Chương 47: Cân nhắc kỹ càng & tiếng người trong nhà kho
Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— cô cười nói: nếu như ôm lấy tớ, hai tay thì vẫn tương đối tiện hơn chứ?
Lúc sắp đến nhà, Haruhisa ngừng lại.
Q a hơn nửa ngày, cô đột nhiên thay đổi phương hướng. Nhấc chân đi về hướng sân huấn luyện…
Gaara… lại có chuyện dám gạt cô.
Cô tinh tường nhớ kỹ buổi tối ngày hôm đó, cô ngửa đầu nói với hắn:
“… Về sau cậu không được nói dối với tớ, cũng không được cãi nhau với tớ.”
ong>Hắn mỉm cười gật đầu, trong đôi mắt màu xanh ngọc ấy tràn đầy ánh trăng sáng trơn bóng.
Cô không có hỏi qua Gaara: “Vết thương trên tay cậu đã đỡ hơn chưa?”
Cho nên hắn cũng không được xem như là nói dối. Chỉ là… chỉ là không chủ động nói chuyện với cô mà thôi…
Bên trong hẳn là còn có mấy cái bánh bao thịt.”
Kankuro nhất thời vui sướng ngây ngất, nâng tay giải ấn ——
Hẳn bị thương cũng là do lúc trước đi làm nhiệm vụ đi?
N ợt nhạt, hầu như cũng không nhìn thấy rõ…
Nghe được câu hỏi của Haruhisa. Đầu tiên, Kankuro sửng sốt một chút, mà đó là một mặt âm trầm, nói:
Là do tụi này bị trúng kế.”
àng Cát có quy định rõ ràng, nội dung nhiệm vụ không thể tùy tiện nói ra cho người khác ngoài thành viên trong cùng một tổ. Mặc dù trong lòng Haruhisa không giải thích được, nhưng cũng không có tiếp tục hỏi.
Gaara là vì cứu tớ nên mới bị thương.”
< ng>Haruhisa nhíu mày, trong lòng lại nhịn không được vui mừng.
Gaara là em trai của cậu, cứu cậu là chuyện nên làm.”
g>Đây là lời nói thật, phải biết rằng, áo giáp cát của Gaara thế nhưng là được mệnh danh là ‘Phòng ngự tuyệt đối’.
Sau đó còn giấu diếm về việc hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn?
Từ sân huấn luyện về nhà, ‘Cửa hàng vạn năng’ là nơi nhất định cần phải ghé vào.
aruhisa tính toán có phải hay không nên ghé vào chào hỏi ông chủ Inoue một chút, dù sao, đã liên tiếp mấy ngày rồi bản thân cô không có đi đến cửa hàng. Thuận tiện lại đây nói một tiếng cho Inoue biết, nếu như không có chuyện bất ngờ nào xảy ra, đại khái ngày mai cô có thể trở về làm việc.
Ha ruhisa lấy một hạt dưa dụ dỗ nửa ngày, cũng không dụ dỗ ra được nguyên do vì sao.
em hạt dưa để lại vào trong túi áo, Haruhisa đẩy một nửa cánh cửa được khép hờ vào. Một bên gọi tên Inoue, một bên tiến vào trong.
Đã gần tới giữa trưa, theo lẽ thường cửa hàng đã vô cùng náo nhiệt, chật kín hết người trong cửa hàng. Hiện tại sao lại có thể trống rỗng như vậy, một người cũng không có, chỉ còn lại một mặt tường treo đầy những hàng hóa sản phẩm.
Ha y là do hắn đột nhiên có việc phải đi ra ngoài? Vậy thì tại sao cũng không tìm người nào đó trông coi cửa tiệm một chút?
Ông chủ Inoue?”
Haruhisa lại gọi một tiếng, quyết định đi vòng đến mặt sau kho hàng nhỏ coi thử.
Tr ong đó một âm thanh nhàn nhạt rõ ràng. Là Inoue.
Mà người còn lại… Tuy nghe qua cảm thấy rất quen tai, nhưng trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra được đó là âm thanh của ai.
ng chủ Inoue?”
Haruhisa lại tiến về phía trước vài bước, đẩy cánh cửa nhà kho ra.
Tr ong nhà kho, các loại nguyên vật liệu chồng chất được xếp ngay ngắn chỉnh tề, cùng với các sản phẩm chỉ mới hoàn thành được phân nửa. Inoue đưa lưng về phía cô, khom lưng, dường như đang ở đó hết sức chuyên chú làm công việc kiểm kê.
N he được âm thanh của Haruhisa. Hình như hắn hơi giật mình một chút, lúc này mới xoay người, trên mặt vẫn tươi cười ôn hòa như trước, mở miệng nói:
Haruhisa, làm sao em lại đột nhiên đi tới đây?”
Biểu cảm trên mặt Inoue còn chưa có thay đổi, thậm cười càng thêm mở rộng:
“Dạ…” Haruhisa nửa tin nửa nghi ngờ nhíu mày. “Vừa rồi rõ ràng ở bên ngoài, em nghe được âm thanh của hai người a?”
oue đã đi tới, vỗ đầu cô.
ó phải hay không gần đây chăm sóc người bệnh rất vất vả?”
Nhìn cô gái cúi nửa đầu, luôn nói lầm bầm lẩu bẩu. Inoue hơi thở ra một hơi, càng thêm ôn hòa nói:
Đúng vậy, anh luôn ở chỗ này kiểm kê hàng hóa, nếu có người khác ở đây làm sao anh có thể không biết.”
“Ừm… Cũng phải, có lẽ là em nghe lầm.”
Được rồi, em cũng mau nhanh chóng về nghỉ ngơi đi.”
Dạ, vậy em đi về trước. A, đúng rồi, ông chủ, em tới đây là muốn nói cho anh biết, ngày mai em có thể đi làm trở lại!”
A? Được rồi, vậy ngày mai chúng ta gặp lại.”
N hìn Haruhisa cười dịu dàng, nhảy về phía trước rời đi, Inoue thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn bĩu môi, bất đắc dĩ đối với người trong kho hàng hô một tiếng:
“Xuất hiện đi, cô bé đi rồi…”
Về đến nhà, Gaara đang ngồi ở trong phòng khách, hết sức chuyên chú khoanh tay ghi chép. Đã nhiều ngày, bởi vì có hắn hỗ trợ sao chép lại, tiến độ nhanh lên không ít.
H ruhisa đem cái túi dính đầy dấu tay của Kankuro ném vào góc, nằm sấp sau lưng Gaara, dính sát vào nói:
La La La, tớ mệt mỏi, cậu ôm tớ đi lên lầu đi ~~ “
Ga a đã sớm xác định được cô gái nhào người về phía trước, liền buông bút trong tay, giờ phút này đỡ lấy thân thể hơi đong đưa của cô. Đôi môi hắn xuất hiện một đường con nhu hòa, nghiêng đầu thấp giọng nói:
Tớ cõng cậu đi lên được không?”
Vừa dứt lời, Gaara liền cảm giác được người dựa trên lưng hắn rời khỏi. Hắn quay đầu lại, nhìn Haruhisa đứng cách xa hắn hai bước, hỏi:
a La La.” Haruhisa tiến lên một bước, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn. Lại nhẹ nhàng nắm tay khoát lên cánh tay phải quấn đầy găng gạc của Gaara, nghiêm cẩn hỏi. “Thật sự, không thể sao?”
Haruhisa…”
“Vì sao?”
…”
“Cậu không nói chuyện, buổi tối tớ liền làm bữa tiệc ớt xanh.”
“…”
“…”
La La La, nói có thưởng cho ~~ “
Nghe được âm thanh ngọt mềm của chính cô, da gà đều nổi lên hết.
Haruhisa cảm thấy bản thân thật sự sắp không ngừng kéo căng ra. Cô hơi di chuyển thân thể, làm hành động hít sâu ba lần, sau đó bước nhanh đến phòng bếp.
Chỉ liếc mắt một cái, lại chứa đựng vô số cảm xúc phức tạp.
Haruhisa… Tớ…”
Haruhisa, cậu có thể không cần lại đi đến ‘Cửa hàng vạn năng’ không?
…
* ****************************** ***
T c giả có chuyện muốn nói: tâm tình thật phức tạp…
< g>Ta phải cảm ơn mọi người đã yêu thích “Lão bản nương! Thương ngưu lưỡi” cùng với kiên nhẫn duy trì chờ Ngọc Án!
T ật sự, lúc vứa mới bắt đầu viết. Ta không nghĩ tới lại nhận được nhiều sự duy trì cùng lới cổ vũ như vậy.
(Hiện tại nói năng của ta vô cùng lộn xộn…)
Còn có nhóm người ẩn giấu sâu kín duy trì đọc truyện ~~~~o(∩_∩)o (ta đây yêu thích “Lão” ~~~ nhưng là hai ta còn chưa biết sắp xếp kết thúc như thế nào! Ta sẽ không lại khuất phục như vậy…)
Lúc sắp đến nhà, Haruhisa ngừng lại.
Q a hơn nửa ngày, cô đột nhiên thay đổi phương hướng. Nhấc chân đi về hướng sân huấn luyện…
Cô tinh tường nhớ kỹ buổi tối ngày hôm đó, cô ngửa đầu nói với hắn:
“… Về sau cậu không được nói dối với tớ, cũng không được cãi nhau với tớ.”
ong>Hắn mỉm cười gật đầu, trong đôi mắt màu xanh ngọc ấy tràn đầy ánh trăng sáng trơn bóng.
Bên trong hẳn là còn có mấy cái bánh bao thịt.”
N ợt nhạt, hầu như cũng không nhìn thấy rõ…
Là do tụi này bị trúng kế.”
àng Cát có quy định rõ ràng, nội dung nhiệm vụ không thể tùy tiện nói ra cho người khác ngoài thành viên trong cùng một tổ. Mặc dù trong lòng Haruhisa không giải thích được, nhưng cũng không có tiếp tục hỏi.
Gaara là vì cứu tớ nên mới bị thương.”
< ng>Haruhisa nhíu mày, trong lòng lại nhịn không được vui mừng.
Gaara là em trai của cậu, cứu cậu là chuyện nên làm.”
g>Đây là lời nói thật, phải biết rằng, áo giáp cát của Gaara thế nhưng là được mệnh danh là ‘Phòng ngự tuyệt đối’.
Từ sân huấn luyện về nhà, ‘Cửa hàng vạn năng’ là nơi nhất định cần phải ghé vào.
aruhisa tính toán có phải hay không nên ghé vào chào hỏi ông chủ Inoue một chút, dù sao, đã liên tiếp mấy ngày rồi bản thân cô không có đi đến cửa hàng. Thuận tiện lại đây nói một tiếng cho Inoue biết, nếu như không có chuyện bất ngờ nào xảy ra, đại khái ngày mai cô có thể trở về làm việc.
Ha ruhisa lấy một hạt dưa dụ dỗ nửa ngày, cũng không dụ dỗ ra được nguyên do vì sao.
em hạt dưa để lại vào trong túi áo, Haruhisa đẩy một nửa cánh cửa được khép hờ vào. Một bên gọi tên Inoue, một bên tiến vào trong.
Đã gần tới giữa trưa, theo lẽ thường cửa hàng đã vô cùng náo nhiệt, chật kín hết người trong cửa hàng. Hiện tại sao lại có thể trống rỗng như vậy, một người cũng không có, chỉ còn lại một mặt tường treo đầy những hàng hóa sản phẩm.
Ha y là do hắn đột nhiên có việc phải đi ra ngoài? Vậy thì tại sao cũng không tìm người nào đó trông coi cửa tiệm một chút?
Ông chủ Inoue?”
Tr ong đó một âm thanh nhàn nhạt rõ ràng. Là Inoue.
Mà người còn lại… Tuy nghe qua cảm thấy rất quen tai, nhưng trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra được đó là âm thanh của ai.
ng chủ Inoue?”
Tr ong nhà kho, các loại nguyên vật liệu chồng chất được xếp ngay ngắn chỉnh tề, cùng với các sản phẩm chỉ mới hoàn thành được phân nửa. Inoue đưa lưng về phía cô, khom lưng, dường như đang ở đó hết sức chuyên chú làm công việc kiểm kê.
N he được âm thanh của Haruhisa. Hình như hắn hơi giật mình một chút, lúc này mới xoay người, trên mặt vẫn tươi cười ôn hòa như trước, mở miệng nói:
Haruhisa, làm sao em lại đột nhiên đi tới đây?”
oue đã đi tới, vỗ đầu cô.
ó phải hay không gần đây chăm sóc người bệnh rất vất vả?”
Đúng vậy, anh luôn ở chỗ này kiểm kê hàng hóa, nếu có người khác ở đây làm sao anh có thể không biết.”
Được rồi, em cũng mau nhanh chóng về nghỉ ngơi đi.”
Dạ, vậy em đi về trước. A, đúng rồi, ông chủ, em tới đây là muốn nói cho anh biết, ngày mai em có thể đi làm trở lại!”
A? Được rồi, vậy ngày mai chúng ta gặp lại.”
N hìn Haruhisa cười dịu dàng, nhảy về phía trước rời đi, Inoue thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn bĩu môi, bất đắc dĩ đối với người trong kho hàng hô một tiếng:
Về đến nhà, Gaara đang ngồi ở trong phòng khách, hết sức chuyên chú khoanh tay ghi chép. Đã nhiều ngày, bởi vì có hắn hỗ trợ sao chép lại, tiến độ nhanh lên không ít.
H ruhisa đem cái túi dính đầy dấu tay của Kankuro ném vào góc, nằm sấp sau lưng Gaara, dính sát vào nói:
La La La, tớ mệt mỏi, cậu ôm tớ đi lên lầu đi ~~ “
Ga a đã sớm xác định được cô gái nhào người về phía trước, liền buông bút trong tay, giờ phút này đỡ lấy thân thể hơi đong đưa của cô. Đôi môi hắn xuất hiện một đường con nhu hòa, nghiêng đầu thấp giọng nói:
Tớ cõng cậu đi lên được không?”
a La La.” Haruhisa tiến lên một bước, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn. Lại nhẹ nhàng nắm tay khoát lên cánh tay phải quấn đầy găng gạc của Gaara, nghiêm cẩn hỏi. “Thật sự, không thể sao?”
Haruhisa…”
“Vì sao?”
…”
La La La, nói có thưởng cho ~~ “
Nghe được âm thanh ngọt mềm của chính cô, da gà đều nổi lên hết.
Chỉ liếc mắt một cái, lại chứa đựng vô số cảm xúc phức tạp.
Haruhisa… Tớ…”
Haruhisa, cậu có thể không cần lại đi đến ‘Cửa hàng vạn năng’ không?
* ****************************** ***
T c giả có chuyện muốn nói: tâm tình thật phức tạp…
< g>Ta phải cảm ơn mọi người đã yêu thích “Lão bản nương! Thương ngưu lưỡi” cùng với kiên nhẫn duy trì chờ Ngọc Án!
T ật sự, lúc vứa mới bắt đầu viết. Ta không nghĩ tới lại nhận được nhiều sự duy trì cùng lới cổ vũ như vậy.
(Hiện tại nói năng của ta vô cùng lộn xộn…)
Còn có nhóm người ẩn giấu sâu kín duy trì đọc truyện ~~~~o(∩_∩)o (ta đây yêu thích “Lão” ~~~ nhưng là hai ta còn chưa biết sắp xếp kết thúc như thế nào! Ta sẽ không lại khuất phục như vậy…)