Chương 16

Chuyển ngữ: Trầm Yên

......... .............................. ......

Sở Tê có một đôi mắt rất trong trẻo, bởi vì đáy mắt quá sạch sẽ nên bất kỳ cảm xúc nào cũng hiện ra rõ ràng.

Vui mừng, phẫn nộ, hung dữ, ác độc, tàn nhẫn.

Những cảm xúc đó tồn tại độc lập, tách nhỏ hắn thành từng phần cực đoan, rồi toàn bộ những phần cực đoan hỗn tạp đó lại hợp vào thành một chỉnh thể Sở Tê.

Giờ phút này, Sở Tê đứng trước mặt y Sở Tê rất đỗi dịu ngoan, trong mắt chứa ánh sáng nhạt, tư thế làm nũng đòi vui, nhưng đôi tay sau lưng lại nhuốm đầy máu tươi, móng tay vừa mới xuyên qua hốc mắt còn vướng theo vụn thịt dày.

Thần quân nhìn hắn rất lâu, mới hỏi: "Người nào nói với ngươi Tiểu Cửu ăn mắt người?"

"Thanh Thủy nói."

"Thanh Thủy..." Ánh mắt Thần quân thoáng rét lạnh, vươn tay, nói: "Lấy ra đây."

Sở Tê cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời đưa đôi mắt đã móc ra tới. Thứ bọc trong khăn tay nhẹ đàn hồi, xúc cảm một lời khó nói hết.

"Đây là kẻ thù của ngươi, vậy đồ tể kia thì sao?"

"Cái tên giết heo kia?" Sở Tê nói: "Gã trù ta chết, ta chẳng qua chỉ dạy dỗ gã chút thôi, cũng đâu lấy tính mạng gã?"

"Gáy hắn nát."

"Chết rồi?" Sở Tê rất bất ngờ: "Thế chắc là lúc đào mắt gã không cẩn thận dùng lực hơi mạnh."

Vẻ mặt hắn không chút áy náy. Thần quân yên lặng một lát, cúi đầu mở khăn ra, hai ngón tay khẽ chỉ vào, đôi mắt trong đó lập tức bay về phía người chết, nhưng tới giữa không trung bỗng bị Sở Tê chụp về.

r>
Bốn mắt nhìn nhau, Sở Tê nhíu mày: "Ngài làm gì đấy?"

"Tiểu Cửu không ăn mắt người, ta giúp ngươi trả về."

"Đào cũng đã đào rồi, mang về nếm thử, lỡ nó thích thì sao?"

Sắc mặt Thần quân chuyển lạnh: "Có thích cũng không cho ngươi để nó ăn."

"Dựa vào đâu? Ưng của ta, ta muốn cho nó ăn gì thì cho ăn nấy!"



"Ngươi là người, chẳng lẽ cả đời không giao tiếp với ngươi khác? Ngày nào đó ngươi rời khỏi Thần điện, nếu có người lấy việc này chỉ trích ngươi hung bạo tàn nhẫn thì ngươi định dừng chân kiểu gì?"

"Vậy giết người chỉ trích, cho ta đủ thời gian là được."

"Sở Tê......"

"Ngài phiền quá!" Sở Tê trừng y, vừa đoạt đôi mắt trong tay y về vừa nói: "Ngài càng không cho ta càng muốn! Sau này ta sẽ xuống núi mỗi ngày, nghe góc tường mỗi ngày. Ai dám nói nửa lời không phải về ta, ta sẽ đào mắt, rút lưỡi kẻ đó, đem hết cho Tiểu Cửu ăn!"

Hắn lướt qua Thần quân, bước nhanh ra ngoài. Đi được hai bước, chợt nghe thấy Thần quân nói: "Thanh Thủy đang lừa ngươi."

Sở Tê dừng bước, ngoảnh mặt nhìn y.

"Tiểu Thất." Đôi mắt Thần quân tựa lưu ly, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ngươi tin ta... hay tin hắn?"

Lông mi Sở Tê run lên.

Trong ngõ hẹp, thời điểm Thần quân dáng cao ngọc tạc, ngọc sáng như nước, êm êm dịu dịu nói chuyện có lực hấp dẫn trí mạng. Trái tim Sở Tê bỗng đập nhanh hơn, nói theo bản năng: "Đương nhiên là ta tin ngài."

"Ta nói Tiểu Cửu không ăn mắt người, ngươi có thể tin ta không?"

"Ta tin."

"Được." Thần quân nói: "Còn không trở về."

Sở Tê ngoan ngoãn đi tới bên cạnh y, ngẩng mặt nhìn y, gương mặt hơi phiếm hồng. Hắn lẳng lặng cất lời: "Vậy ngài hôn ta một cái."

Thần quân: "......"

Sở Tê tiếp tục lấy lùi làm tiến: "Hoặc không để ta hôn ngài cũng được."

Thần quân mặt lạnh, nói: "Về mau."

"Ngài không đồng ý ta sẽ không về."

"......" Thần quân không hé răng.

"Ngài không nói lời nào tức là ngầm đồng ý."

Thần quân ngoảnh mặt, góc mặt đạm mạc như sương, không nói một lời.

Sở Tê nhón chân.

Cơ thể Thần quân nghiêng về sau, đầu ngón tay siết chặt.

"Chụt ~"

Cánh môi mềm mại áp lên gương mặt y, Thần quân không có chí tiến thủ khép mắt, Sở Tê lại thoải mái vui cười thành tiếng.

Sau khi cầm đôi mắt kia về, Thần quân lấy bình tiên mang theo bên người ra, đổ nước rửa sạch máu bẩn trên tay hắn, nói: "Còn nhớ rõ hôm nay ra ngoài làm gì không?"

"Tìm mắt người cho Tiểu Cửu."

Dòng nước ngừng chảy, Thần quân nhìn hắn.

Bị đôi mắt đẹp kia trừng, Sở Tê lập tức ngoan ngoan ngoãn ngoãn: "Ta tới mua y phục."

Thần quân tự mình dẫn hắn đi mua y phục, tiện tay hạ luôn thuật che mắt, nói: "Có thể tháo mũ sa xuống, bọn họ không nhận ra ngươi."