Chương 67: Ung dung tự tại dạo chơi & ngẫu nhiên gặp lại người quen
Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— thời gian rảnh rỗi, cứ như vậy mà bắt đầu.
Haruhisa từ trên lưng Naruto nhảy xuống, vỗ vỗ bả vai Naruto, trong lòng có phần tốt lên nói:
Naruto, được rồi!”
hị chị chị… Đi đâu?”
“Ách… Ừm…” Haruhisa cúi đầu nhìn cổ tay của mình bị Naruto nắm giữ, nói ra những lời thấm thía: “Naruto, em đây là đang muốn có nợ nần mới sao?”
Nói xong, Haruhisa nâng tay ném một quyển trục nhỏ tinh xảo ra.
“A a a, đã quên nói, quyển trục này chị đã động tay động chân vào một tí, em gọi Tenten giải cho em đi.”
Vậy… Gaara… cậu ấy có biết sao?”
Cậu ấy sẽ biết, đợi đến khi cậu ấy tìm đến, chị sẽ cùng Gaara đi trở về.”
L úc này khẳng định Gaara đã biết được chuyện này rồi, nói không chừng đã lên đường xuất phát đi ra…
ậy thì em đi về trước, chị có một mình phải cẩn thận.”
Naruto suy nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy trước tiên chuồn khỏi đây thì vẫn tốt hơn. Hắn có linh tính, nếu hắn không rời khỏi đây, đợi đến khi Gaara đuổi tới đây, chỉ sợ chuyện cũng đã muốn lớn hơn nữa.
aruto không lại nói thêm cái gì, xoay người nhảy vài cái, thân ảnh liền dần dần mơ hồ.
ruhisa lấy ra cái bình nhỏ tùy thân mang theo bên người, cẩn thận đổ ra vài giọt, vẽ loạn ở trên người của bản thân. Sau đó liền hướng tới bên tay trái bên con đường nhỏ bật nhảy đi qua…
Từ năm đó sau khi chuyển đến nhà của Gaara, cô muốn nhúng tay vào gia hóa. Mỗi ngày đều bị một đống việc vặt vãnh quẩn tay chân kìm hãm lại, ngoại trừ đi đến Konoha tiêu sái hai ngày, thời gian còn lại đều ở Làng Cát trải qua từng ngày. Cho nên mới nói đi du lịch hay cái gì đó, cách cô thật xa xôi.
hưng mà cũng hơi may mắn một tí, lúc ấy cô đang có hứng thú ngồi xổm ở trong phòng bếp nghiên cứu món ăn.
S u này, cô liền biến đổi thành nữ đầu bếp, mỗi ngày đều ở trong đầu suy nghĩ buổi sáng hôm nay ăn cái gì, ngày mai nên mua cái gì, gần đây hoa quả có thu hoạch được mùa hay không, gia vị có còn hay đã hết rồi, gần đây Gaara rất kén ăn, xem ra phải nghĩ biện pháp…
Lại sau này, cô lại phụ đạo về việc yêu đương. Việc vặt vẫn còn rất nhiều như trước, một ngày ba bữa cái gì cũng nghe theo. Điều rất đáng giận là khi Gaara trưởng thành, hắn không hề TX (máy phát sóng) “cúng bái” cho cô về một dạng kiểu shota nào…
ô vừa đi, một bên lòng tràn đầy vui mừng tính toán. Không bao lâu, liền thấy một tòa trấn nhỏ ở ngay vị trí chân núi.
úc chạy tới trấn nhỏ, trời đã sắp tối đen.
aruhisa tùy tiện giải quyết bụng đói đang kêu vang, ở trong thôn trấn tìm được một ngôi nhà trọ nhỏ, ở lại chỗ đó.
à trọ không lớn, dưới lầu là một nhà ăn nho nhỏ, lầu hai cũng chỉ có tám phòng. Nhưng mà lại được quét dọn thật sạch sẽ, phòng bố trí cũng thật ấm áp. Điều làm cho Haruhisa kinh ngạc chính là, ở phía sau của quán trọ còn có một suối nước nóng nho nhỏ.
i khái là vì không có người khách nào khác, hai vợ chồng cũng rất nhã nhặn cùng Haruhisa nói chuyện. Nói về trên trấn nhỏ này có những nơi bán đồ ăn rất ngon, nói về việc hai vợ chồng có những nhấp nhô trong việc gây dựng sự nghiệp. Cho tới khi trăng rằm lệch về hướng tây, lúc này Haruhisa mới ngáp liên tục trở về phòng ngủ.
B uôn bán trong tiệm rất tốt, khách hàng ăn một bát lại tiếp tục thêm một bát. Thật vất vả tìm được một chỗ trống để ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, đùi cô thì lại bị một đứa bé trai hiện ra vừa vặn ôm lấy.
“Mẹ ~ “
Tr g lòng Haruhisa run lên, ngay lập tức tỉnh lại.
à… mơ a.
Har uhisa chậm rãi nhớ lại tình cảnh trong mơ, trên cẳng chân bỗng nhiên lại truyền đến một trận ngứa ngáy.
Một “quả bóng nhỏ” màu trắng mờ đang nằm úp vào trên đùi cô, hai cái lỗ tai xù linh loạt lắc lư, cái đuôi dài nhỏ vung qua vung lại, cái miệng nhỏ màu hồng nhạt chu ra, lộ ra cái răng nanh nhỏ tinh tế đáng yêu:
Meo ~ “
Ha hisa nhất thời buồn cười. Cô vươn tay, ôm lấy chú mèo đáng yêu, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi cái cằm của chú mào, đối lấy một âm thanh ‘thầm thì’ vô cùng thích thú của chú mèo.
Nhóc con từ chỗ nào đến a?”
ruhisa mềm giọng dịu dàng hỏi, câu được câu không vuốt ve bộ lông mềm mại của chú mèo.
Meo ~ “
trong>
Lúc Haruhisa ôm con mèo xuống lầu, người phụ nữ trung niên đang ngồi ở trong phòng ăn cẩn thận lột cây đậu. Thấy cô xuống lầu, khẽ cười một chút, sau đó từ trong phòng bếp mang bữa sáng đã được chuẩn bị thật tốt ra.
Ha ruhisa gật đầu hứng thú với lòng biết ơn, ngồi xuống, nghĩ nghĩ, lại muốn lấy một cái dĩa nhỏ, cầm muỗng múc cháo ở trong bát ra một chút, để tới ở bên người con mèo nhỏ.
Đây là mèo do bác nuôi sao?”
Người phụ nữ trung niên vẫn là bộ dáng ôn nhu nhàn nhã lịch sự, không nhanh không chậm giải thích.
Thật sự là một vùng thôn trấn thành thật chất phác.
C n thận đem chất lỏng trong bình nhỏ chậm chậm lên trên quần áo, Haruhisa nói lời chào với hai vợ chồng họ, có thế này mới chuẩn bị trên đường.
Vừa ra đến trước cửa, Haruhisa giống như lại nghĩ đến cái gì, quay đầu đối với người trong tiệm người nói:
Ông chủ, bác gái, nếu có một người con trai tóc đỏ đến đây tìm cháu, vậy thì nói với cậu ấy là buổi chiều cháu sẽ về. Nếu như là người khác đến… vậy thì phải nhờ hai người giúp cháu giữ bí mật.”
A, nhất định là vợ chồng son giận dỗi.
Haruhisa lại dằn lòng là một người cô đơn, hoặc là, là thích đợi một người nào đó. Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng như thế.
C ng là một người con gái đang trong độ tuổi thanh xuân, cả người đều mặc bộ váy trắng, khóe miệng tươi cười ôn hòa nhưng lại lạnh nhạt.
(Di Di: Đúng rồi, không có ai thích đâu và cũng không cần ai thích. Chỉ cần Gaara thích là được rồi. ~^^~)
“Chú ơi, làm ơn cho cháu hai xiên thịt nướng!”
< g>Bị một mùi thơm lạ lùng câu dẫn tới, Haruhisa đứng ở một bên của nhà hàng thịt nướng, khẩn cấp nói.
Được rồi! Lập tức tới ngay!”
Âm thanh sang sảng của ông chú lập tức truyền ra.
Ch ẳng được bao lâu, hai chuỗi thịt sắc màu vàng óng ánh lại thơm ngào ngạt liền nướng xong rồi.
Haruhisa có chút chần chờ nói.
ch… Làm sao bây giờ, cánh gà này thoạt nhìn cũng ngon lắm a!
“Ha ha!” Ông chú cười to, bàn tay cọ cọ tạp dề trên người, “Đây là phần được tặng thêm vào, cô gái cô cầm ăn đi!”
Này…”
Người đàn ông trung niên nhìn cô gái có biểu cảm vặn vẹo trên mặt, nhịn không được bật cười:
Haruhisa từ trên lưng Naruto nhảy xuống, vỗ vỗ bả vai Naruto, trong lòng có phần tốt lên nói:
Naruto, được rồi!”
hị chị chị… Đi đâu?”
Nói xong, Haruhisa nâng tay ném một quyển trục nhỏ tinh xảo ra.
“A a a, đã quên nói, quyển trục này chị đã động tay động chân vào một tí, em gọi Tenten giải cho em đi.”
Vậy… Gaara… cậu ấy có biết sao?”
Cậu ấy sẽ biết, đợi đến khi cậu ấy tìm đến, chị sẽ cùng Gaara đi trở về.”
L úc này khẳng định Gaara đã biết được chuyện này rồi, nói không chừng đã lên đường xuất phát đi ra…
ậy thì em đi về trước, chị có một mình phải cẩn thận.”
aruto không lại nói thêm cái gì, xoay người nhảy vài cái, thân ảnh liền dần dần mơ hồ.
ruhisa lấy ra cái bình nhỏ tùy thân mang theo bên người, cẩn thận đổ ra vài giọt, vẽ loạn ở trên người của bản thân. Sau đó liền hướng tới bên tay trái bên con đường nhỏ bật nhảy đi qua…
Từ năm đó sau khi chuyển đến nhà của Gaara, cô muốn nhúng tay vào gia hóa. Mỗi ngày đều bị một đống việc vặt vãnh quẩn tay chân kìm hãm lại, ngoại trừ đi đến Konoha tiêu sái hai ngày, thời gian còn lại đều ở Làng Cát trải qua từng ngày. Cho nên mới nói đi du lịch hay cái gì đó, cách cô thật xa xôi.
hưng mà cũng hơi may mắn một tí, lúc ấy cô đang có hứng thú ngồi xổm ở trong phòng bếp nghiên cứu món ăn.
S u này, cô liền biến đổi thành nữ đầu bếp, mỗi ngày đều ở trong đầu suy nghĩ buổi sáng hôm nay ăn cái gì, ngày mai nên mua cái gì, gần đây hoa quả có thu hoạch được mùa hay không, gia vị có còn hay đã hết rồi, gần đây Gaara rất kén ăn, xem ra phải nghĩ biện pháp…
ô vừa đi, một bên lòng tràn đầy vui mừng tính toán. Không bao lâu, liền thấy một tòa trấn nhỏ ở ngay vị trí chân núi.
úc chạy tới trấn nhỏ, trời đã sắp tối đen.
aruhisa tùy tiện giải quyết bụng đói đang kêu vang, ở trong thôn trấn tìm được một ngôi nhà trọ nhỏ, ở lại chỗ đó.
à trọ không lớn, dưới lầu là một nhà ăn nho nhỏ, lầu hai cũng chỉ có tám phòng. Nhưng mà lại được quét dọn thật sạch sẽ, phòng bố trí cũng thật ấm áp. Điều làm cho Haruhisa kinh ngạc chính là, ở phía sau của quán trọ còn có một suối nước nóng nho nhỏ.
i khái là vì không có người khách nào khác, hai vợ chồng cũng rất nhã nhặn cùng Haruhisa nói chuyện. Nói về trên trấn nhỏ này có những nơi bán đồ ăn rất ngon, nói về việc hai vợ chồng có những nhấp nhô trong việc gây dựng sự nghiệp. Cho tới khi trăng rằm lệch về hướng tây, lúc này Haruhisa mới ngáp liên tục trở về phòng ngủ.
B uôn bán trong tiệm rất tốt, khách hàng ăn một bát lại tiếp tục thêm một bát. Thật vất vả tìm được một chỗ trống để ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, đùi cô thì lại bị một đứa bé trai hiện ra vừa vặn ôm lấy.
Tr g lòng Haruhisa run lên, ngay lập tức tỉnh lại.
à… mơ a.
Har uhisa chậm rãi nhớ lại tình cảnh trong mơ, trên cẳng chân bỗng nhiên lại truyền đến một trận ngứa ngáy.
Meo ~ “
Ha hisa nhất thời buồn cười. Cô vươn tay, ôm lấy chú mèo đáng yêu, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi cái cằm của chú mào, đối lấy một âm thanh ‘thầm thì’ vô cùng thích thú của chú mèo.
Nhóc con từ chỗ nào đến a?”
ruhisa mềm giọng dịu dàng hỏi, câu được câu không vuốt ve bộ lông mềm mại của chú mèo.
Meo ~ “
trong>
Lúc Haruhisa ôm con mèo xuống lầu, người phụ nữ trung niên đang ngồi ở trong phòng ăn cẩn thận lột cây đậu. Thấy cô xuống lầu, khẽ cười một chút, sau đó từ trong phòng bếp mang bữa sáng đã được chuẩn bị thật tốt ra.
Ha ruhisa gật đầu hứng thú với lòng biết ơn, ngồi xuống, nghĩ nghĩ, lại muốn lấy một cái dĩa nhỏ, cầm muỗng múc cháo ở trong bát ra một chút, để tới ở bên người con mèo nhỏ.
Đây là mèo do bác nuôi sao?”
C n thận đem chất lỏng trong bình nhỏ chậm chậm lên trên quần áo, Haruhisa nói lời chào với hai vợ chồng họ, có thế này mới chuẩn bị trên đường.
Ông chủ, bác gái, nếu có một người con trai tóc đỏ đến đây tìm cháu, vậy thì nói với cậu ấy là buổi chiều cháu sẽ về. Nếu như là người khác đến… vậy thì phải nhờ hai người giúp cháu giữ bí mật.”
A, nhất định là vợ chồng son giận dỗi.
Haruhisa lại dằn lòng là một người cô đơn, hoặc là, là thích đợi một người nào đó. Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng như thế.
C ng là một người con gái đang trong độ tuổi thanh xuân, cả người đều mặc bộ váy trắng, khóe miệng tươi cười ôn hòa nhưng lại lạnh nhạt.
(Di Di: Đúng rồi, không có ai thích đâu và cũng không cần ai thích. Chỉ cần Gaara thích là được rồi. ~^^~)
< g>Bị một mùi thơm lạ lùng câu dẫn tới, Haruhisa đứng ở một bên của nhà hàng thịt nướng, khẩn cấp nói.
Được rồi! Lập tức tới ngay!”
Ch ẳng được bao lâu, hai chuỗi thịt sắc màu vàng óng ánh lại thơm ngào ngạt liền nướng xong rồi.
ch… Làm sao bây giờ, cánh gà này thoạt nhìn cũng ngon lắm a!
“Ha ha!” Ông chú cười to, bàn tay cọ cọ tạp dề trên người, “Đây là phần được tặng thêm vào, cô gái cô cầm ăn đi!”
Này…”