Chương 31: Pháo hoa

Cả hai đều  g có ấn tư bsp;gì về việc& tai nạn xe x nbsp;ra như thế&n ;nào.

Khi đó&nb hai người bọn&n ọ đều ngồi&nb sp;hàng ghế sau&n ;có vách ngăn&nbs iữa ghế lái&nbs nbsp;ghế phụ, th bsp;chí bản thân p;người điều k bsp;phương tiện  nbsp;cũng không r bsp;vì sao tai  nạn lại xảy&nb

Lần đầu  , Lê Úy chỉ p;dám đụng nhẹ xe một chút.
< Chỉ có lớp  nbsp;bị cọ trầ
Chẳng có gì& ;xảy ra.

“Vậ ;chất xúc tác&nb ể thay đổi   thể không p  là tai nạn& p;xe?” Lê Úy&nbs  chút thất v , “Hay là t bsp;đụng không  sp;mạnh?”

Dịch&nb  Lãng lắc đ nbsp;tỏ vẻ anh&n cũng không biết.
Lê Úy lại&nb a chạm hai l nbsp;nữa, vẫn kh nbsp;đi đến đâ ;như lúc trước, ;cô và Dịch   Lãng không c nbsp;phản ứng g p;cả.

Cô cắn& răng, làm ra  t quyết định&nb ẫn tâm: “Hay&nb  đang còn hă nbsp;thì trực ti bsp;đâm vào đi,& ;dù sao cũng   túi khí, kh  chết được.” Nói xong cô s nbsp;chỉnh số v p;đạp ga.

Một ;tay đặt lên&nbs y phải của  br>
Dịch Anh L  thở một h sp;thật sâu: “C p;đáng lấy mạn ;sống của mình& để đổi lấy&n  thể của m bsp;không?”

Lê  nbsp;có chút nản p;lòng: “Thế nh bsp;cả đời này chúng ta cũng  hông thể cứ&nbs  thế này đ bsp;không? Cho dù& sp;chúng ta đã&nb quen sống cuộc&n sống của nhau,&n đời này cũng&nb m như là ràn bsp;buộc với nha bsp;nhưng làm sao& sp;có thể sống& cho bản thân  ợc?”

Dịch An ;Lãng không phụ& ;họa với lời&n àn nàn của  bsp;mà chỉ hỏi: ;“Cô muốn thay& đổi trở lại&n nbsp;thể của mì sp;chỉ để thoá ;khỏi tôi?”

L p;Úy: “Chẳng l ;anh không nghĩ&nb ;vậy?”

“Tôi  nbsp;nghĩ vậy.”
<  cho rằng ch  mình nghe l  nên dựng l sp;tai hỏi lại:& ;“Cái gì?”

sp;không nghĩ vậ nbsp;– Anh nói&nb lại một lần.
bsp;ra cô không&nb ;thông minh, cũng& sp;hơi chậm chạ bsp;Anh nghiêng đ nbsp;nhìn cô, gi nbsp;điệu bình t  “Đối với&nbs  ý của ngư sp;khác, luôn ch bsp;nửa nhịp m p;hiểu.”

Đây   phải là m sp;lời khen, vốn p;Lê Úy nghĩ  ng mình sẽ t nbsp;giận, nhưng  nbsp;ấy đã khôn >
Dịch Anh Lãn bsp;nhẹ nhàng nó bsp;“Nếu không  bsp;phải một ng bsp;đại diện xu sp;sắc, có lẽ&n ô đã không  nbsp;được thành  nbsp;như ngày hôm sp;nay. Tôi đã&nb xem hợp đồng&nb a cô với Hoa sp;Ánh, cô đã&nb ý hợp đồng&nbs nbsp;10 năm, thậm sp;chí là hai  ăm trước Hoa&nbs h đã soạn t nbsp;một thỏa th nbsp;đánh cuộc  sp;chứng minh giá sp;trị thương m sp;của cô. Cuối ;cùng thì cô   thắng và ki nbsp;được tám m bsp;vạn tệ trong p;lợi nhuận kinh p;tế trong một&n năm. Hoa Ánh  ng đã cung c nbsp;các nguồn l bsp;như đã hứa, ;nhưng người đ sp;lợi nhất lạ ;vẫn là Hoa   như cũ. Cô& p;đã không tranh& p;thủ kiếm lời cho bản thân,&nbs hậm chí còn  ng lập kế h  cho tương la nbsp;của chính m  Làm nghệ s sp;không phải là p;một nghề lâu& dài, nếu cô  ng thể giành  o mình được&nbs ều giá trị   trong vài nă nbsp;nữa, rất kh sp;để đảm bả ề tương lai.”< >Lê Úy không  ản bác.

So  i trước đây,&nb ộc sống bây&nbs  thật ra đã p;vượt quá sức tưởng tượng c ;cô.

Cô từ&nbs t sinh viên v  học vừa l sp;trở thành mộ p;nghệ sĩ tuyến ;đầu. Những th ;mà trước đây& ô không dám  ĩ tới đều  bsp;trong tầm tay& sp;của cô. Từ&n hỏ Lê Úy đ p;không có gì&nbs ên rất dễ  nbsp;mãn. Giờ đ bsp;cô đã nhận& được nhiều hơ những gì cô  nbsp;thể thỏa m sp;rồi.

Cô khô bsp;dám nghĩ rằn sp;mình sẽ đủ& ổi tiếng đến& à, hay sẽ h bsp;hỏi từ nhữ p;người nổi ti sp;khác để đầ tư mạo hiểm&nbs nbsp;trở thành ô bsp;chủ. Chỉ c p;cơm áo không&nb lo, về già c bsp;nơi nương t sp;là đủ.

Mà& Dịch Anh Lãng&nbs hông nghĩ rằng&n việc bằng lòng& và luôn hạnh&nbs úc với những&nb ứ cô thấy  sp;điều tốt.

nbsp;đã giành đ bsp;cổ phần củ ;Hoa Ánh cho c , dẫn dắt n nbsp;của cô tách p;khỏi Hoa Ánh&nb để thành lập&n t phòng làm v c riêng. Về   cô không c bsp;phân chia với sp;Hoa Ánh, tất&n ;cả số tiền&nb nbsp;kiếm được  nbsp;không đặt c  một chỗ. C bsp;tiêu hợp lý& ;và đầu tư   đắn sẽ ch p;phép cô tiếp&n tục duy trì   sống hiện  nbsp;ngay cả khi&n p;cô rút khỏi&nb òng này trong  ương lai. “
< ê Úy chỉ c p;thể thở ra&nbs t hơi kiềm n  đồng thời  nbsp;ơn anh.

Dị nbsp;Anh Lãng khẽ sp;nhướng mi, gi nbsp;điệu bình t  “Đây là n nbsp;gì tôi với& ;tư cách là   có thể làm p;cho cô.”

Cô& ;cắn môi thì&nbs ầm: “Nhưng tôi không thể làm&nb ì cho anh.”

Lê Ú p;có chút ngượn p;ngùng sờ mũi&n của mình: “Th ;đúng chỉ là&nb ện nhấc tay,&nbs nbsp;không đúng,  nbsp;tiện mở mi  Cô dừng l bsp;sau đó nói&nb tiếp, “Gia đìn ;anh rất tốt,&nb ếu không thì&nbs n đề này c bsp;không phải l sp;dễ dàng để& iải quyết như&n ậy.”

Dịch An ;Lãng nhẹ nhàng& ;nở nụ cười.< Cô lại nói:  ưng anh đã v bsp;tôi mà làm&nb nhiều như vậy.& Tôi sợ khi l nbsp;lại thân mì bsp;sẽ không làm p;tốt được nh anh.”

Ánh mắt ;Dịch Anh Lãng&nb sâu lắng: “Sợ ái gì, hiện   tôi là cô.& p;Những gì cô&nb o lắng thì t nbsp;sẽ đối m ;giúp cô giải&nb uyết.”

Lời n p;của anh nhẹ&nb hàng và vững&nbs ng, làm cho nh ng lo lắng c nbsp;Lê Úy thật& ;sự biến mất&n  lời hứa c sp;anh.

Lê Úy&nb ;dường như cảm thấy rằng, bọn họ đóng vai  u trong những  gày này đã  bsp;tình làm cho&n p;nhau rất nhiều p;điều mà chính ;mình không thể& ;giải quyết đư >
Hoặc có th p;nói, những gì& ;anh khao khát  nhưng không thể& ;có được, nhữ ;gì cô mong   nhưng không  m nghĩ tới,   họ đã thay p;nhau làm được
Loại liên k sp;kỳ diệu và&n hặt chẽ này&nbs ng như cũng k ng còn vô lý sp;như suy nghĩ&nb ;ban đầu nữa.“Sao, còn muốn ;đổi lại không p;Lê Úy chớp&nbs t mấy cái,   giác cũng kh g cần đổi  bsp;nữa.”

Dịch&nb  Lãng cụp m bsp;xuống, anh th bsp;dài: “Đổi  sp;thì tốt hơn,& ;tôi không xử&nb ý được với&nb nbsp;Sầm Minh Lan. br>
Lê Úy cư sp;khúc khích thà nbsp;tiếng

Anh n o mắt nhìn c nbsp;“Vui sướng  nbsp;người khác  nbsp;họa?”

“Có&n g to gió lớn sp;nào mà Dịch&n tổng lại chưa&n hấy qua, thế&nbs  chỉ một ng nbsp;đàn ông cũn sp;không thể xử ;lý được.”

nbsp;riêng gì đà sp;ông,” Anh cong sp;môi, nói ám&nb chỉ, “Người p ;nữ trước mặt ày cũng làm   không đối  nbsp;được.”

Lê&n nbsp;nhíu mày: “ nbsp;chê tôi phi bsp;toái?”

Anh   ngược lại:&nbs iếc xe này  bsp;đụng qua lạ p;mấy lần, có&n ác dụng không? br>“Vậy còn hơ ;không làm gì.” ;Lê Úy bực  nbsp;vò đầu, “ sp;sao đổi lại& được bây giờ? r>Dịch Anh Lãng:& p;“Không bằng t sp;biện pháp bìn sp;thường đi.”
< nbsp;Vị Ương ngh  đầu: “Cái&nbs bsp;mới là phươ sp;pháp bình thư ”

Anh không&nbs ói mà bình t  cởi dây an& p;toàn trên ngư sp;mình ra.

Lê&n p;Úy nhìn anh  i chuyển, sau  ó lại nhìn  nbsp;xoay người s  một bên, đ bsp;tay lên vai&nbs ;cô, đưa môi&nbs nh nhích lại  n cô.

Cô ph  ứng không k  cái chạm m bsp;ấm áp đã&nb t lên môi cô r>
Phản ứng  bsp;tiên của Lê& ;Úy cái người&n àn bạo này,  y cả chính m  cũng ra tay&n sp;được.

Nhưng&nbs n ứng thứ h bsp;rất kỳ lạ. r>Người đang hô p;cô trước mặt rõ ràng là c h cô, vành ta nbsp;ửng đỏ, l sp;mi run rẩy,&nbs trên hai má   hồng, rõ r nbsp;đều là củ ;cô, nhưng nó&nbs ại khiến cô&nbs n tưởng đến&nb ôn mặt của   Anh Lãng mộ bsp;cách kỳ diệ >
Trong yên tĩn  chỉ có ti bsp;thở mỏng man sp;khó nghe thấy& p;của hai người
Lê Úy nhắm&n chặt mắt lại,& ghĩ rằng mình&nb ó thể là m sp;kẻ biến thái
Tự mình hôn& ;chính mình mà&nb thôi, sao tim  ô lại đập   như vậy.

ng khí đi qua bsp;miệng không p  là mùi của p;cô, cũng chính& p;nhờ mùi hương ;này mà Lê  bsp;mới biết rõ ;cô đang hôn  .

Đây không&nbs hải là loại&nbs c súc miệng  ng thường cô&nbs y dùng, nó m nbsp;lạnh tươi m nbsp;lại có vị& hơi mặn như  c biển, rồi   xen lẫn vị p;ngọt mát của& bạc hà.

Đó&nb  hương vị c bsp;Dịch Anh Lãng r>
Hai tay Lê&nb p;Úy đột nhiên& nắm chặt ở&nbs nbsp;bên.

Trong x , nhìn như m nbsp;người phụ  sp;đã chủ độn quàng qua cổ  ười đàn ông&nb nbsp;tặng anh mộ sp;nụ hôn, nhưng p;những tấm kín p;của chiếc xe&n lại phản chiếu mờ ảo hình   ban đầu c sp;họ.

Người  bsp;ông ôm lấy&n người phụ nữ, ơi nghiêng đầu& lại hôn người& hụ nữ.

Anh&nbs ấn chặt người hụ nữ bằng&nbs nbsp;thở của mì sp;cho đến khi&nb cô ấy hoàn   bị cuốn v sp;hương vị củ ;anh.

Lời chỉ& ;dẫn lấy nụ&nb  để trao đ sp;linh hồn, mấy p;tác giả viết& ra điều kiện&nb y đều là nh nbsp;kẻ không đ bsp;đắn.

Khi đ bsp;môi tách ra,&n p;Lê Úy, với&nbs  cách là mộ sp;người vừa m p;trải qua, đã&n mắng chửi xối& ả những nhà&nbs  và biên kị bsp;của những cu bsp;tiểu thuyết  bsp;bộ phim loại p;này mà cô  g xem trước  .

Thật không&nb may, không có  ì thay đổi.
< ai người cũng&nb hông đổi hồn&n  khi tiếp xú bsp;vừa rồi, nga sp;sau đó là  ếng thở dài&nbs  thất vọng  nbsp;hai người.

Bầu trời tố ;dần và họ  g có thu hoạ nbsp;gì.

Lê Úy& p;xuống xe, tìm&n ;một khu vực&nbs ơng đối sạch&n  đặt vài t p;giấy, rồi vén ;quần lên ngồi& xuống.

Hoàng h bsp;rực sáng hàn sp;ngàn dặm, ngà sp;mai nhất địn p;có thời tiết& tốt.

Ánh sáng& ;chiều tà sắp&n huộm đỏ thế&n i này bằng m nbsp;đỏ như mấ ;chiếc lá phong.<
Lê Úy sờ&nbs t của mình,   rất nóng. C bsp;nghĩ thầm có p;lẽ ánh hoàng&n hôn có thể  nbsp;đi sắc mặt ;mất tự nhiên&n ủa mình.

Có&nb út tiếng ồn&nbs nbsp;náo nhiệt va nbsp;lên, không gi  thoáng đãng  ông có người&nb  kèm theo ti  gió thổi la bsp;ngọn cỏ khô p;rời xa sự   hả và nhộ p;nhịp của thàn p;phố, trái tim&n ;của Lê Úy   cũng bình t  lại.

Cô k g nhớ nổi  sp;bao lâu rồi&nb mình không đượ ;ở trong một&nbs ổi tối nhàn&nbs  như vậy, nh nbsp;nhã chờ mặ p;trời lặn.

Th sp;ra niềm vui&nbs “trộm được p sinh nửa buổi&nb hàn” [1] thật&n à tuyệt.

*T  được phù  nbsp;nửa buổi nh nbsp;Phù sinh chỉ sp;cuộc đời, c p;thơ có thể&nbs ểu rằng trộm&n ợc nửa ngày&nbs n nhã trong d g đời vội  bsp;(theo reviewhontap.wo rdpress.com)

Dịc nbsp;Anh Lãng ngồ bsp;cạnh cô.

nbsp;nhỏ anh có&n ;đốt pháo không sp;Cô hỏi đột& gột.

“Có chơ ;với Anh Úc.”Lê Úy thở  nbsp;hâm mộ: “T bsp;vui khi có  anh em, còn t  chỉ có mộ p;mình mua chơi&nb ;trong bí mật.” br>Dịch Anh Lãng& p;dừng lại một lúc và nói:  y giờ cô mu bsp;chơi không?”
< ê Úy: “Có  nbsp;còn anh?”

 không trả l nbsp;mà chỉ nói: p;“Sẽ cùng đ với cô.”

Lê& y lập tức  nbsp;dậy, phủi b bsp;trên người m  “Tôi lái x sp;đi xem có  êu thị nào  nbsp;không. Anh ch nbsp;tôi ở đây& đấy.”

“Được.

Động tác   Lê Úy rất& ;mau, cách bãi&nbs đất trống vài& răm mét là m nbsp;siêu thị nh bsp;Cô là một&nb gười đàn ông&n ưởng thành nên& không dám mua  hiều, chỉ mua&nb ài thứ trong   dè dặt.

K nbsp;cô quay lại, sp;Dịch Anh Lãng& p;vẫn ngồi đó& ợi cô.

Có   ai đó chờ& ;mình là một&nbs m giác rất t

Cô xuống   lon ton đến sp;bên cạnh Dịc p;Anh Lãng, đưa&n ;những loại phá p;hoa đó đến&nb ước mặt anh&nbs  bảo bối:   xem, tôi mua& bsp;nhiều loại t bsp;này.”

Dịch&nbs  Lãng mỉm c  “Đợi một&nbs bsp;hãy đốt.”

Tia lửa bsp;màu bạc lập ;lòe trong tay,&nbs ;mắt Lê Úy  m lên tia sán nbsp;trong veo như& bsp;được gội r >
Dịch Anh Lãn bsp;cũng cầm mộ p;cây trong tay,&nb p;nhưng chẳng qua sp;anh đốt sau&nb Lê Úy. Đến  nbsp;tia lửa của p;cây pháo trên&n ;tay Lê Úy t nbsp;đi, cô lại& ;ồn ào lấy   cây trong tay nbsp;anh.

Anh cũn  không lấy l  người phụ  bsp;trước mặt a sp;rõ ràng là&nbs ột minh tinh  ng đầu, thậm&nb í những chiếc&n p lưng điện  ại cô hay d nbsp;cũng là bản p;giới hạn, vậ ;mà giờ cô  nbsp;cười vui v p;như một đứa& rẻ với cây   chỉ đáng g bsp;vài xu.

Số& p;tiền kiếm đư p;quả thực sẽ& àm cô vui, nh g nếu có ng nbsp;cùng cô đi&n ;đốt pháo thì&n ô càng vui h

Trên thực   cũng giống   anh.

Nguồn  ốc của sự  bsp;sướng ở con ;người cùng lắ ;chỉ nằm ở&nbs nbsp;chữ tình c sp;mà thôi.

Đ sp;cuối cùng là& ;màn bắn pháo&nb oa lớn, Lê  bsp;vừa mới châ p;ngòi nổ đã&nb ạy lại không&nb ng lại. Cô n  rằng Dịch  nbsp;Lãng đã đ sp;quá gần nên&n kéo anh cùng  ạy xa hơn.


“Là&nbs g nổ lớn đ sp;anh không sợ&n ;sao?”

Dịch An sp;Lãng nhướng m nbsp;nếu một ng bsp;đàn ông bịt ;tai vào lúc  y thì sẽ kh nbsp;có khí phách sp;của một ngư p;đàn ông.

Lê& ;Úy cũng không&nb biết anh suy  hĩ cái gì, t nbsp;là cô ra  hía sau anh, t ay anh bịt l bsp;tai lại.

“ nbsp;điếc cũng k  sao, tôi khô  thể điếc  ”

Dịch Anh&nbs ng: “……”

K quả đợi đã&nb  pháo hoa cũn nbsp;không nổ.

nbsp;Úy: “Pháo l

Ngay sau đ nbsp;cô lại than& p;thở: “Không p bsp;xui xẻo như&n ;vậy chứ? Màn&n uối của bắn&nb o hoa lại là sp;pháo lép?”

nbsp;hội pháo hoa sp;này đúng là&n thất bại.

Lê& Úy không chịu&nb hua, cô muốn   xem thử.

C nbsp;vừa đi tới ;chỗ pháo hoa,&nb còn cách mấy&nbs ớc, rõ ràng  o hoa đã tắ sp;đột nhiên s sp;lại, vài ngọ p;lửa xèo xèo&nb ại phun lên.
< Dịch Anh Lãng&nbs a lớn: “Lê  nbsp;Quay lại!”

Dịch&nb h Lãng nhìn t y người đó  nbsp;ngây người  sp;kia, cũng không bsp;nghĩ nhiều, a nbsp;trực tiếp x nbsp;lên định k sp;cô chạy đi.Nhưng đã chậm ;một bước, cây lửa đầy màu&nb  nổ tung trê bsp;không trung.

oàn bộ không&nbs an trống trải&nb ược chiếu sáng như ban ngày  i pháo hoa.

ịch Anh Lãng  o cô ngồi x bsp;xuống và vòn sp;tay ôm cô  o lòng: “Đừng& ử động, nếu&n ng sẽ bị th  nếu tia lử sp;rơi vào ngườ r>
Lê Úy lấy& ;lại tinh thần:& ;“Không được!  sp;này nên là&nbs am giới bảo  nbsp;phụ nữ!”

Dịch Anh  ng lo lắng, a  thật sự s p;cô sẽ bị  . Không chừng&nbs gười phụ nữ&n nh tú nhu mì& sp;này có thể&nb òn khóc, thế&nbs n nhất thời   cũng không q n tâm đến c n khác, cả t  tim đều tre bsp;lơ lửng trên p;không trung.

Hi n tại anh là sp;phụ nữ nên&n ê Úy có th p;dễ dàng thoát& ;khỏi xiềng xíc p;của anh, cho&nbs nên động tác&nb a hai tay còn& bsp;chưa đủ, anh p;còn phải bình& ;tĩnh lên tiếng& ;như mệnh lệnh& cảnh cáo cô  ng được động& y.

Thật ra   Úy cũng sợ >
Cô nhắm mắ p;lại, chùm pháo p;hoa cuối cùng&n ;cũng kết thúc&n giữa không trung. >
Bãi đất tr bsp;lại lần nữ ;khôi phục lại& không gian tối&nb đen.

Ánh sáng&n ;trắng mờ nhạt sáng lên một&nbs ch khó hiểu  g quanh hai ng ời họ.

Thần& inh Lê Úy că nbsp;thẳng, tứ c bsp;đột nhiên m sp;nhũn, dường n bsp;có thứ gì&nb ó bị lôi ra p;khỏi người c
Trước mắt  sp;nhiên tối sầ sp;cô không khốn sp;chế được m trực tiếp ngã&n rên mặt đất.
Không bi p;đã qua bao  u, Lê Úy bị p;muỗi cắn cho&n tỉnh.

Con muỗi p;này độc như&n ậy, cô mặc   dài mà còn& p;có thể chích&n vào chân.

Cô&nb cau mày, vô t c đưa tay v sp;nhẹ vào chân& ;mình.

Kết qu p;là đụng trúng ;một làn da   màng.

“?”

Ai đ bsp;lột quần cô p;Còn cạo cả&nb ng chân cô th

Lê Úy ngh bsp;thầm thảm qu sp;thảm rồi, v p;vả nuôi lông&n chân trở lại&nb y lại không  , một chút n nbsp;sẽ bị Dịc ;Anh Lãng mắng&nb một trận nữa&n o xem.

Cô m nbsp;mắt ra, trư bsp;mặt cô là&nb ột bầu trời&nb  sao yên tĩnh br>
Lê Úy miễ sp;cưỡng ngồi d bsp;đau đầu nh p;óc, không hiểu p;tại sao cô  i ngủ quên g  bãi đất tr nbsp;này.

Lần s bsp;này lại sai,& p;không còn tóc&n ;ngắn đâm đâm& ữa mà là t sp;dài mềm mại. br>Cô mở to   mắt, kéo t bsp;ra, da đầu&nb hơi đau, không&nb phải là tóc  .

Lê Úy nh nbsp;xuống.

Là  .

Cô sẽ kh  bao giờ dám sp;để cơ thể&n a Dịch Anh L  mặc váy.

ếc váy trên  ời dường như&n  cái Dịch An bsp;Lãng mặc đ ;gặp cô hôm  .

Cô nhìn s g một bên, c bsp;một người  sp;ông đang nằm& ;bên cạnh cô.
Đó là chiếc&nb  sơ mi và&nbs quần tây tối&nb u mà cô đặ p;biệt kết hợp hôm nay, hiện&nbs a đôi chân d nbsp;và eo hẹp,&n ;vừa dịu dàng&n ại đẹp trai.

Không có ph  ứng, Lê Úy p;ghé vào lỗ&nbs i anh, kéo l bsp;tai của ra&nbs và hét lớn:  ch Anh Lãng!”
>Người đàn ông cuối cùng cũng&n từ từ thức&nbs

Dịch Anh L g phản ứng  h hơn cô. Nga nbsp;khi mở mắt& ;ra, thấy trước ;mặt là một&nbs ôn mặt phụ  bsp;quen thuộc th bsp;anh khẽ nheo&n p;mắt và hiểu&n a.

Nhân sinh  đúng là làm   người ta kh  thể đề ph br>
“Chúng ta  nbsp;đổi lại r sp;Thật sự đổ lại! Thật sự! r>Lê Úy vui v nbsp;lặp đi lặp ;lại lại những gì mình đã  nbsp;mấy lần.

 Anh Lãng bị sp;cảm xúc của& cô làm cho l nbsp;nhiễm, cô n bsp;một lần thì ;anh lại gật&nbs u một lần,  nbsp;nói một câu p;đã biết.

L p;này thật sự&n hông lỗ.

Lê&nb y vui vẻ và& p;bắt đầu tranh ;công: “Anh xem&n ;đi, đây đều&n  công lao củ bsp;tôi!”

Mặc  bsp;Dịch Anh Lãng sp;không muốn là sp;cho cô đắc&nb  như vậy, nh  đúng là chu  này có công sp;của cô. Thế& nên anh không  hút nào keo k t, vừa cười&nbs  cô vừa khen bsp;“Ừ, lợi h ;muốn chết.”

ê Úy nhớ t sp;chuyện cô thư nbsp;dùng khuôn m nbsp;của anh để ;làm một số&nbs u cảm nhăn n  thậm chí c bsp;chụp nhiều b bsp;ảnh xấu xí. br>Bây giờ đổi lại, cô thấy&nb uôn mặt dễ   này phải do sp;chính Dịch Anh sp;Lãng dùng mới p;có lực sát&nbs ương.

Lê Úy&nb ím môi, đột&nbs ên cô cảm t nbsp;hơi chút mấ sp;mác lại xen&nb lẫn với sự&nbs nbsp;mừng như đi br>
Sau khi chuy n đổi trở  nbsp;bọn họ th p;sự không cần& cùng nhau xuất&nb hiện nữa rồi.< >Ngay từ đầu&nb  Úy thậm ch sp;không nghĩ đ sp;chuyện sẽ ti sp;tục dính líu& ;không rõ với&nb ịch Anh Lãng  eo đúng cốt  yện.

Rõ ràng&n đó là điều&nbs bsp;cô đã chờ&n ợi từ rất  nbsp;bây giờ nó& ;đã trở thành&n ự thật, nhưng&n ô lại không  n từ bỏ.

 không biết  nbsp;là cô không& p;muốn từ bỏ&n i gì.

“Lê   – Anh gọi& ;tên cô.

Lê&nbs y ngẩng đầu:&nb ả?”

“Tên t là Dịch Anh  g.” – Anh n br>
Lê Úy: “T bsp;biết mà.”

“Bây giờ tôi& iểu rõ ràng   nghĩ của em bsp;hiểu sự vấ ;vả và khó   của em, hi bsp;được tâm t ;của em, biết&nb m đáng yêu n nbsp;thế nào, là p;Dịch Anh Lãng&n ;hiểu rõ em  t. Vì vậy đ nbsp;sợ tôi, cũn sp;đừng trốn tr bsp;tôi.”

“Cho&nbs  một cơ hộ bsp;Anh nói đến& ;đây lại dừng& ại một cách&nbs nbsp;lạ, như th p;đang ấp ủ&nbs  cái gì đó, p;nhưng ngay sau&nb p;đó anh lại&nbs m môi, như th nbsp;đang hôn tron nbsp;xe và nhẹ&nb giọng, “Để t theo đuổi em.”< r>Lần này Lê&nbs  rõ ràng th bsp;hết.

Bên ta bsp;ửng đỏ, lô p;mi rung rung,  ;cùng với hai&nbs á ửng hồng,&nbs  chính là anh br>
……

Chú thích

[1] Trộm được phù sinh nửa buổi nhàn: Một câu thơ của nhà thơ Lý Thiệp thời Đường.

Xem thêm ở đây: https://www.thientuongte mple.com/mua-xuan-dao-thien-th i-ca