sp;được.

——
nbsp;vào phúc củ sp;Dịch Anh Lãng, sp;Lê Úy đã  nbsp;một bữa ăn ;mì tại nhà  nbsp;nhiều năm c sp;chưa có.

Cô& p;không vội trở ;về phòng mà&nbs n phòng của  h Anh Úc trư

Gõ cửa, m nbsp;giọng nói qu nbsp;thuộc vang l nbsp;từ bên trong bsp;“Ai?”

“Anh. ê Úy sợ anh p;ta nghe không&nbs ;hiểu lại bổ&n ng, “Anh trai  m.”

Bên trong&n ;hồi lâu không&n có động tĩnh&nb , sau đó mớ sp;có giọng hỏi p;“Anh tới đây làm gì?”

“An ;có chuyện muốn ;nói với em.”Tiếng bước ch p;vang lên, cửa&n ;được mở ra.
Anh kh ng đeo kính,  i mắt thanh m h cứ như v sp;chiếu thẳng v bsp;mắt cô.

D bsp;Anh Úc lui  sang một bên  i bước, đặt&nb n tắm lên đ nbsp;vừa lau tóc& p;vừa nói với&n ô: “Nếu liên&n an tới Lê Ú sp;thì tôi không& p;thể trả lời. br>Lê Úy cười&n ấy tiếng lúng&n úng, cô đi t  Dịch Anh Úc sp;đi vào phòng.<
Phong cách tran  trí sinh đ nbsp;hơn Dịch Anh sp;Lãng nhưng vẫ sp;tràn ngập cả p;giác lạnh như& ;băng.

Chỉ có& ;những bức ảnh trên tủ đầu&nb ờng là có c bsp;giác vẫn còn p;tình người.

bsp;giống hệt b sp;chân dung gia&nb p;đình nhiều nă p;trước của D p;Anh Lãng, điểm p;khác biệt là&n có thêm một  ng ảnh nữa.
< ai khuôn mặt  ỏ nhắn non  nbsp;giống nhau đ  nở nụ cư p;vô cùng vui  ẻ trước ống&n h.

Lê Úy lu  cảm thấy k sp;lạ, ảnh chụ ;đã nhiều năm&n hư vậy, tại&nbs  hai anh em&nbs p;nhà này vẫn&nb hưa thay ảnh  i.

“Bức ảnh& ày đã lâu n bsp;vậy, tại sao p;em không thay&nbs ;cái mới đi?”< >Cô chỉ thuận&n iệng hỏi bởi&n  không muốn   cho bầu khô nbsp;khí trở nên p;xấu hổ khi&nbs  cảm thấy k  có gì để& nói chuyện với& Dịch Anh Úc,  ế nên cô c bsp;không mong đ bsp;Dịch Anh Úc&n ;thật sự trả&n i mình.

“Vậy& thì phải có   khác mới c sp;thể đổi đư sp;Dịch Anh Úc&nb xoay lại liếc&nb ô, giọng điệu& hông kiên nhẫn,& ;“Mấy năm nay&n hỉ có mỗi  bsp;này thôi, làm sp;sao có thể&nbs hay đổi được? r>Lê Úy á kh nbsp;không trả l bsp;được.

Hóa  bsp;đây là bức& chân dung gia  ình duy nhất  n sót lại. C bsp;lại liếc nh sp;bức ảnh của hai anh em, th  ra đó cũng& p;là bức ảnh&nb ung duy nhất  a Dịch Anh L  và Dịch Anh sp;Úc trong ngần& p;ấy năm.

Nhữ sp;bức ảnh vốn dĩ để lưu  bsp;những kỷ ni sp;đẹp cho mọi& người, chẳng qu p;gia đình này&nb đã bỏ lỡ  p;hội này một&n ách uổng phí&nbs a nhiều năm   thế.

Cô  bsp;nghị: “Vậy  bsp;chúng ta có&nb ;thể chụp bây&n iờ cũng được& . Bức ảnh n bsp;đã lâu thế& này, cũng không&n ;thể nhận ra&nbs  trên đó n br>
Dịch Anh Ú bsp;không rõ lắm sp;“Chụp cái g >
“Chụp ảnh   đó.” Lê  p;đi tới, bật&n hức năng chụp&n nh của điện&nbs ại lên, “Nào,& húng ta cùng  ụp một tấm.” Dịch Anh Úc   lại vài bư nbsp;anh chàng nhì nbsp;cô như gặp& ;ma: “Anh uống&n lộn thuốc à?” >“Anh rất bình& thường.” – C ói.

“Đang tố ;lành chụp làm&n gì.” Mặt Dịch nh Úc tỏ v p;kháng cự

“C bsp;ảnh cũng cầ p;lý do hả?   cần muốn t bsp;chụp thôi. An bsp;muốn chụp  sp;với em thì&nbs húng ta cùng  ụp chứ.”

D ;Anh Úc vẫn  h giác nhìn c  “Tại sao l bsp;chụp ảnh chu bsp;với tôi?”



Đột nhiên  nbsp;Úy bình tĩnh sp;trở lại, cô& nghiêm túc nhìn&n ;anh ta: “Anh  ói cho em bi  nếu như D bsp;Anh Lãng không bsp;đủ tư cách& làm anh trai,  hì trên đời&nbs  không ai có& sp;khả năng để cho em gọi m nbsp;tiếng anh tra ”

Dịch Anh&nbs  chế nhạo v bsp;tiếng: “Nếu&nbs nbsp;anh tới đây p;là để cãi&nbs u thì anh có& sp;thể đi rồi,& tôi phải nghỉ&n gơi.”

“Chính  sp;tôi không quen& sp;nhìn hai anh&nbs ;em xích mích  ới nhau. Mấy&nbs ười họ Dịch&n  người đều&nbs nbsp;chịu thế n bsp;khó trách mố sp;quan hệ lại&n kém như vậy!”& ê Úy buột m  thốt ra câu sp;than thở, ngay& sp;cả lời nói&n ũng không kìm&nbs ại.

Dịch Anh&n Úc nhíu mày  n cô: “Cái  bsp;mà họ Dịch& chúng tôi?”

bsp;cho rằng phả sp;có một lòng&n thù hận sâu   thế nào m sp;làm ngày hôm&n ;nay thành ra  hư vậy. Một&nbs  câu có thể p;giải thích rõ& ;ràng mọi chuyệ sp;tại sao cứ&nb éo dài tới  nbsp;nay, chẳng l bsp;người trong n nbsp;cãi nhau mỗi sp;ngày khiến cho sp;em vui vẻ  o?”

“Dịch An ;Lãng, rốt cuộc ;anh muốn làm&nbs ái gì?”

Lê&nb  điều chỉnh&nbs  tâm trạng r nbsp;nói tiếp:   gọi anh là& p;Dịch Anh Lãng,& p;cứ gọi là&nbs , anh là anh&n sp;trai của em.&nb ;Đúng vậy, em&nb ất đáng thương ;Anh biết rằng&n lúc hai anh em nbsp;đã bị bắt cóc cùng nhau  hì chỉ có t bsp;chọn một tro bsp;hai người; l bsp;đó người nh p;chọn anh trai,&n p;để cho người em trai như em nbsp;cảm thấy m bsp;bị bỏ rơi,& cảm thấy mình&n hông được yêu& hương và trở&nb n như thế n nbsp;anh có thể&n ;hiểu hết.”

 em hãy nghĩ& sp;lại xem, Dịch  đã đối x ;với em như   nào trong su  những năm q  Em quấy rố bsp;anh nhịn; em&n p;không muốn làm sp;người anh này p;thay em làm;  bà nội thiên&nbs  em, anh không nbsp;nói gì cả;& ;chỉ cần em   một câu em& p;muốn Dịch th ;thì anh sẵn  ng rời đi ng nbsp;lập tức. R p;ràng lúc trướ p;là cả hai  ời bị bắt  nbsp;em là nạn&nb nhân còn anh  ì không sao?  a vào cái gì sp;em có thể  oải mái hưởng& hụ sự thiên&nbs nbsp;của người   Nếu hồi đ p;bọn họ chọn& m, có phải b nbsp;giờ vai diễ sp;của chúng ta&n ;sẽ đổi lại,& ười bao dung   nhường nhịn&nb i thứ chính  nbsp;em chăng, Dị nbsp;Anh Úc?”

L bsp;Úy nói rất&n nhiều điều, t ;cả đều nói&nb y cho Dịch An nbsp;Lãng.

Hai ng ời họ Dịch&nbs nbsp;ai cũng thông bsp;minh và có&nbs năng lực hơn&nbs  với cô, th sp;nhưng ngay cả& p;loại chuyện n sp;cũng cần cô&n giải quyết.

C p;không có nhà&nb nên hơn ai h  cô hiểu rõ p;giá trị đáng& quý của gia  h.

Tuy rằng  ai anh em đư nbsp;cứu ra sau&nb ;đó, nhưng ba&nbs ẹ của bọ  p;cũng vì chuyện p;này mà đổ&nbs h. Lúc trước&nbs ông còn cách  o khác mới l nbsp;chọn như v bsp;chẳng những  nbsp;cho tình cảm sp;hai anh em t an vỡ mà cò sp;khiến cơ thể ;họ hoàn toàn&nb uy sụp vì s sp;áy náy và  t lực, không  á vài năm th bsp;cũng qua đời >
Nếu nói ba&n ;mẹ bọn họ&nbs nbsp;yêu thương D  Anh Lãng, kh g thương Dịch&nb nh Úc, Lê Úy sp;sẽ không tin&n ;điều đó.

Chu bsp;năm đó hiện ;lên rõ ràng  ong mắt, đến&nb y còn lưu l bsp;trong ký ức&n ;anh.

Dịch Anh&n p;Úc nhớ rằng&n rong nhà máy   hoang khi đó nbsp;anh trai của& sp;anh đã bảo&nb ệ anh bằng   hình nhỏ b sp;của mình, đ ;đòn roi của&nbs  bắt cóc cho sp;anh, không ngừ nbsp;an ủi anh&nbs rằng ba mẹ  bsp;chú cảnh sát p;nhất định s đến giải cứu& .

Kẻ bắt  nbsp;đã gọi đi p;cho ba mẹ,  ng đế giày   vào mặt anh sp;trai thật thô& p;bạo, cố gắng khiến anh trai&nbs kêu lên đau  .

Anh trai an h nghiến răng,&nb cố gắng dùng&nb ọng nói yếu&nbs nbsp;để an ủi&n a mẹ ở bên ;kia điện thoại
Ba mẹ, con&nbs không có sao,  ừng khóc.

Dịc p;Anh Úc thấy&nbs nh trai mình s p ngất đi r nbsp;đành cố g sp;hết sức để ầu cứu cho  bsp;mẹ ở đầu& y bên kia.

B  mẹ ơi! Hai& p;người mau tới ;cứu anh và  ! Anh sắp b sp;đánh chết r sp;Anh ấy đã&nbs  rất nhiều 

Ba mẹ ở& ;đầu dây bên&nb a la khản c sp;cổ, van xin&nbs bọn bắt cóc&nbs g làm con mìn nbsp;bị thương.

Người&nbs  luôn nghiêm  c liên tục x nbsp;những kẻ b sp;cóc.

Muốn ba bsp;nhiêu tiền ch  đều có th sp;dù cho gấp&nbs ôi, gấp ba,  m chí gấp m nbsp;lần, chỉ c sp;cho hai đứa&nb con ông trở 

Bọn bắt  nbsp;đe dọa họ& phải đưa ra  ết định nhanh&n hóng, trong khi&nbs ;cha mẹ của  nbsp;liên tục van sp;xin, khóc lóc&n p;nói rằng họ&n uốn cả hai.
< ho đến khi b nbsp;chúng nói r nbsp;nếu họ khô sp;lựa được, c bsp;sẽ giúp đưa ;ra lựa chọn&nbs ng cách trực  ếp giết chết&n t đứa.

Trong&nb tiếng kêu thảm& thiết của mẹ,& a cắn răng,  nbsp;nín lại đ ;không òa khóc&nb nói, đứa anh&nbs ai, chúng tôi  họn đứa lớn,&  bị thương  nbsp;nặng, phải  nbsp;bệnh viện n

Ngay lúc đ  Dịch Anh Úc sp;biết rằng mì sp;đã bị bỏ&nb .

Sau này an  mới biết r nbsp;cảnh sát đ p;mai phục bên&nb ngoài nhà máy,&nb tin rằng có   cứu hai anh& sp;em ra, còn  a mẹ vẫn c sp;nói chuyện v sp;chúng chỉ đ ;kéo dài thời&nb ian. Mãi cho  n khi bọn ch  muốn giết  nbsp;tin, hai ngư nbsp;mới đưa ra& ;một lựa chọn& ất đắc dĩ  bsp;vậy.

Nhưng   đó anh còn& p;quá nhỏ, tất& cả những gì&nbs  ấy nghĩ là p;ba mẹ đã   anh trai mình  còn mình th bsp;bị bỏ rơi.< r>Nếu không phả p;vì anh trai,  anh đã không   vứt đi th p;này.

Sự oán& ;hận đối với& a mẹ và anh& p;trai cứ như&nbs hế mà được&nb  xuống, lớn   dần theo anh nbsp;rễ chạm sâ p;tới đáy, làm& anh không thể&nbs ào nhổ đứt&nbs .

Vốn dĩ c h anh trai nợ bsp;anh.

Dịch An nbsp;Úc vẫn luôn p;nghĩ như vậy.< br>Anh đã trưởn p;thành với một ;tính cách méo&nb mó và nóng n  đó là đề ;cho anh trai g ây ra.

“Dù&nbs o anh cũng đ bsp;nói hết rồi p;Nếu em vẫn&nbs hĩ là lỗi c bsp;anh thì ngủ&n ;một giấc xong&n tỉnh lại liền& uên những lời&n ó đi. Về sa sp;có ra sao t ì cứ để n ;như thế, cùng&n lắm thì đời&nb  không hòa h nbsp;với nhau đư

Lê Úy cả sp;thấy mình xen& p;vào việc của& người khác đế mức này đã  bsp;rồi.

Chứ l bsp;can thiệp sâu sp;vào nữa thì&n không chừng Dịc p;Anh Lãng sẽ&nbs ắng cô nhiều&nb uyện.

Cô xoay&n ;người định r ;đi, đôi vai  ng nặng trĩu.
>Chiếc áo sơ&nbs  mỏng ướt  br>
Dịch Anh Ú bsp;đứng sau lưn bsp;tựa đầu và ;vai cô.

“Em&nb biết anh không&nb sai.” Giọng ngư sp;đàn ông nghẹ p;ngào, “Em chỉ ;lo rằng sẽ  ng còn ai yêu bsp;em nữa.”

L sp;Úy thở dài.Xem ra người&nb em trai này c g không quá b ng bỉnh.

Chỉ&n cần anh trai  i một cách b  tĩnh và rõ& p;ràng, hai anh&nbs ;em cũng không&nbs phải không thể& nói chuyện với& nhau.

Thế mà&nb cái người đàn& ng làm anh tra  kia chỉ bi bsp;âm thầm bù&n đắp, cho tới&nb y giờ cũng k g bộc lộ, c nbsp;không chịu b nbsp;chuyện tốt  nbsp;em trai mình.< r>
Cô quay lại bsp;ôm lấy Dịch ;Anh Úc thay c o Dịch Anh L .

Lê Úy v sp;lưng anh chàng. r>
“Làm anh tr nbsp;đến mức n sp;em còn nói  nh không yêu  ương em.” Cô&nb i giỡn, “Dịch& nh Lãng thật  ảm mà.”

— Dịch Anh Úc   đi tắm mộ p;lần nữa.

Th p;nhưng Lê Úy&nbs ảm thấy không&n hải anh ta mu  đi tắm mà& ;chỉ muốn trốn đi rửa mặt   lẽ.

Lê Ú sp;đứng ở ban&n ông, cảm thấy&n rong lòng thư  hái.

Cô cảm&nb hấy mình quá&nbs  đại, quả  nbsp;là Lôi Phong* bsp;sống thời na r>
*Lôi Phong:&nb p;một chiến sĩ& nổi tiếng của& uân Giải phóng&n Nhân dân Trung&nbs Hoa, được miêu& tả như một   dân kiểu m bsp;và quần chún sp;nhân dân đư p;cổ vũ học&nbs o lòng vị th nbsp;khiêm tốn, v bsp;hết đời hi p;dân của mình.<

Tuy nhiên,  ô không có s bsp;giác ngộ cao& p;như đồng chí& Lôi Phong, làm&nbs chuyện tốt tất nhiên phải để& anh tiếng lại,&n vì vậy cô q  định gọi  nbsp;giành công la nbsp;với Dịch An sp;Lãng.

Sau khi& bsp;nói với Dịc p;Anh Lãng tất&nb cả những điều ốt đẹp mà  sp;vừa làm, Lê&n Úy cười ha  nbsp;“Thế nào?  bsp;ơn tôi đi?” br>Dịch Anh Lãng& p;bên đầu kia&nb iện thoại không ;nói gì.

Lê&nbs y sốt ruột:  ông phải chứ?&n ho dù không c nbsp;quà cảm ơn& ;thì ít nhất&nbs t lời cảm  sp;vẫn nên có&nb hứ? Tôi giúp&nbs h một chuyện&nbs n như thế m br>
“Cảm ơn.”Lê Úy sờ&nbs  mũi, giọng  u có chút kh  được tự   “Không cần&nbs  ơn đâu.”


“Ừ”&n sp;Anh Lãng nói,&n p;“Nó tương đ ;bám tôi.”

Lê ;Úy bàng hoàng,&n ;cô không thể&nb ưởng tượng đ ;cảnh tượng m ;tảng băng này&n lại dính vào&nbs t tảng băng  c.

Mà hai t  núi băng nà bsp;là những cậ p;bé ấm áp  nbsp;còn nhỏ.

T g Dịch Anh Ú bsp;kêu nhiều nh bsp;không phải l sp;ba mẹ, mà   anh.

Vì ba& bsp;mẹ bận đi&n àm, thường xuyê p;vắng nhà nên&n dù anh trai ch  hơn anh chàn nbsp;hai tuổi như nbsp;gã gánh vác& p;trách nhiệm ch bsp;sóc cho em  mình.

Dịch Anh& p;Úc luôn theo&nbs sau mông Dịch&nbs nh Lãng kêu h i “anh ơi”  bsp;không thấy ch  kêu hoài mà sp;không thấy m r>
Đột nhiên  bsp;Úy nói với&n vẻ hâm mộ:  nbsp;gia đình th bsp;tốt mà.”

bsp;mì cô ăn  i nay tuy khôn  phải ngon nh  nhưng quả t  là ấm áp&n nhất.

“Lê Úy ;anh đột nhiên&n gọi tên cô:   muốn có gia sp;đình hả?”

“Tôi hiện g sp;là anh, còn&nbs anh lại là t  còn người  nbsp;gì nữa?”


Lê Úy khôn bsp;rõ lý do:  Tôi nói không&nbs úng?”

Dịch An p;Lãng không trả p;lời, chỉ nói& tiếp: “Hôm nay& tôi đã tìm   rõ một chuy ”

“Chuyện g
“Với điều  bsp;không ảnh hư nbsp;đến hướng  sp;của mạch truy bsp;chính, chúng t nbsp;có thể tự& do hành động&nbs  không cần l nbsp;theo cốt truy .”

“Tôi biế mà, chỉ cần&nbs nbsp;không ảnh h  đến tình t nbsp;chính là đư  – Lê Úy&nb ói, “Nhưng rốt cuộc tuyến nội dung chính là  ì? Là anh hay bsp;là tôi?”

bsp;tuyến tình c

Lê Úy tỉ bsp;ngộ: “Đúng  bsp;nha, đây là&n ;một cuốn truy p;ngôn tình. Vậy p;thì làm sao  iết được mình ó ảnh hưởng&nb  cốt truyện   không?”

“Cô có biết kết&nbs c của nội d nbsp;truyện như t nbsp;nào không?”
< Là thế nào?”
“… r>Lê Úy hơi  g sờ.

Người&n àn ông hỏi  bsp;với giọng đ bsp;bình tĩnh và& p;nhẹ nhàng: “C p;hiểu chưa?”


Sau khi& ;cúp máy, tim  ủa Lê Úy đ sp;thật nhanh hồ sp;lâu không thể p;bình tĩnh lại.
Cô cầm điệ ;thoại nhìn màn& ;đêm yên tĩnh&nb à tăm tối t  sự ngơ ngá r>
Đối với c sp;rốt cuộc đâ ;là tin vui ha  tin xấu?

T  tốt là cô& ;không phải nghe& p;theo lời hệ&nb hống nữa; còn&n in xấu là c sp;và Dịch Anh&nb Lãng thật sự&nb ải có một  bsp;happy ending.

“Anh.”

Sau khi p;Dịch Anh Úc&nbs ửa mặt xong   bước ra g sp;cô.

Lê Úy&nb chưa quen với&nbs ưng hô này,  nbsp;sửng sốt h sp;lâu cũng không sp;có phản ứng& lại.

“Có chuy sp;gì?”

Dịch  bsp;Úc đeo kính&n ;lên, anh mất&nbs ự nhiên chỉ&nbs  điện thoại&nbs n tay cô: “K g phải muốn  p ảnh chung s ?”

Lê Úy   chạp nhận  bsp;nên “a” m ;tiếng, cô giơ&n điện thoại lên ;“Vậy chụp đi br>Hoàn toàn khôn bsp;cần dùng ph sp;mềm chỉnh cam nbsp;gì cả, cả& hai anh em đ nbsp;tuấn tú nên p;chỉ chụp bằn ;máy ảnh gốc&nb  quá đủ r >
Lê Úy nhìn&n ;vào khuôn mặt&n của Dịch Anh&nbs ng trên tấm  h thì ngơ ng

Cô lắc đ nbsp;cố quên nh bsp;lời mà Dịch ;Anh Lãng vừa&nbs ói với cô.

Lê Úy đ bsp;dậy: “Em ngh sp;ngơi đi, anh&nb ;đi về phòng&nbs y.”

Bỗng Dịc ;Anh Úc gọi  nbsp;lại: “Anh,   tối anh ng sp;ở đây đi,&nb úng ta có th bsp;nói chuyện vu bsp;vẻ.”

Đối&nbs bsp;với lời mờ ;từ em trai,   Úy sợ tới ;mức muốn vội& àng chạy ra  nbsp;cửa, cô nói p;lắp bắp: “C ;này cũng không&n ;tốt lắm đâu. r>Dịch Anh Úc&nbs hó hiểu, “Làm& ao vậy?”

“An bsp;Lê Úy nuốt&n nước miếng mấ lần, “Chúng ta& đều đã trưởn hành, nếu cứ&nb ống như trước& ây thì không  ích hợp lắm.” >“Anh còn nhớ&n õ chuyện chúng&n ta ngủ cùng  u hồi nhỏ s

Vớ vẩn,  nbsp;sao mà mấy&n ;anh em có tì  cảm tốt đ sp;lại không ng p;với nhau khi&nbs còn nhỏ, dùng&nb gón chân cũng&nbs ó thể đoán  .

“Đi tắm&nbs  anh không đe nbsp;quần áo đ ;thay thì để&nbs  lấy của em p;cho anh mặc.”< br>Dịch Anh Úc&nb lấy quần áo&nbs  mình trong t nbsp;ra và đưa&nb cho cô.

Lê   đã nhận n p;một cách ngờ& nghệch.

Ngay khi bsp;cô định từ chối lòng tốt&n ủa em trai m , vừa nhìn l nbsp;đã thấy D sp;Anh Úc đang&nbs đã cởi áo  g tắm của m nbsp;ra thật nhanh bsp;chóng để chu bsp;bị thay đồ& ngủ.

“A!” L Úy cố gắng  nbsp;mắt mình l r>
Dịch Anh Úc sp;bị tiếng hét ;chói tai nà