Quyển 2 - Chương 42: Bắt cóc

Tôi ngồi xe ngựa đi thẳng lên phía bắc, đi sớm về khuya, mệt mỏi không biết trút vô đâu cộng thêm phẫn nộ tích tụ trong lòng, khiến cho thị giác với thính giác trì trệ hết cả.

ong Tiếu Thiên đi cùng đang ngồi phía đối diện, nghiêng người dựa vào cẩm tháp, ngủ say sưa, mặc kệ ngọn lửa căm phẫn của tôi.

ất kể là ai bắt cóc tôi tôi cũng tin được, chỉ không ngờ là Phong Tiếu Thiên lại đi bắt cóc tôi!

hưng sự thật là, tên hỗn đản này đích thực là đã bắt cóc tôi, mặc cho tôi phản đối, xách thẳng lên xe ngựa rồi chạy về phía bắc!











L ắc đầu, tôi cũng không biết sao mình lại khóc, tình cờ gặp lại, sau đó bước tới, chẳng lẽ tôi còn mong huynh ấy sẽ đưa tay về phía tôi thêm lần nữa?



“Muội có thể gọi ta Đông Phương đại ca”.








N gười trước mặt tôi mày kiếm mắt đan, ánh mắt phức tạp, chỉ nhìn tôi, lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi, tôi bỗng dưng lúc đó không kìm được nước mắt, nhào vào ngực huynh ấy, mặc nước mắt chảy thành sông, lấy vạt áo trước của huynh ấy chạm nước.









Tôi giãy giụa, cuối cùng cũng giãy ra khỏi ngực huynh ấy, hung hăng trừng mắt, dùng ánh mắt cảnh cáo huynh ấy.


Kỳ thật là sau khi khóc xong mới phát hiện, đang lúc mùa hạ, vải vóc mỏng manh, quần áo bị thấm nước mắt dính sát vào da thịt, mà tôi thì ở trong lồng ngực của huynh ấy có thể cảm nhận được hơi ấm của da thịt, còn có trái tim đang đập nặng nề trong ngực, xấu hổ không nói nổi, mượn cớ thoát khỏi ngực huynh ấy.

y mà bóng đêm như mực, huynh ấy không nhìn thấy thần sắc trên mặt tôi, con mắt khóc đến sưng đỏ.



Ngày thứ hai ngủ dậy, huynh ấy liền kéo tôi lên đường.


Tôi hỏi: “Đi đâu?”




“Đi kinh thành làm gì?”





Con bà nó, cái người này làm sao mà hiểu được chứ?















Đôi mắt phượng bực bội mở ra rồi lại nhắm lại, khóe môi lại giương lên, tâm trạng của tên này vừa đúng lúc.


em tình thế hành sự, vội vàng cầm lấy khăn tay lau mặt hắn một lần, vừa lau vừa cười kiên nhẫn: “Huynh cũng thật là, ngủ gì mà mê vậy…”



ôi tức giận quay đầu đi, bên ngoài vọng tới giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lung của người đánh xe: “Công tử, đến Quế Châu rồi, chúng ta có dừng lại nghỉ ngơi lát không?”

“Ừm, vậy dừng lại nghỉ chân, ngày mai lên đường tiếp!”


Xe ngựa vững vàng dừng lại, Phong Tiếu Thiên vén rèm, hé ra ở bên ngoài gương mặt của Phi Viễn đương lạnh lùng bỗng dưng co rúm, sắc mặt vô cùng thống khổ.










Tháng tám hằng năm, trong thành ngập hương quế thơm, tiểu nhị phường rượu ngâm rượu suốt đêm trong phường, hương hoa quế cùng hương rượu quanh quẫn ba tháng không tan, sáng kim quế hạ tuần tháng tám nở hoa, kim quế tháng chín nở hoa, vãn kim quế thượng tuần tháng mười nở hoa, hoa nở tận ba tháng.


Đồ ăn liên quan như kẹo hoa quế, bánh quế hoa đủ loại đâu đâu cũng có, cũng có văn nhân nhã sĩ thơ rượu tương hòa, trong nền hoa quế thưa thớt, thổi sáo đến bình minh. Tân nương chờ gả gấp gáp may giá y, đêm đến lúc thiếp đi khắp trong mộng đều là hương vị ngọt ngào, say lòng người.


Đây là thành trì nâng quốc số nhất vì hương thơm.