Quyển 2 - Chương 43: Thành trì của hương thơm

EU: Edit chương này xong muốn đi Quế Lâm lắm luôn!



*đây  đại loại là một câu đối:


< ong>rặng liễu, hoàng hôn, con sông, chiếc cầu,

chim oanh, trời trong, bục đài, vườn hoa

Quế Châu phát triển hơn Vân Châu, tạp kỷ ăn uống không thiếu thứ gì, nhưng nổi tiếng nhất là đặc sản, trên đường đi không ít kẹo hoa quế bánh hoa quế, còn có cái gì mà canh hoa quế hột gà chẳng hạn, thứ nào cũng thơm ngon, khắp đường đi đều là mùi vị thơm ngon, giống như một cái tổ ong tỏa ra vị mật khắp chốn.



ùng là nam nhân, ba vị trước mặt này khí chất thanh điềm, lúc đi ngang qua tôi lại còn xộc lên một luồng hương thơm, mát lòng mát dạ.

iểu bạch si, muội phát ngốc cái gì thế?”





Phi Viễn đi thu xếp chỗ nghỉ ngơi, tôi đảo mắt vài vòng quanh mấy bàn ăn dưới lầu, nhịn không được tò mò: “Sao vùng này vào tửu lâu ăn cơm đều là công tử trẻ tuổi không thế? Người nào cũng ăn vặn gọn gàng, nhìn cứ như là đi làm mai!”



“Vậy tiểu nhị ca thấy ta thế nào? Có đủ tư cách đi tham gia ứng tuyển không?” Cười cười hỏi tiểu nhị. Cúi đầu nhìn một thân nam trang trên người mình, chỉ dùng cây trâm Hồng Văn Bạch Ngọc búi lên, cũng coi như là một thiếu niên xinh đẹp môi hồng răng trắng đi?

K ông ngờ tiểu nhị bỗng ngừng lau lại, ánh mắt nhìn tôi khó xử: “Công tử… công tử thì e là không được?”

< >Tôi cảm thấy có chút hoảng, không lẽ thuật dịch dung của mình tệ đến vậy chứ? Ngay cả tiểu nhị của một khách điếm cũng mặt sáng như đuốc, nhận ra tôi là nữ tử?

ấy bản mặt tôi như sắp nổi giận, tiểu nhị mới chậm rãi nuốt nuốt miếng mở miệng: “Nghe nói vị thiên kim của phủ đài đại nhân này không thể so với thiên kim khuê các bình thường, từng học qua võ nghệ, rời nhà năm năm, chuyên đi tiên sơn tầm sư, được cao nhân chỉ điểm, đã có đến mười bảy mười tám công tử tìm đến bị bại trận”, ánh mắt nhanh chóng đánh giá tôi từ trên xuống dưới, “Công tử tướng mạo đều tốt, nhưng nếu không có ba phần võ công, tốt nhất là đừng nên lên đài, có một vị công tử bị thiên kim phủ đài đả thương hiện giờ vẫn còn nằm trong khách điếm chúng ta, đời này sợ là không bò dậy nổi…”



Q uay người sang vỗ mạnh lên tên Phong Tiếu Thiên vẫn ngồi đó không them hé răng: “Không sao, người thử nhìn đại ca của ta xem, võ công cao cường, nếu đi tham gia thi tuyển thì thế nào?”







Ph ong Tiếu Thiên có vẻ như không lấy làm phiền, phất phất tay: “Mang hết các món ngon của bọn ngươi lên đây, đừng ngọt là được!”

< >Tiểu nhị đi nhanh như chớp.




Hắn phủi phủi quần áo, tự lo tự rót trà uống, coi tôi như một người mắc bệnh, đáp hai câu cho có lệ, tôi có nói đến đoạn kích động cũng lười phản ứng.







Đi bộ tùy ý để tiêu thực, đợi khi tìm được cái gọi là đài kén rể, đã là đèn hoa rực rỡ.

i kén rể dựng trước cửa phủ nha, bốn góc trang trí cột cao, liên kết với nhau, lồng đèn màu đỏ treo khắp bốn phía, trên đài được chiếu sáng như ban ngày, cách nhau mười trượng nhuyễn yên la (vải màn mỏng), ngăn cách với ánh sáng như ban ngày trước mặt, cũng ngăn cách với mọi người đứng trước đài, bên trong không chút ánh đèn, chỉ có bóng người lờ mờ.

c bọn tôi đến dưới đài còn không ít người, trên đài có hai hắc y nam tử đang đánh nhau, chỉ là một vị mặc quần áo ngắn, còn một vị mặc trường sam, kiếm đến quyền qua, rồi kiếm qua quyền đến quanh quẫn trên đài, thực lực quả là ngang nhau.

“Huynh đài, có ai được ra mắt vị tiểu thư này chưa?” Tôi kéo lấy một vị thư sinh đang đang nhìn mùi mẫn hỏi, hương quế thơm trên người người này chui vào trong lỗ mũi tôi.

Có chứ, ngày thứ nhất kén rể vị thiên kim tiểu thư này đứng trên đài, đánh bại mười tám người đến cầu thân, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, đương nhiên là các vị phải tự đấu với nhau, người thắng mới có tư cách đấu với tiểu thư!” Thư sinh kia rung đùi đắc ý, kể đầu đuôi ngắn gọn.



P ốc – Phong Tiếu Thiên đứng cạnh tôi cười ra tiếng, tôi hung hăng trừng mắt với hắn, cái tên này chuyên đi làm hỏng chuyện tốt của tôi!

ị thư sinh có vẻ oán giận: “Không phải công tử đến đây để cầu thân sao? Sao lại phỉ báng tiểu thư như thế?” Chắc có lẽ là hối hận vì đã kể tình hình thực tế cho tôi nghe.

Tôi đúng lý hợp tình, không thèm để mắt đến vẻ mặt của vị thư sinh: “Nếu là mỹ nhân hàng thật giá thật, sao không kén rể vào ban ngày, hơn nửa đêm giả thần giả quỷ lại đi chiêu với thân? Huynh đài có từng nghe qua: dưới đèn ngắm giai nhân? Nữ tử chỉ cần có hai phần tư sắc ở dưới đèn xem ra đều là tuyệt sắc giai nhân cả! Bất quá, họ ngược lại họ đẹp, lại là họ Kim!” (@_@)

Vị thư sinh á khẩu không trả lời được, muốn cãi không được, chỉ âm thầm lắc đầu, dùng ánh mắt khiển trách tôi.

hong Tiếu Thiên gật đầu cười haha, học khẩu khí của vị thư sinh kia: “Huynh đài nói có lý, nói có lý, vậy thân này khỏi chiêu cũng được!” Giả vờ qua về.

Vị thư sinh nhìn hai người chúng tôi càng lúc càng giống hệt như nhìn hai con quái vật, tôi nén cười, cố kéo mạnh tay áo Phong Tiếu Thiên lại mới không để cho hắn chuồn mất.







c này trên đài trường sam nam tử đã đánh bại nam tử áo ngắn xuống đài, đang ôm quyền khách khí: “Có chư vị huynh đài nào dưới đài muốn lên đây so cao thấp với Chu mỗ không? Nếu không có, vậy Chu mỗ sẽ cùng Kim tiểu thư… ha ha ha…” Tâm trạng đắc ý không nói nên lời.



Đ i thêm một lát, tên họ Chu kia lại đắc ý, cước bộ nhẹ nhàng chậm rãi, định đi về phía hậu đài, hậu trường làm từ mười trượng nhuyễn yên la khẽ động, một lão nhân tuổi chưa đến năm mươi lão luyện nhanh trí bước ra, đứng giữa sân: “Kẻ hèn là quản gia Kim phủ, hôm nay là hết ba ngày tiểu thư kén rể, nếu như không có ai lên đài so đấu với vị Chu công tử này, vậy chỉ chờ tiểu thư cùng với Chu công tử tỷ thí!”



ới chân không ngừng, kéo hắn lôi lên trên đài.















gươi, người đứng trên đài xem cũng được mà!” Thấy tôi làm ngơ trước vẻ đáng thương của hắn, chợt mắt mày giương lên, lại là một Phong Tiếu Thiên không ai bì nổi.