Chương 184

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trái hồng trên núi của các cậu sao nhỏ nư vậy chớ?”. Một đêm trước vì bắt cua, người của làng Đại Loan gần như đều đi khắp Ngưu Vương trang, tại đồng thời cảm thán hoa màu khác tươi tốt um tùm, hai mươi mấy cây hồng nhìn như không bắt mắt lắm cũng thành tiêu điểm bàn tán của bọn họ.

iều nay lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm dẫn Bé Khỉ tới trong làng giúp mấy người Lưu Xuân Lan thu đậu tương, mọi người liền hỏi anh.

Nghe nói chính là giống chỉ lớn như vậy thôi”. Trước đó trái hồng trên đỉnh núi nhà mình còn chưa có lớn cỡ quả trứng gà liền không sinh trưởng nữa, La Mông cũng vì chuyện này tới hỏi qua Mã Đinh Lương, người ta nói giống của trái hồng này chính là như vậy, tuy rằng kích cỡ nhỏ, nhưng mà phương diện mùi vị đều rất ngon.

“Sao lại trồng cái giống nhỏ như vậy chớ?”. Ông lão kêu La Trường Thiết trong làng liền nghĩ không thông.

Kích cỡ trái hồng của bản địa bọn họ vốn liền nhỏ rồi, mấy năm trước còn có người muốn tiến cử một ít trái hồng trái rất lớn muốn từ bên ngoài về trồng, nhưng mà trái hồng thứ này ở vùng bọn họ căn bản bán không có giá, cho nên liền vẫn kéo dài, bây giờ La Mông nhưng thật ra dẫn giống mới về, không nghĩ tới kết xuất ra trái cây còn muốn nhỏ hơn so với bản địa của bọn họ.

he nói sau khi trái hồng này chín ăn rất ngon”. La Mông ngồi ở trên bờ ruộng, hái từng trái từng trái đậu, lúc này mặt trời ấm, gió thu lạnh, ngồi ở đầu bờ ruộng làm việc cũng thật sự thoải mái.

Ăn ngon thế nào nó không phải cũng là trái hồng thôi sao?”. Trái hồng tính thứ tốt gì chớ, hiện tại, trấn Thủy Ngưu bọn họ liền bán không ít trái hồng, người của làng lân cận gánh một gánh trái hồng của nhà mình tới ven đường, một cân một tệ có đôi khi đều bán không được.





Hái gì mà hái chớ, cái cây đó đều lớn lên rất cao rồi, cái sào trong nhà  cũng với không tới, ta một nắm xương già này, làm sao còn có thể hái được chớ? Không hái, hái xuống cũng bán không được mấy đồng, liền treo trên cây, chớ lúc mùa đông lạnh mọt trận, liền cho đám chim chóc ăn thôi”.

Mùa này bọn nó đều là vị chát, mùa này cũng không con chìm nào đi mổ ăn, đợi tới khi mùa đông, trái hồng chín, lại trải qua mấy trận sương giá, dần dần từ chát biến ngọt, thường thường là có thể nhìn thấy chim chóc ở trên cây mổ trái hồng ăn.

hừa lại một ít đừng hái hết là được rồi, còn muốn chừa nguyên cây luôn sao?”. Người làm việc bên cạnh cười nói.

Ai nha, mặc kệ, hái không tới”. la Trường Thiết lắc đầu xua xua tay, ông một ông lão, việc trong ruộng đều đủ ông mệt mỏi rồi, thu nhập bán rau cũng không tệ, nếu trái hồng không đáng tiền, liền không muốn muốn đi phí cái hơi sức đó lắm.



ậy tốt quá, hái xuống cháu mang cho gà ăn cũng được, bằng không treo ở trên đầu, thường thường rụng xuống một trái, khiến cho khắp nơi dính dớp, cũng phiền lòng”. La Trường Thiết một mực trồng trọt trong làng, trước đó trồng hoa màu thế nào, hiện tại trồng hoa màu thế đó, mỗi cuối tuần tới chỗ bọn La Mông gánh phân trâu rốt cuộc có bao nhiêu chỗ trọng dụng, trong lòng ông đó là biết rõ ràng, mấy trái hồng không đáng tiền kia, này còn có cái gì không nỡ chớ.



Mấy trái hồng, còn mua gì chớ? Năm ngoái tôi cũng không dựa vào nó kiếm tiền”. La Trường Thiết cũng ngồi ở trên bờ ruộng cách đó không xa, lột từng hạt từng hạt đậu trắng, loại đậu này hình dạng tương tự cùng đậu tây, kích cỡ nhỏ hơn một chút so với đậu tây, mùi vị cũng càng thêm tươi ngon.

“Năm ngoái là năm ngoái, năm nay là năm nay”. Ông La cũng nói.

Được rồi, biết rồi, mấy người đều là người có tiền, không thích chiếm chút lợi ấy của tôi”. La Trường Thiết nói đùa.



ghe nói thời gian trước cháu trai của La Trường Thiết tới trong làng gặp ông, trong đó có thằng nhóc tuổi không lớn, vừa mới tốt nghiệp đại học, tìm một công việc coi như không tồi, sau khi thành nhân viên chính thức một tháng hơn năm ngàn tệ, thằng nhóc này liền rất đắc ý, trong lời nói có hơi chút cao ngạo.





Bên bọn họ nói tới náo nhiệt, La Mông cũng không lại tiếp lời, đi tới một bờ ruộng khác, lại nhổ một bó đậu tương ôm về, chất đống ở bên cạnh Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ, để hai người bọn họ hái trái, hai người này nhanh tay, một cây một cây đậu mấy lần liền bị hái xong rồi.




ợi tới lúc trời nhá nhem tối, La Hồng Phượng dắt La mĩ Tuệ và La Mĩ Linh từ trấn trên trở về, La Mông dắt hai cô bé này, Tiếu Thụ Lâm cõng Bé Khỉ, đoàn người liền đi hướng sân nhà của La Trường Thiết.

Các nhà vùng bọn họ đều có công cụ hái trái hồng, bình thường chính là một cây sào dài, đỉnh sào dài có cái túi lưới, mép túi lưới có thanh sắt hình chữ V, lúc hái trái hồng, liền dùng túi lưới trùm vào trái hồng, lại kẹp cành của trái hồng ở vị trí chữ V, sau đó vặn cây sào trong tay một cái, trái hồng liền rơi vào trong túi lưới.




ại nói cao thủ trèo cây của nhà La Mông thật đúng là không ít, Bé Khỉ vừa biết bọn La Mông là muốn hái trái cây trên cây hồng này, cầm cái rổ thoắt một cái liền leo lên rồi, hàng này ở trên cây tuyệt đối là như giẫm trên đất bằng, từ cành này tới cành kia, tay chân cùng sử dụng tới lui tự nhiên.

Sau đó Tiếu Thụ Lâm liền lên theo, cầm một cái sọt lớn treo tại trên một cái chạc cây rắn chắc, chính mình liền hái trái cây gần đó, cành này rất nhỏ, gã là không dám đi ra ngoài, thể trọng quá lớn, sợ đè gãy.


a Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh vừa cởi giày cũng leo lên cây, mặc đầm đi tới đi lui trên cây, Lưu Xuân Lan tới sau thấy một màn này liền nhíu mày, mới nãy ba người Lưu Xuân Lan, ông La và La Hồng Phượng chở đậu hôm nay hái được về nhà trước, sau đó cũng đi theo tới đây.



Sớm đều không mua rồi, này vẫn là của năm ngoái”. La Hồng Phượng cười cười, lại nói: “Không sao, mặc quần tất mà”.



Ông không chiều, vậy sao còn làm cái ná cho bọn nó hả?”. Lưu Xuân Lan nói.

…….”. Ông La không lên tiếng, mấy ngày trước La Mĩ Tuệ nói muốn cái ná, ông lão này đi ra phía sau núi chặt mấy chạc cây về, vót tới nhẵn mịn khỏi nói, làm ra cái ná đều uy phong đều đại khí so với con nít trong làng, bị con bé đó khen mấy câu, ông còn rất là đắc ý một phen.

“Đều chọn đỏ hái a”. Dưới tàng cây La Mông giám sát công tác của bọn họ.

hông đỏ để dành lần tới hái sao ạ?’. La Mĩ Tuệ hỏi.



Tới, ăn đậu phộng”. La Trường Thiết từ trong nhà bưng một nồi đậu phộng tới, mấy người Lưu Xuân lan ngồi xuống ăn đậu phộng, một bên tán gẫu linh tinh cùng La Trường Thiết, đơn giản chính là gần đây thu hoạch trong ruộng ra sao, sang năm định trồng chút gì linh tinh.

“Ba…….”. Lúc này, Bé Khỉ không biết từ đâu mò ra một quả trứng chim, giống như hiến vật quý đưa cho Tiếu Thụ Lâm.

Ngoan, thả lại đi”. Tiếu Thụ Lâm nói với bé.

ô…..”. Bé Khỉ nhìn nhìn trứng chim trong tay bé, bộ dáng có chút không nỡ lắm.



rên cây hồng nhà ông còn có tổ chim nữa?”. Lưu Xuân Lan hỏi, này coi như là chuyện mới mẻ, vùng bọn họ nhiều người trồng hồng, nhưng mà chim chóc bình thường cũng không thích làm ở trên cây hồng.



strong>*Chim Đinh Đương ở Việ Nam gọi là chim bạc má đuôi dài hay bạc má họng đen.


chim-bac-ma-duoi-dai“Đinh Dương à, kêu lên cực kỳ êm tai”.






“Không sao, bây giờ còn sớm mà”. La Trường Thiết nói.


Bọn họ hái nhanh lắm, lập tức xong rồi”. La Hồng Phượng cười nói.

rường Thiết quay đầu hướng trên cây nhìn một cái, chỉ thấy trên cây bóng người lóe lên, mấy bé con hái trái hồng ở trên cây, Tiếu Thụ Lâm tới tới lui lui vận chuyển, La Mông và La Hồng Phượng dưới tàng cây làm hậu cần, trái hồng trên hai cây hồng, lúc này thế nhưng đã bị hái tới bảy tám phần rồi.





trái hồng

trai-hongbánh trái hồng
banh-trai-hongVốn La Mông còn định tìm Hầu mập thiết kế một chút chế biến sản phẩm  của trái hồng, xem có thể tìm nguồn tiêu thụ cho loại hồng bản địa của bọn họ hay không, thế nhưng anh suy nghĩ tới lui, gần đây Bàn tử cũng nhanh trí không ít rồi, tùy tùy tiện tiện liền một cái tương hoa quả thứ hồng, liền muốn một đôi cua lớn của anh, còn chọn con lớn.



Rất nhanh, Hầu mập liền ăn chán trái hồng tươi ngon, tự động tự giác bắt đầu làm đa dạng.


(=vừng)&nb vân vân, làm ra nhân bánh dùng tay có thể nắn thành hình tròn, sau khi bao lại nướng qua, liền biến thành nước canh nồng đậm, cắn một ngụm, thích tới thẳng lòng người luôn.




i chà, cuối cùng làm ra tới rồi”. Lão Chu sau khi được tin, tâm tình tốt, xoa óc chó, khiêng Bé Khỉ, gọi Tiếu Thụ Lâm, dắt Kim Tử theo, một nhà bốn người liền đi hướng tứ hợp viện ăn bánh.





ôi làm có chút hà!”. Bàn tử thương tiếc thố bánh này.

Không ít, ăn hết thì lát nữa lại làm, tôi làm trợ thủ cho cậu”. Anh là ông chủ, anh nói muốn ăn, Hầu mập còn có thể nói không?

“Sao cái mũi thính như vậy chứ?”. Hầu mập lẩm bẩm đặt cái thố trong lòng tới trên mặt bàn, coi như chấp nhận số phận.












Đương nhiên không tồi, tôi bạn rộn non nửa ngày”. Hầu mập cũng liều mạng nhét vào miệng mình, vỗn gã định chậm rãi hưởng thụ, hiện tại tình huống này hiển nhiên đã không cho phép rồi.







Muốn ăn bao nhiêu đều cho? Không tính tiền?”. Bàn tử hỏi La Mông.













u khi xác định loại bánh này sau khi trải qua đun nóng lại mùi vị cũng không sai, trong lòng La Mông quyết định, sáng hôm sau ngay tại cái tiệm bán rau của nhà bọn anh treo tấm bảng, bên trên viết: “Thu mua trái hồng bản địa, một tệ một cân”.







ắc, trái hồng của nhà ta khá nhiều, tổng cộng có nhiều non nửa ngọn núi vậy, cậu có lấy hết không?”. Người nọ tựa hồ là cảm thấy khẩu khí của La Mông có hơi lớn.



“Ăn đi”. Người nọ đặt quang gánh xuống mép đường giữa cửa tiệm bọn họ và cửa tiệm kế bên.


a Mông ngổm xổm trên ven đường ăn hai ba miếng trái hồng kia, mùi vị cũng không tệ lắm, chính là mùi vị của trái hồng bản địa bọn họ, lại càng bột càng dẻo hơn chút so với trong sân của La Trường Thiết mấy hôm trước, nhưng mà nhìn trái hồng bán lẫn trong cái sọt của ông ta, thật sự không tốt lắm, kích cỡ cũng nhỏ.







“Lấy toàn bộ hả?”. Đối phương vẫn là có điểm nửa tin nửa ngờ.




ậy đi bây giờ luôn đi”. Người này lúc này bán trái hồng cón có chút mơ hồ, không thể tin được chính mình thế nhưng còn có thể gặp chuyện tốt như vậy, một cái liền lấy hơn ba trăm cân trái hồng, hơn nữa sau này có thể còn lấy tiếp, vậy trái hồng năm nay của nhà ông không phải sẽ không lo bán?

a Mông trước xuất phát đánh tiếng cùng Tiếu lão đại và Tiếu Thụ Lâm, người mua rau trong tiệm thật sự là rất nhiều, Tiếu lão địa bị người hối thúc nóng nảy giọng liền lớn, Tiếu Thụ Lâm áp lực lớn liền thích hút thuốc, cố tình người tới đây mua rau sớm đều đã quen thuộc hai cha con này, căn bản không để ý hai cha con xã hội đen này.

Tớ đi ra ngoài một chút”. La Mông nói với Tiếu Thụ Lâm.

Được, đi đi”. Trên trán Tiếu Thụ Lâm toát ra mồ hôi tinh mịn.





S u này tốt nhất là có thể đều giải phóng cho Tiếu lão đại và Tiếu Thụ Lâm, không thể vẫn mệt như vậy vẫn chính mình làm, nếu Tiếu lão đại không có việc gì làm, tới khi đó tìm cái việc thoải mái chút cho ông ấy, giống Lưu Xuân Lan và ông La gần đây làm bánh quy như vậy.



À, mua về dùng làm bánh trái hồng, cháu gọi là La Mông, bác xưng hô thế nào ạ?”. La Mông  thu hồi tâm tư.

a họ Hạng, cậu gọi tôi lão Hạng là được”. Lão Hạng tên đầy đủ  Hạng Vệ Trung, trước đó ông cũng nghe nói qua về La Mông, cũng có thể nhận ra cậu ta, nhưng mà dù sao chính mình không liên quan gì cùng cậu ta, cho nên cũng liền không đeo cái bộ dạng thân thiết gì.

, lão Hạng à, gần đây trong khoảng thời gian này trong nhà bác mỗi ngày có thể ra bao nhiêu trái hồng?”.

“Ba năm trăm cân không thành vấn đề, nếu cậu lấy nhiều, bảy tám trăm cân cũng xuất được”. Trái hồng sinh trưởng ở trên cây, hái sớm hai ngày hay là hái muộn hai ngày, còn không phải toàn dựa vào chính bọn nó.


ậy mỗi ngày liền lấy ba trăm cân trước, tới khi đó cháu cho người lái xe tới đây chở về”.



hà của Hạng Vệ Trung ở một cái trấn nhỏ cách trấn Thủy Ngưu hơn 30 phút lộ trính lái xe, nói là trấn nhỏ, kỳ thật cũng chính là mấy dãy nhà một con đường nhỏ, quạnh quẽ hơn so với trấn Thủy Ngưu. Nhà Hạng Vệ Trung ở một cái chân núi cách ngã tư đường cách đó không xa, La Mông đứng ở sau này nhà bọn họ nhìn ngọn núi này, đỏ rực tất cả đều là trái hồng.



< ng>“Hắc, năm đó lúc cha ta còn trẻ trồng, nói là trái hồng thứ này tốt, dễ trồng lại sống lâu không thu hút sâu bọ, dù sao cái gì đều tốt, hắc, chính là bán không được, hàng năm nhà của chúng ta cũng không biết phải thối mất bao nhiêu trái hồng”.


Hạng Vệ Trung nói xong liền dẫn La Mông đi cái phòng cũ cạnh nhà ông, trong căn phòng cũ đặt một đám giá gỗ, tràn đầy trên giá gỗ toàn bộ đều là trái hồng đang tại khử vị chát hoặc là đã khử vị chát rồi.




C i cùng cân ra hơn ba trăm sáu mươi cân trái hồng, Hạng Vệ Trung nói tính ba trăm rưỡi là được, lấy cái số chẵn, La Mông cũng không từ chối, thanh toán tiền liền bê đám trái hồng này lên xe.

ệ Trung à, cậu ta là ai vậy? Tới nhà cháu mua trái hồng hả?”. Lúc bọn họ đang bận rộn, trên đường nhỏ phía trước sân có một lão nông khiêng cái cuốc đi qua, thấy từng sọt từng sọt trái hồng đỏ rực, cũng tới đây xem tột cùng là chuyện gì.

ạ, chú Đồng chú đây là muốn di ra ruộng hả?”. Trên mặt vợ của Hạng Vệ Trung hiện lên một tia không vui, nhà bọn họ bán trái hồng không dễ dàng, năm nay thật vất vả gặp được một chút vận may, sợ lại ra sự cố gì, ở vùng bọn họ, trái hồng không bán được cũng không chỉ một nhà chính mình.



ột tệ một cân, như thế nào, ông ơi nhà ông cũng có trái hồng bán ạ?”. La Mông biết nông dân có đôi khi bán chút đồ quả thật không dễ dàng.





Này tốt a! Nhà của ta ngay tại đường nhỏ này đi tới, căn nhà gạch hai tầng bên kia, nhà của chúng ta tổng cộng có hơn một trăm cây hồng, năm nay đều còn chưa bắt đầu bán. Ôi chao, từ bên chúng ta tới trấn Thủy Ngưu, cũng không gần, tiền xe đều phải không ít, trái hồng bán không tốt, này còn phải lỗ vốn, ta vốn cũng không đinh bán”. Ông lão một bên chỉ nhà của mình cho La Mông, một bên cảm thán nói.

Hắc, năm nay hẳn là là không lo bán, ông chỉnh tốt trái hồng một chút, mấy ngày này sau cháu khẳng định còn phải tới đây thu”. La Mông nói xong lại nói với hai vợ chồng Hạng Vệ Trung: “Nếu không thì hai bác lưu số điện thoại cho cháu, có chuyện gì tiện liên lạc”.



ai bên trao đổi số điện thoại, lại hẹn ngày mai lấy ba trăm cân trái hồng, sau đó La Mông liền lái xe rời đi, chờ lúc anh trở lại trấn Thủy Ngưu, cửa tiệm nhà anh cũng đang đặt mấy cái quang gánh, đều là nghe nói nơi này thu trái hồng, cho nên mới gánh tới.



S au đó La Mông tới trấn trên giúp Tiếu Thụ Lâm phát thủ công, tấm bảng thu mua của cửa tiệm cũng cất vào rồi, nhưng mà vẫn là liên tục có người tới đây hỏi, La Mông bảo bọn họ để lại cách liên lạc, tới khi đó lúc cần lại gọi gọi điện thoại cho bọn họ, hôm nay không được rồi, ngày đầu tiên làm bánh trái hồng, trên núi đã có mấy trăm cân trái hồng rồi.



V ề phần giá tiền, bánh trái hồng nguyên chất không nhân liền bán chín đồng, có nhân óc chó liền bán một tệ hai, hoàn toàn chính là ít lãi tiêu thụ mạnh. Lúc này hàng loạt trái hồng của khu lân cận trấn Thủy Ngưu ế ẩm, bây giờ không làm ít lãi tiêu thụ mạnh thì lúc nào làm?