Chương 32: Điều kiện để đổi linh hồn cho nhau

Lê Úy nhìn  bsp;chỗ khác mộ p;cách mất tự&n hiên.

Cuối cùn bsp;cô rụt rè&nb ật đầu: “Đư br>Bốn chữ “Kh sp;cần đuổi the sp;suýt nữa lại được thốt ra.< >Khi điều gì&nbs  được nói  bsp;bầu không kh sp;trở nên kỳ&n ạ.

Mãi cho  n khi hai ngư  tách ra, họ sp;cũng không nói sp;thêm về bất& kỳ chủ đề&nbs bsp;nữa.

Khi Lê sp;Úy như người ;mất hồn trở&n  nhà thì tron nbsp;ngôi nhà tr nbsp;rỗng.

Cô  bsp;quen ở cùng&n ;với bà và  bsp;trai của Dịc sp;Anh Lãng, mặc& p;dù ngôi biệt&n thự rực rỡ&nbs nbsp;đèn trông h bsp;trống trải n  không hề c sp;đơn.

Suy ngh bsp;một hồi lâu p;Lê Úy gọi   trợ lý Ti sp;Đường của m sp;để cho cô&nbs ng tới đây  nbsp;với mình.

ng điệu của&nbs u Đường ở  bsp;dây bên kia&nb ;nghe rất kinh&nbs ngạc: “Chị Úy y? Chị đang  n với em à? >
Lê Úy không& p;thể hiểu: “T p;sao chị phải&n nói giỡn? Không& ;phải trước kia ;mỗi tối em   tới nhà ch sp;ngủ sao?”

bsp;từng là như& ;vậy, nhưng gần ;đây chị không& cho phép em t  nhà, còn l bsp;đi chìa khóa& p;của em nữa.” r>Tiểu Đường  p;lòng nói ra.
r>Lê Úy nghe  ư vậy thì  sp;hiểu, người  bsp;chìa khóa rõ& p;ràng là người ;đàn ông Dịch&n nh Lãng kia.


Căn p;nhà mà Tiểu&nb ường thuê cách& Lê Úy không   nếu sếp c p;việc tìm thì&n cô nàng sẽ   hiện ngay l nbsp;tức. Tuy rằ bsp;giá thuê đắ p;nhưng Lê Úy&nbs ẽ trả một  bsp;số tiền thu p;mỗi tháng phụ ;cô.

Muốn bôi& ;đen chỗ nào&nbs a Lê Úy thì& p;bôi, nhưng chỉ p;có hai khía  ạnh mà những&nb ười khác không& tìm được chỗ&  bôi đen.

D g người và   độ đối v p;nhân viên.

Ch bsp;là gần đây& có nhiều thông&n tin cho rằng   Úy thường  n làm bộ m sp;cáu kỉnh với ;nhân viên, làm&n ;cho Tiểu Đườn ;luôn thề thốt& phủ nhận mỗi&n i bị hỏi th bsp;dù là công&nb khai hay ngầm  m chỉ.

Mặc&nbs  dạo này tí bsp;tình của ch p;Úy Úy thay  i rõ rệt, nh  vẫn giao cho bsp;cô công việc p;như trước, cũ sp;không có ý&nbs a thải cô. T  Đường có  nbsp;kỷ luật r p;cao đối với&n à chủ nhà m  nên cô luôn sp;luôn đứng v ;phía sếp.

Kho nbsp;nửa giờ, Ti bsp;Đường đến  sp;còn mang theo&nb p;một chiếc túi ;du lịch.

Lê&nb Úy nhìn thấy&nbs ang bị của  bsp;ấy còn nghĩ& ;rằng cô ấy&nbs  đây cắm tr bsp;dã ngoại.

K nbsp;quả là Tiể p;Đường một l ;cũng không nói,& p;cô nàng lấy&nb úi ngủ nén  g túi ra trả bsp;lên sàn phòng sp;ngủ của Lê&n y.

“Em đang&nbs àm cái gì v

Tiêu Đường:& “Không phải là chị Úy Úy  sp;nói với em&nbs ồi sao? Nếu  nbsp;muốn ngủ ch nbsp;phòng với ch bsp;thì hoặc là& ;em phải tự  i mình lại,  c là ngủ tro nbsp;cái túi ngủ p;để tránh tạo ra động tĩnh.” r>Khóe miệng Lê& ;Úy giần giật,& cô không biết&nb ì sao Dịch A nbsp;Lãng lại ng nbsp;đãi cô bé&n trợ lý dễ  g của mình.

Lê Úy:& p;“Em không thấ p;nóng à?”

Ti sp;Đường: “Không&n i chị Úy Úy p;cũng nói về&nb huyện này rồi&n ao? Mỗi khi x t hiện trước&nb t chị, em ph nbsp;ăn mặc chỉ sp;tề. Không đư sp;để lộ chân& ay tay, buổi  i ngủ cũng k g được cởi&nbs nbsp;y.”

“……… >Có thể tưởng& ượng vẻ mặt&n  Dịch Anh Lã nbsp;lúc đó có&n bao nhiêu cứng&nb nhắc ngay đơ&nbs i anh ấy yêu sp;cầu Tiểu Đư sp;như vậy.


Ban đầu Dịc p;Anh Lãng dự&nbs ịnh trở về&nbs  nhà nơi anh& sp;đang sống mộ p;mình.

Thế mà p;tài xế lại&nb ực tiếp lái&nbs ng về phía n nbsp;chính.

“Anh&nbs ang lái xe đi bsp;đâu vậy?”

Dịch Anh Lãn bsp;thở dài, th sp;hiệp: “Đi th br>
Anh đã khô nbsp;trở lại ng sp;nhà này đã&nb ơn hai năm, k  bước xuống&nbs  anh cảm th bsp;nơi đây có&n chút xa lạ,

Dịch A p;Lãng ừ hử&nbs ng sự mất t sp;nhiên.

Những  n ăn thịnh s  trên bàn đ sp;hầu hết đề là những món&nbs ịch Anh Lãng”&n hích, cũng chính& p;là món Lê  nbsp;thích ăn.

N ời bà xa l p;ngồi bên cạnh ;anh, vốn dĩ  ng muốn nói  yện với anh  ng mắt bà l bsp;bắt gặp bụ ;trên vai và  u lưng anh.

Con làm sao th ?” Bà phủ  sp;phụ trên ngư sp;anh, “Lớn th p;này rồi mà&nbs n để dính b bsp;như vầy lúc& ;về.”

Có lẽ à dính bụi  nbsp;ở ngoài bãi p;đất trống lú ;anh ngất đi,&nbs ê Úy không g  anh phủi cho bsp;sạch sẽ cho& ;nên trên quần&n áo vẫn còn  nbsp;lại một ít
“Mau thay qu bsp;áo đi, thay&nb ;quần áo rồi&nb ống ăn cơm.”
M nbsp;lần anh và&n ;Dịch Anh Úc  hịch ngợm bên&n goài, sau khi  ề đến nhà,&nbs bsp;lại thấy th nbsp;hai anh em  ;nên không nỡ&nb hửi mắng. Thế& hưng bà nội   gọi hai ngư nbsp;là mèo mướ p;nhỏ, mau lên&nb lầu thay bộ  n áo bẩn ra. >
Dịch Anh Lãn bsp;lại liếc nh sp;món sườn xào ;chua ngọt hấp&n dẫn trên bàn.
Bà anh sống   nhàn sung sư g, đã nhiều   không vào b  Theo như nh  gì Dịch Anh sp;Lãng nhớ đư p;thì anh hầu&nbs hư không thấy&nb à vào bếp.

Bà p;nội cảm thấy kỳ lạ: “Anh&nb g, con có tâm bsp;trạng không t nbsp;à? Có phải& ;gặp khó khăn&nb rong công việc&nb không?”

“Không&nb ” Anh lắc  br>
“Hồi trước& i trở về th sp;nóng lòng muố sp;ăn. Sao hôm&nbs nay không thấy&nb con có phản   gì với mấ p;món ăn này?&nbs ó phải không&nbs p khẩu vị c bsp;con không?”

Dịch Anh Lãng sp;thất thần, an sp;vốn rất kín& tiếng, những l p;nói thốt ra&nbs ũng không được hoa mỹ. Nếu  nbsp;Lê Úy ở&nbs y, nhất định&nb  sẽ biết c bsp;làm bà cụ&nb ui vẻ.

Anh   lên lầu và p;tình cờ gặp&n ịch Anh Úc   đi xuống l bsp;ăn cơm.

“A

Dịch Anh  nbsp;có chút dở& ;khóc dở cười& hìn anh: “Làm&nb ao lại biến  h thành bộ d  nhếch nhác   kia?”

Cái  ng hô đã m sp;từ lâu này&nb àng khiến Dịch& Anh Lãng cảm  ấy đây không&nb ải sự thật.
“Sao vậy? Tâm& trạng không tốt >
Dịch Anh Lãn bsp;chỉ giữ thá p;độ bình thư p;nhưng lại bị& hỏi hai lần  ng vài phút r g liệu có ph nbsp;anh có tâm&nb ;trạng không vui& p;hay không.

Có& sp;thể tưởng t bsp;được Lê Úy sắm vai Dịch&nbs h Lãng có bao bsp;nhiêu hoạt b bsp;vui vẻ.

Anh& sp;mặc quần áo& và chuẩn bị&nbs ng nhà thì l nbsp;nhìn thấy b bsp;ảnh mới trê p;bàn gần đầu& iường.

Là Dị p;Anh Úc và D h Anh Lãng khi nbsp;trưởng thành.
Khuôn mặt vẫn& là của anh,  ng nụ cười  nbsp;là thứ anh&n ;không tài nào&nb cười như thế&n ợc.

Dịch Anh&n Úc thấy anh  i đã lâu kh nbsp;đi ra liền&n ;gõ cửa rồi&nbs  vào, chỉ th nbsp;anh trai mình& bsp;đang ngơ ngác sp;cầm bức ảnh mới.

Anh chàng& p;có vẻ hơi   hổ nên bư sp;đến và lấy& i khung ảnh t n tay Dịch An nbsp;Lãng: “Bức  nbsp;chụp không   tốt lắm, t bsp;mà anh tự&nbs hủ trương rửa& ó ra.”

Dịch&n nh Lãng khựng&nbs ại một chút:&nb nh rửa ra?”
< Lúc chụp em   không quen, d  sao lần cu bsp;chúng ta chụp sp;cùng nhau đã&n ;là chuyện của& nhiều năm trướ sp;Dịch Anh Úc&nb úp ảnh chụp&nbs nbsp;xuống kệ, g  nói có chút sp;khó xử, “V ;nên biểu cảm&n hông tốt lắm&nb ong khi anh l  cười tự n nbsp;như vậy. Ch sp;có cơ hội&nbs ì chúng ta ch  một tấm  sp;mới đi.”

C sp;xúc của Dịch ;Anh Lãng dâng&nbs trào, hơi ấm&nbs ong tim làm an  tan chảy nga nbsp;lập tức.

c.”

Dịch Anh&n Úc cười: “Đi& ôi, xuống lầu&n n cơm.”

Hai&nbs nh em cùng nha  xuống lầu,  nbsp;nội đang đ sp;họ cùng nhau&n ;dọn bát đũa.Những năm gần& đây, bữa tối&n a đình cũng  ng diễn ra nh u, hầu hết  bsp;bắt đầu tro sp;im lặng và&nbs ết thúc trong&nbs m lặng.

Không&n ;phải là không&n nói mà là kh  biết nói v sp;cái gì.

Từ& ;trước đến nay ;thật ra cũng&nbs hông có bao n êu cuộc trò  yện trên bàn&nbs  do nề nếp& ;của nhà họ&nbs h tương đối&nbs iêm chỉnh; chỉ& đôi khi nói   câu trò chuy  giữa lúc ng nbsp;ngơi, dù sao& sp;cũng không ản sp;hưởng gì.

D nbsp;Anh Úc nhắc& p;đến ngày chụ ;ảnh chân dung&nb gia đình.

“Ng bsp;già như bà&nb ở nhà không  nbsp;việc gì làm sp;khi nào chụp&n ;mà chẳng đượ ;chủ yếu là&nbs  phải hỏi x bsp;anh trai có&nbs ;rảnh không.”


“Ban đầu gười nói chụp& nh gia đình l nbsp;anh, sau này&n sp;người luôn n sp;bận công việ p;không có thời& ;gian rảnh rỗi&n cũng là anh.  n hỏi khi nà bsp;Dịch tổng m sp;có thời gian&n ;rảnh để đi&nb p ảnh với b sp;nội và em  y?”

Dịch Anh&n Úc hỏi nửa  nbsp;nửa thật.


A nbsp;vừa muốn m p;miệng nói có&n rảnh nhưng lại& bị Dịch Anh  nbsp;chặn lại:  nbsp;em một thời p;gian chính xác,& sp;đừng nói sắ ;rồi nhưng không p;thể nói ra   do.”

Mỗi   thế này th sp;“Dịch Anh Lã bsp;đều nói ch ;một chút, còn&n chờ bao lâu   anh lại khô nbsp;nói được.

Dịch Anh L g nhắm mắt   giọng nói c nbsp;anh đột nhi bsp;như nghẹn l bsp;“Bất cứ l ;nào anh cũng  ảnh.”

Bà Dị ;vui mừng: “Th p;sao? Vậy thì&nb Anh Úc, con nh nh đi thu xế bsp;ngay.”

Bữa  nbsp;này diễn ra& p;rất chậm, đâ ;là lần đầu&nb n anh ăn bữa sp;tối mà lại&n hông muốn kết&n húc sớm như  .

Buổi tối&nbs nbsp;lại nhà chí nbsp;Dịch Anh Lãn bsp;nằm trên giư nbsp;mình và ngử sp;thấy mùi hươ sp;của Lê Úy.
Cô là một  i phụ nữ r sp;tinh tế và&nbs héo léo. Rõ  g đây là ph nbsp;của anh nên& p;không thể thay& p;đổi nhiều. V ;vậy cô chỉ&nbs  giản là đ sp;hủ tinh dầu&n có mùi hương&nbs u thích của  h ở đây, đ p;cho nó tràn  gập cả căn  g.

Dịch Anh  ãng luôn là   người ghét   thơm, dù là sp;nước hoa nam&n ;hay nước hoa&nbs ữ.

Nhưng cổ&n ương thơm này&nb ại dễ chịu&nbs g ngờ.

Ngay  ả khi nhắm mắt&nbs i, anh cũng c nbsp;thể ngửi m sp;hương mà nhìn p;thấy bóng dáng p;Lê Úy.

Mềm&n mại và thanh  ch, rồi lại  nbsp;áp và vui&nbs vẻ.

Trái tim&nb anh chưa bao g ờ mềm mại  bsp;vậy.

Lê Úy sp;người đang th sp;thầm tâm sự& với trợ lý  g chăn, đột  ên nhận được& t tin nhắn.

Lê Úy vui  ng nở nụ c nbsp;“Chúc mừng   tổng nha.”
< ịch Anh Lãng:&nbs Em có muốn  nbsp;không?”

Lê&nbs : “? Em tới p;làm gì?”

D sp;Anh Lãng: “Kh nbsp;phải em nói& p;rằng em chưa&nb từng chụp ảnh& ia đình sao?”
Lê Úy: “Vậy&n ì anh cũng kh g thể cưỡng&nbs  kéo em ta&nbs ;vào ảnh gia  nh của mình  g không? Nào   ai lại muố sp;dựa hơi vào&n tấm ảnh như&nbs .”

Dịch Anh&nb ãng: “Đây khôn ;phải cho em  a hơi.”

Dịch& Anh Lãng: “Chỉ& cần em không  ê phiền thì   sẽ làm ngư bsp;thân của em. >
Dịch Anh Lãn nbsp;“Mua một t bsp;hai.”

Lê Ú bsp;“…. Cái nà ;cũng có thể&nbs ng được sao?”< >Dịch Anh Lãng:&n ;“Không cần?”
< bsp;Úy: “Để em suy nghĩ đã.”Dịch Anh Lãng:&n ;“Chụp hình tr sp;đã rồi suy&nb ghĩ sau.”

Lê&n Úy: “Làm sao&nbs ư vậy được. Dịch Anh Lãng:&nb “Lúc này đã&nb ”

Nói không&nb ại anh nhưng   Úy cũng khô nbsp;bỏ cuộc nha bsp;như vậy.

L sp;Úy: “Vậy th ;anh phải nhớ&nb à không phải&nbs a một tặng  nbsp;mà mua hai&nbs ;tặng một.”

sp;một người em ;trai và bà n , nhân tiện  c tặng kèm D  Anh Lãng.

D ch Anh Lãng: * ười*

Dịch Anh ;Lãng: “Cảm ơn em đã bằng   chịu anh.”
< au đó không  , Lê Úy quả p;thật có đi&nbs o hôm chụp  nbsp;gia đình.

B nbsp;Dịch rất ng bsp;nhiên khi thấ bsp;động tác c p;cháu mình lại& ;nhanh như vậy.“Xem ra nếu&n bà không đồng&n  thì con thậ bsp;sự giơ dao,&n ;làm cho nhà   Dịch chúng  nbsp;không có con& sp;cháu đời sau& ;đúng không?”


Tuy  ên Dịch Anh  g lại nhướng&nb y và chậm r bsp;gật đầu:  r>
Bà nội khô bsp;biết nên gi sp;hay nên cười. p;Rồi bà nhìn&nb hằm chằm vào&nb  Úy, bà cảm p;thấy hình như& ;cô gái này  c với lần g bsp;trước đây.


bsp;nội sững s
So với việc& ;có thêm một&nbs a cháu dâu, c nbsp;gái này lại p;giống như một ;đứa cháu gái&n iếu thảo làm&nb ười già thêm&nb i lòng.

—–

Cho đến&nbs ời điểm Lê&nbs bsp;được đẩy  p;phòng sinh, sự& p;thật cuối cùn p;cũng sáng tỏ.< br>Ba Dịch Anh&nbs Lãng hồi hộp&nb ờ đợi bên   phòng sinh, t ong khi mẹ L bsp;Úy đau đớn& vì sinh con tr ng phòng.

Cô&nbs đã rất đau  nbsp;vừa sinh con& sp;vừa mở miện ;mắng Dịch Anh&n Lãng.

“Dịch A sp;Lãng! Anh là&nb ;đồ chết tiệt Vì sao lại  bsp;em sinh con  ;ra đau đớn   vậy! Tại s bsp;chúng ta không bsp;thay đổi thâ sp;thể vào lúc&n này!”

Bác sĩ& chỉ cho rằng&nbs ai phụ đau  nbsp;đến mức m p;trí và bắt&nbs u nói nhảm.

Anh sốt&nb ;ruột lại đau&n òng giống như&nb gày bị tai n nbsp;xe hơi, cũng& sp;giống như ngà sp;bắn pháo hoa.& p;Một ý nghĩ&nbs ông thể giải&nb ích được nảy& nh trong lòng  nh.

Bảo vệ&nbs  ấy dù bất ;kể điều gì,&n ông thể để&nbs nbsp;cô gặp chuy bsp;không may.

L  có thể là, p;anh tình nguyện sp;bị gãy tay&nbs oặc bị bỏng&nb nbsp;tia lửa, ch sp;cần cô không& ;có việc gì  nbsp;tốt rồi.

 lúc ý nghĩ& p;này trỗi dậy, ;ánh sáng trắng& ;lại xuất hiện br>Vốn Lê Úy&nbs ng ở trong ph g sinh con lạ nbsp;bất ngờ xu sp;hiện ở ngoài ;phòng sinh.

Cô& sp;chớp mắt, v p;rồi cô còn&nbs u đến chết  bsp;sống lại, sa sp;lại có thể&n hanh chóng giải&n ;thoát rồi?

Tro nbsp;phòng sinh, ng ời nãy giờ  nbsp;còn la lối&n ;nói nhảm bỗng& nhiên la tên  t tiếng bất  : “Con m* nó br>
Lê Úy: “

Hệ thống  nbsp;lâu không xu nbsp;hiện nay lạ sp;vì cái kết&nb ày mà nó hi bsp;ra một cái&nb ký hiệu kết&nbs c truyện thật&nb ớn.

―― “HE r>Dịch Anh Lãng:& p;“: )”