Chương 185
Đồ nhà La Mông luôn luôn đều là không rẻ, tuy rằng nói chất lượng so với giá cả là được tất cả khách hàng mới cũ công nhận, nhưng là đối rất nhiều người điều kiện kinh tế bình thường mà nói, cũng quả thật có chút áp lực.
“Bánh trái hồng thật sự chỉ cần chín đồng một cái à?”.
“Là một trăm, không sai”.
“Là thu mua trái hồng bản địa của chúng tôi chế biến, đã viết tỉ mĩ rõ ràng bên trong miêu tả”.
“Nếu thật sự lo lắng, ngài có thể mua trước mấy cái ăn thử”.
< >“Lần này nghe nói nguồn cung cấp khá dồi dào nha”.
“Này thật sự chỉ cần chín đồng?”.
< g>“……”.
“Leng keng!”.
“Leng keng leng keng!”.
“……..”
< ng>“Em liền không thể ở trong miêu tả cụ thể thêm một câu: [ thật sự chỉ cần chín đồng! Ngài không có nhìn lầm, xin yên tâm mua đi! à”. Vị hôn phu Lâm Bản Cường của Triệu Đông Linh nhịn không được liền nói, lúc này bọn họ cũng là bận điên rồi, cái bàn phím nhà bọn họ lạch cạch lạch cạch không ngừng nghỉ.
Vì làm đám bánh trái hồng này, La Mông còn cố ý mua một cái máy ép dầu và một máy đóng gói chân không về. Máy ép dầu chỉ dùng để ép trái bắp, chiên bánh trái hồng cần tiêu hao đại lượng dầu ăn, La Mông ngẫm nghĩ liền không mua từ bên ngoài, mua một cái máy ép dầu về tự mình ép, dù sao bắp bên trong nhà kho anh cũng rất nhiều, bã bắp sau khi ép qua còn có thể dùng để cho gia súc ăn, cũng là thức ăn gia súc rất tốt.
Rất nhanh, bên đài truyền hình huyện cũng nhận được tin tức, lấy được liên hệ cùng bọn La Mông, nói là muốn đặc biệt vì chuyện anh thu mua trái hồng làm bản tin, La Mông suy nghĩ một chút, đồng ý rồi, đây chính là cơ hội tốt tạo hình tượng chính diện, anh tại sao phải từ chối chứ? Hơn nữa, thời gian này anh thu mua trái hồng bán bánh trái hồng cũng là bận tới sứt đầu mẻ trán, lúc nhân công không đủ người lớn trẻ nhỏ của nhà mình đều ra trận, sao có thể không nhận mấy câu khen ngợi đây?
Vì tiết mục này, đài truyền hình huyện cử đi một chàng trai một cô gái, chàng trai phụ trách khiêng camera, cô gái liền phụ trách phỏng vấn.
, đám hồng này các cụ bán cho anh ta, bao nhiêu tiền một cân ạ?”.
“Này sao không thích hợp chớ? Trái hồng vùng chúng ta, không phải là giá này sao?”.
“Cụ là người của trấn Thủy Ngưu ạ?”.
“À, một gánh trái hồng cụ chở tới đây, tiền xe mất bao nhiêu?”.
“Đi về mười hai tệ”.
“Có thể ạ, bảy giờ rưỡi tối mai phát sóng, tới khi đó cụ chờ xem nha”.
ụ ông ơi, vậy mớ trái hồng của cụ, ở bên trấn Đại Thạch không bán được ạ?”. Cô gái lại kéo đề tài quay lại.
Là bọn La Mông tới rồi phải không?”. Chàng trai nhìn nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ mười phút.
ông người quá, chúng ta tránh qua một bên trước, đừng làm rớt camera”.
“Ài, cẩn thận một chút”. Dòng người nhưng thật không đùa được, không cẩn thận một cái đụng một chút, đụng hư thiết bị, tới khi đó quay về đài còn không mắng sứt đầu bọn họ ư.
Hai người khó khăn tìm chỗ đứng ở tiệm thời trang đối diện ngã tư đường, lại nhắm camera ngay cái chiếc xe tải kia của bọn La Mông.
“Đường xá đều bị lấp kín sao?”.
“Chuyện một hai tiếng đồng hồ thôi, chưa tới chín giờ liền tan rồi”. Người địa phương sớm đều đã quen rồi.
“Ăn rất ngon”.
“Vậy sao chú không đi mua vậy?”.
“Cha tôi mỗi ngày đều tới trên núi bọn họ làm việc, rau củ ăn trong nhà hôm nay, tối qua cha tôi liền mang về rồi, không cần đi chen chúc cùng bọn họ”. Nói tới việc này, người đàn ông trung niên này thật là có vài phần đắc ý, hoặc là nói nhà có một người già như có một kho báu, từ sau lúc ông cụ nhà họ đ Ngưu Vương trang làm việc, người một nhà đều được thơm lây.
Ài, đều nhích qua mép đường một chút, đừng chắn kín đường đi”. Lúc này La Mông bốc dỡ rau củ xong, liền thét to lên hướng những người bán trái hồng.
“Tôi bên Vĩnh Thanh”. Người đàn ông trung niên đen ốm kia nói.
Tôi ăn thử một trái hồng của anh”. La Mông nói xong kéo qua một cái thùng từ bên cạnh.
À”. Người đàn ông y lời, nhấc cái thúng trên mặt sọt lên, cho La Mông xem trái hồng phía dưới, trái hồng thứ này không chịu được đè ép, bọn họ ở phía dưới cái sọt để một ít, sau đó ở trên mặt để một cái thúng, cái thúng kẹt ở hông cái sọt, trên mặt thúng có thể thể để không ít trái hồng.
Ừ”. Bộ dáng của người đàn ông kia như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
ai người liền dùng đòn gánh của người đàn ông này cùng một cái cân đòn cân sọt trái hồng này, sau đó La Mông từ trong túi đeo hông lấy ra tiền mặt thanh toán tiền, lại bảo gã ta hỗ trợ, cùng nhau bê đám trái hồng này tới trên xe tải. Trên xe tải La Mông còn có rất nhiều sọt trống và thúng, lúc này liền thuận tiện đều dọn xuống dưới, thuận tay chọn mấy cái cho người bán trái hồng này, xem như đổi mấy cái đựng trái hồng của gã ta.
Sa u đó công việc thu mua cũng không có thay đổi gì, đều giống vừa mới nãy, trước chọn một trái hồng ăn thử, ăn còn thừa ném vào trong thùng, sau đó cân trả tiền, bản thân La Mông đều không cần bê bọn nó lên xe, đám trái hồng này đều sẽ có người làm thay anh, bởi vì hiệu suất làm việc của anh thật sự khá cao, thời gian chưa tới một lát, đội ngũ liền ngắn hơn một nửa.
Đúng, xin chào”. La Mông nói xong lưu loát từ trong túi đeo hông lấy ra tiền mặt, đưa cho bác gái đối diện: “Có thể bê lên xe được không? Không bê nổi liền để qua bên cạnh trước”.
< g>“Sao không bê lên nổi chứ? Cái này được bao cân chứ?’. Bác gái cười ha hả cầm tiền mặt, gánh quang gánh liền bê lên xe.
nh một buổi sáng phải thu bao nhiêu cân trái hồng vậy?”. Cô gái của đài truyền hình tận dụng mọi thứ liền hỏi.
“Đúng, bằng không chất lượng xuất hiện vấn đề, tới khi đó lại không biết vấn đề ở đâu, trọn một đám trái hồng này liền đều không thể lấy”.
“Cầm về cho gà ăn”. Lão Chu không chút nghĩ ngợi, trả lời, từ trước đến nay anh đều là rất ít trực tiếp vứt bỏ đồ đạc.
Sau khi đám trái hồng này bốc dỡ xuống xe, người già trong viện tử liền bận rộn, rửa sạch liền rửa sạch, gọt vỏ liền gọt vỏ, bỏ hạt liền bỏ hạt, lại có bỏ thịt trái hồng vào máy trộn bột khuấy, thịt quả sau khi trải qua khuấy đủ, thêm vào bột mì trộn đều, lại làm thành một đám bánh trái hồng, đặt ở trong chảo chiên, không bao lâu, hương vị ngọt ngào của banh trái hồng bay bay trong viện tử.
hử một cái đi?’. Người già trong viện tử hỏi cô gái của đài truyền hình, liền một lát thời gian bọn họ làm bánh như vậy, cô gái này hỏi cái này hỏi cái kia, rất nhanh cũng quen thuộc cùng các người già trong viện tử.
ược ạ! Cháu nếm một cái”. Cô gái cười cầm lấy dùng chiếc đũa xuyên qua cái bánh trái hồng, cắn một ngụm: “Oa! Ăn ngon! Một cái bánh trái hồng như vầy thật sự chỉ bán chín đồng sao?”.
“Đúng”.
“Lát nữa cháu cũng phải mua mấy cái về để người nhà nếm chứt”.
“Việc này cháu phải nói cùng lão Chu”.
Lão Chu chính là ông chủ chúng tôi”. Lúc này Bàn tử ngửi được hương bánh cũng đi ra.
ng chủ?’. Nữ phóng viên cắn bánh, biểu cảm trên mặt càng mơ hồ.
ày, bánh này ăn ngon ha? Tôi làm ra đó”. Bàn tử cắn bánh trái hồng nóng hầm hập, vẻ mặt kiêu ngạo mà khoe ra với mỹ nữ.
ánh này…….”. Phóng viên vừa định nói chút gì đó, quay đầu liền thấy cổng lớn bên tứ hợp viện vọt vào tới một con chó nhỏ lông lá xồm xoàm, lông trắng trên người vừa xù lại mềm, dáng người tròn vo này, chạy nhảy nha nhảy nhót, miệng còn ngậm cái thố cơm gần bằng hình thể của nó.
“A ô a ô…….”. Đại Bảo đặt thố cơm ở trên mặt đất, a ô a ô xin ăn cùng bà cụ trong viện tử.
hóc tham ăn này, mới ra lò liền ngửi được mùi rồi”. Bà cụ thả một cái bánh trái hồng vào trong thố cơm của nó.
“A ô ……”. Của ba ba nó đâu?
A ô a ô…….”. Còn có của các chú đâu?
ại Bảo, làm gì đó?”. La Mông mới đi ra từ văn phòng bọn Lâm Xuân Ngọc, liền nhìn thấy Đại Bảo xin ăn cùng người già trong viện tử, chút thời điểm trước, anh liền tiến hành huấn luyện cự thực đối chó lớn chó nhỏ trên núi, bên bọn Đông, Tây, Nam, Bắc đều tiến hành thật sự thuận lợi, Nha Nha và Đại Bảo hai đứa tham ăn này, kết quả huấn luyện cơ bản bằng 0.
“ u!”. Đại Bảo ngắn ngủi kêu một tiếng, sau đó ngậm thố cơm của chính mình vụt đi nhanh như chớp.
úng”.
“Chó lai, không phải thuần chủng”.
“Oa! Rất đáng yêu, tôi cũng rất muốn nuôi một con!”.
“Cô có thấy cái thố kia nó vừa mới ngậm đi không?”. La Mông hỏi cô ta.
hìn thấy, sao vậy?’.
“Mỗi bữa đều phải ăn đầy một thố đó, một ngày ba bữa, chỉ có thể nhiều không thể ít”.
ột đoạn quá trình chế tác bánh trái hồng vừa nãy, tới khi đó đài truyền hình chúng tôi phát sóng không sao chứ?”. Trên xe, chàng trai lo quay phim kia liền hỏi La Mông.
ôi nghe các ông bà làm ở chỗ anh nói, dầu các anh dùng làm bánh trái hồng này, đều là dùng bắp của chính mình sản xuất ép ra?”. Nữ phóng viên hỏi La Mông.
Một trái bắp liền bán ba tệ?”. Trước khi tới chỗ này, bọn họ cũng là có nghe qua giá hàng của Ngưu Vương trang, nhưng cụ thể vẫn là không rõ lắm.
Ai biết, không tỉ mỉ tính qua”. La Mông cười cười: “Cho dù lỗ thật, cũng chính là lỗ chút bắp thôi, tôi chính là chịu lỗ được, mùa trái hồng không đợi người, lúc này không bán, qua thời gian nữa liền đều thối, thứ này không lưu giữ được, có thể bán nhiều một chút liền một chút đi”.
“Đúng”. Nữ phóng viên kia cười cười nói: “Hôm qua nghe nói tôi muốn tới phỏng vấn anh, ông nội của tôi còn dặn dò tôi, giúp ông hỏi một chút, xem anh còn thu trái hồng không?”.
“Thu chứ, ông ấy có bao nhiêu?”. La Mông tiếp tục xoay tay lái, quen thuộc chạy đi hương mấy làng xóm hẻo lánh lân cận.
Ba người một đường nói chuyện liền tới một cái làng lân cận, La Mông xuống xe chào hỏi cùng ông lão đã sớm chờ ở trong sân, trái hồng trong nhà ông lão này không nhiều lắm, liền mấy cây hồng, mấy ngày trước lúc ông lão tới trấn Thủy Ngưu bán trái hồng, hỏi La Mông có thể tới đây thu hay không, La Mông hỏi vị trí của nhà ông, vừa vặn tiện đường, liền đồng ý.
Hai nhân viên công tác của đài truyền hình huyện quay chụp quá trình La Mông thu trái hồng, lại phỏng vấn ông lão bán trái hồng, ông lão ở trước màn hình có vẻ có chút ngại ngùng, nhưng mà vui sướng trong mắt của ông cũng chân chân thật thật.
Ở Ngưu Vương trang ăn xong cơm trưa đơn giản lại ngon lành, lúc chiều, hai phóng viên này liền kiến thức tới cảnh tượng bánh trái hồng chồng chất như núi và giao hàng rầm rầm rộ rộ.
ổi sáng bánh trái hồng đông lạnh tốt trải qua đóng gói chân không, đặt ở trên cái bàn dài ghép lại từ mấy cái bàn vuông trong viện tử, xếp thành một ngọn núi nhỏ ánh vàng rực rỡ, ba người La Hưng Hữu, Triệu Hạ Bình, Lâm Bản Cường một người cầm một đơn hàng đóng gói, bận tới đầu cũng không ngẩng lên.
à chủ của công ty chuyển phát nhanh trấn trên lái xe máy ba bánh chạy qua chạy lại, đám hàng chuyển phát nhanh này chở tới công ty bọn họ, chồng cô còn phải phân loại vào sổ sách nữa, việc này cô làm không được lưu loát lắm, hơn nữa mấy ngày nay bọn La Hưng Hữu chuyển phát nhanh lại đặc biệt nhiều, cô dứt khoát liền tới chạy việc bên ngoài.
Lúc chập tối, vui vui vẻ vẻ tiễn bước hai vị đồng chí của đài truyền hình, cho dù bình tĩnh như lão Chu, cũng nhịn không được có chút mong đợi đối tiết mục một kì của bọn họ.
i, La Mông, nghe nói muốn lên TV hả?”. Hôm sau bất kể anh tới trấn trên bán rau củ hay là ở trên đường gặp được người trong làng, mọi người đều phải anh một câu như vậy.
“Chín rồi”. Người nọ không thừa nhận.
hín rồi”. Đối phương ăn một miếng lại nói.
Muốn tìm người đánh giá một chút không?”. La Mông hỏi gã ta.
&n bsp;“Ài, tôi đều ăn không nhận ra mà, này cũng không kém bao nhiêu đâu, nếu cậu cảm thấy chưa chín, mua về lại để một ngày khẳng định liền chín rục rồi”.
“Thật không được hả?”.
“Không đoán được, chúng ta tiếp tục xem ——”.
“Cầm về cho gà ăn”. La Mông không chút nghĩ ngợi trả lời.
< >“Lần này nghe nói nguồn cung cấp khá dồi dào nha”.
< g>“……”.
“Leng keng!”.
< ng>“Em liền không thể ở trong miêu tả cụ thể thêm một câu: [ thật sự chỉ cần chín đồng! Ngài không có nhìn lầm, xin yên tâm mua đi! à”. Vị hôn phu Lâm Bản Cường của Triệu Đông Linh nhịn không được liền nói, lúc này bọn họ cũng là bận điên rồi, cái bàn phím nhà bọn họ lạch cạch lạch cạch không ngừng nghỉ.
Vì tiết mục này, đài truyền hình huyện cử đi một chàng trai một cô gái, chàng trai phụ trách khiêng camera, cô gái liền phụ trách phỏng vấn.
, đám hồng này các cụ bán cho anh ta, bao nhiêu tiền một cân ạ?”.
ụ ông ơi, vậy mớ trái hồng của cụ, ở bên trấn Đại Thạch không bán được ạ?”. Cô gái lại kéo đề tài quay lại.
Là bọn La Mông tới rồi phải không?”. Chàng trai nhìn nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ mười phút.
ông người quá, chúng ta tránh qua một bên trước, đừng làm rớt camera”.
Hai người khó khăn tìm chỗ đứng ở tiệm thời trang đối diện ngã tư đường, lại nhắm camera ngay cái chiếc xe tải kia của bọn La Mông.
Ài, đều nhích qua mép đường một chút, đừng chắn kín đường đi”. Lúc này La Mông bốc dỡ rau củ xong, liền thét to lên hướng những người bán trái hồng.
Tôi ăn thử một trái hồng của anh”. La Mông nói xong kéo qua một cái thùng từ bên cạnh.
À”. Người đàn ông y lời, nhấc cái thúng trên mặt sọt lên, cho La Mông xem trái hồng phía dưới, trái hồng thứ này không chịu được đè ép, bọn họ ở phía dưới cái sọt để một ít, sau đó ở trên mặt để một cái thúng, cái thúng kẹt ở hông cái sọt, trên mặt thúng có thể thể để không ít trái hồng.
Ừ”. Bộ dáng của người đàn ông kia như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
ai người liền dùng đòn gánh của người đàn ông này cùng một cái cân đòn cân sọt trái hồng này, sau đó La Mông từ trong túi đeo hông lấy ra tiền mặt thanh toán tiền, lại bảo gã ta hỗ trợ, cùng nhau bê đám trái hồng này tới trên xe tải. Trên xe tải La Mông còn có rất nhiều sọt trống và thúng, lúc này liền thuận tiện đều dọn xuống dưới, thuận tay chọn mấy cái cho người bán trái hồng này, xem như đổi mấy cái đựng trái hồng của gã ta.
Sa u đó công việc thu mua cũng không có thay đổi gì, đều giống vừa mới nãy, trước chọn một trái hồng ăn thử, ăn còn thừa ném vào trong thùng, sau đó cân trả tiền, bản thân La Mông đều không cần bê bọn nó lên xe, đám trái hồng này đều sẽ có người làm thay anh, bởi vì hiệu suất làm việc của anh thật sự khá cao, thời gian chưa tới một lát, đội ngũ liền ngắn hơn một nửa.
Đúng, xin chào”. La Mông nói xong lưu loát từ trong túi đeo hông lấy ra tiền mặt, đưa cho bác gái đối diện: “Có thể bê lên xe được không? Không bê nổi liền để qua bên cạnh trước”.
< g>“Sao không bê lên nổi chứ? Cái này được bao cân chứ?’. Bác gái cười ha hả cầm tiền mặt, gánh quang gánh liền bê lên xe.
nh một buổi sáng phải thu bao nhiêu cân trái hồng vậy?”. Cô gái của đài truyền hình tận dụng mọi thứ liền hỏi.
Sau khi đám trái hồng này bốc dỡ xuống xe, người già trong viện tử liền bận rộn, rửa sạch liền rửa sạch, gọt vỏ liền gọt vỏ, bỏ hạt liền bỏ hạt, lại có bỏ thịt trái hồng vào máy trộn bột khuấy, thịt quả sau khi trải qua khuấy đủ, thêm vào bột mì trộn đều, lại làm thành một đám bánh trái hồng, đặt ở trong chảo chiên, không bao lâu, hương vị ngọt ngào của banh trái hồng bay bay trong viện tử.
hử một cái đi?’. Người già trong viện tử hỏi cô gái của đài truyền hình, liền một lát thời gian bọn họ làm bánh như vậy, cô gái này hỏi cái này hỏi cái kia, rất nhanh cũng quen thuộc cùng các người già trong viện tử.
ược ạ! Cháu nếm một cái”. Cô gái cười cầm lấy dùng chiếc đũa xuyên qua cái bánh trái hồng, cắn một ngụm: “Oa! Ăn ngon! Một cái bánh trái hồng như vầy thật sự chỉ bán chín đồng sao?”.
“Lát nữa cháu cũng phải mua mấy cái về để người nhà nếm chứt”.
Lão Chu chính là ông chủ chúng tôi”. Lúc này Bàn tử ngửi được hương bánh cũng đi ra.
ng chủ?’. Nữ phóng viên cắn bánh, biểu cảm trên mặt càng mơ hồ.
ày, bánh này ăn ngon ha? Tôi làm ra đó”. Bàn tử cắn bánh trái hồng nóng hầm hập, vẻ mặt kiêu ngạo mà khoe ra với mỹ nữ.
ánh này…….”. Phóng viên vừa định nói chút gì đó, quay đầu liền thấy cổng lớn bên tứ hợp viện vọt vào tới một con chó nhỏ lông lá xồm xoàm, lông trắng trên người vừa xù lại mềm, dáng người tròn vo này, chạy nhảy nha nhảy nhót, miệng còn ngậm cái thố cơm gần bằng hình thể của nó.
“A ô a ô…….”. Đại Bảo đặt thố cơm ở trên mặt đất, a ô a ô xin ăn cùng bà cụ trong viện tử.
hóc tham ăn này, mới ra lò liền ngửi được mùi rồi”. Bà cụ thả một cái bánh trái hồng vào trong thố cơm của nó.
“A ô ……”. Của ba ba nó đâu?
A ô a ô…….”. Còn có của các chú đâu?
ại Bảo, làm gì đó?”. La Mông mới đi ra từ văn phòng bọn Lâm Xuân Ngọc, liền nhìn thấy Đại Bảo xin ăn cùng người già trong viện tử, chút thời điểm trước, anh liền tiến hành huấn luyện cự thực đối chó lớn chó nhỏ trên núi, bên bọn Đông, Tây, Nam, Bắc đều tiến hành thật sự thuận lợi, Nha Nha và Đại Bảo hai đứa tham ăn này, kết quả huấn luyện cơ bản bằng 0.
“ u!”. Đại Bảo ngắn ngủi kêu một tiếng, sau đó ngậm thố cơm của chính mình vụt đi nhanh như chớp.
úng”.
hìn thấy, sao vậy?’.
ột đoạn quá trình chế tác bánh trái hồng vừa nãy, tới khi đó đài truyền hình chúng tôi phát sóng không sao chứ?”. Trên xe, chàng trai lo quay phim kia liền hỏi La Mông.
ôi nghe các ông bà làm ở chỗ anh nói, dầu các anh dùng làm bánh trái hồng này, đều là dùng bắp của chính mình sản xuất ép ra?”. Nữ phóng viên hỏi La Mông.
Một trái bắp liền bán ba tệ?”. Trước khi tới chỗ này, bọn họ cũng là có nghe qua giá hàng của Ngưu Vương trang, nhưng cụ thể vẫn là không rõ lắm.
Ai biết, không tỉ mỉ tính qua”. La Mông cười cười: “Cho dù lỗ thật, cũng chính là lỗ chút bắp thôi, tôi chính là chịu lỗ được, mùa trái hồng không đợi người, lúc này không bán, qua thời gian nữa liền đều thối, thứ này không lưu giữ được, có thể bán nhiều một chút liền một chút đi”.
“Đúng”. Nữ phóng viên kia cười cười nói: “Hôm qua nghe nói tôi muốn tới phỏng vấn anh, ông nội của tôi còn dặn dò tôi, giúp ông hỏi một chút, xem anh còn thu trái hồng không?”.
Ba người một đường nói chuyện liền tới một cái làng lân cận, La Mông xuống xe chào hỏi cùng ông lão đã sớm chờ ở trong sân, trái hồng trong nhà ông lão này không nhiều lắm, liền mấy cây hồng, mấy ngày trước lúc ông lão tới trấn Thủy Ngưu bán trái hồng, hỏi La Mông có thể tới đây thu hay không, La Mông hỏi vị trí của nhà ông, vừa vặn tiện đường, liền đồng ý.
Hai nhân viên công tác của đài truyền hình huyện quay chụp quá trình La Mông thu trái hồng, lại phỏng vấn ông lão bán trái hồng, ông lão ở trước màn hình có vẻ có chút ngại ngùng, nhưng mà vui sướng trong mắt của ông cũng chân chân thật thật.
ổi sáng bánh trái hồng đông lạnh tốt trải qua đóng gói chân không, đặt ở trên cái bàn dài ghép lại từ mấy cái bàn vuông trong viện tử, xếp thành một ngọn núi nhỏ ánh vàng rực rỡ, ba người La Hưng Hữu, Triệu Hạ Bình, Lâm Bản Cường một người cầm một đơn hàng đóng gói, bận tới đầu cũng không ngẩng lên.
à chủ của công ty chuyển phát nhanh trấn trên lái xe máy ba bánh chạy qua chạy lại, đám hàng chuyển phát nhanh này chở tới công ty bọn họ, chồng cô còn phải phân loại vào sổ sách nữa, việc này cô làm không được lưu loát lắm, hơn nữa mấy ngày nay bọn La Hưng Hữu chuyển phát nhanh lại đặc biệt nhiều, cô dứt khoát liền tới chạy việc bên ngoài.
i, La Mông, nghe nói muốn lên TV hả?”. Hôm sau bất kể anh tới trấn trên bán rau củ hay là ở trên đường gặp được người trong làng, mọi người đều phải anh một câu như vậy.
hín rồi”. Đối phương ăn một miếng lại nói.
Muốn tìm người đánh giá một chút không?”. La Mông hỏi gã ta.
&n bsp;“Ài, tôi đều ăn không nhận ra mà, này cũng không kém bao nhiêu đâu, nếu cậu cảm thấy chưa chín, mua về lại để một ngày khẳng định liền chín rục rồi”.