Chương 240
La Mông và Tiếu Thụ Lâm sau khi xuống núi gọi điện thoại cho La Hồng Phượng, nghe nói Bé Khỉ ở Lò Rèn, hai người quay về căn nhà nhỏ củamình tắm rửa một cái, liền tới bên tứ hợp viện ăn chút gì đó, lúc này mới chạy con xe tải đi bên Lò Rèn.
úc bọn La Mông vào sân, Bé Khỉ đang ngồi xổm một góc bàn cờ vò đầu bứt tai, trên bàn cơm một bên để hai cái trứng bồ câu, bên kia để hai cái hạt dẻ, này đại khái chính là tiền cá cược một ván này của họ.
a ba”. Bé Khỉ thấy bọn anh tới, nhất thời nhãn tình sáng lên.
Khụ khụ”. Lão Chu hắng hắng giọng, rất thức thời làm rùa đen rút đầu một hồi, “Ba ba không biết chơi cái này”. Liền lão Thường trình độ này, anh và Tiếu Thụ Lâm hai người cộng lại cũng không đủ ông ấy thu thập, lúc này anh cũng là lực bất tòng tâm.
Hô…….”. Bé Khỉ nghe anh nói như vậy, cái cổ vốn duỗi dài qua chậm rãi rụt trở về.
ghĩ kỹ đi chỗ nào rồi?’. Bên kia lão Thường lại thúc giục bé.
Bé Khỉ lại nhớ tới trong ván cờ, đối với trên bàn cờ chính mình còn lại chưa được mấy con cờ màu đen, cuối cùng dùng con mã của bé ăn luôn một con tốt của lão Thường.
“Con nghĩ kỹ rồi”. Lão Thường vẻ mặt cười xấu xa.
ạ”. Bé Khỉ gật gật đầu.
“…..”. Bé Khỉ nhất thời lại là một trận vò đầu bứt tai.
Sao rồi? Nhận thua không?”. Lão Thường cười ha ha nói: “Nhận thua liền để lại hai cái hạt dẻ này, chúng ta lại chơi một ván mới”.
Này liền sợ rồi? Đừng nha, không thì ông chấp con hai con tượng hai con xe được không?”. Lão Thường lại đưa ra điều kiện mê người với bé.
hông chơi”. Bé Khỉ bất vi sở động*, từ trong lòng lấy ra mấy cái hạt dẻ lột ăn, may ghê, mới nãy bé không có cá toàn bộ hạt dẻ.
ất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục
La Mông ôm Bé Khỉ qua, lại nói mấy câu cùng lão Thường, bên kia Tiếu Thụ Lâm và Tiếu lão đại bọn họ cũng nói mấy câu, thấy thời gian không còn sớm, ba con ba người liền đi khỏi Lò Rèn.
Bé Khỉ thích chơi cờ?’. Trên xe, Tiếu Thụ Lâm cầm vô lăng, hỏi Bé Khỉ ngồi băng ghế sau.
Thích ạ”. Bé Khỉ thản nhiên trả lời. Mặc dù có chút đau lòng hạt dẻ của chính mình, nhưng mà bé quả thật cũng cảm thấy chơi cờ rất thú vị.
ậy sau này rãnh rỗi liền để chú Mập làm chút đồ ăn cho con mang qua đó, tìm ông nội Thường chơi cờ”. La Mông nói. Nếu lão Thường sẵn lòng dạy Bé Khỉ nhà bọn anh, chút đồ ăn này không là gì cả.
Về tới trong nhà, sau khi Bé Khỉ tắm rửa ngủ rồi, Tiếu thụ Lâm lại lục lọi cái túi đựng thu tử.
ần này lại muốn làm cái gì?”. La Mông hỏi cậu ta.
àm một bộ cờ vua cho Bé Khỉ”. Tiếu Thụ Lâm vừa tìm kiếm óc chó thích hợp vừa trả lời La Mông.
Ti ếu Thụ Lâm cười một cái, thả óc chó trong tay xuống, “Đi, đi ngủ”.
Vì đạt được càng nhiều sức lao động giá rẻ, trước khi lão Chu khởi công, lại lên diễn đàn Đồng thành rống lên một tiếng, nói là chính mình muốn xây hai cái nhà sàn trên Ngưu Bối Phong, hoan nghênh đông đảo dân mạng tới Ngưu Vương trang bày mưu tính kế đổ mồ hôi. Đám người trong diễn đàn, nghe nói nhà lão Chu lại có công trình mới, nhất thời mỗi người đều là máu sói sôi trào, gào khóc hô muốn lên Ngưu Vương trang.
“Tính tui một người! Phải tính tui một người!”.
ng>“Lần này tui cũng phải đi! Lần trước tui xây cái chuồng trâu kia, hiện tại mỗi khi tui đi qua nó, nhìn tới công tích vĩ đại của chính mình, tâm tình đều là vô cùng sục sôi”.
“Này đều là trước đó chúng ta xây từng viên đá một mà ra đó”.
“Chủ yếu là tài chính rất eo hẹp”.
“Lão Chu ơi, lần này chúng ta xây nhà sàn, anh định rót bao nhiêu tiền xây dựng?”.
“Ngoại trừ nhân công và vật liệu xây dựng thiết yếu, một xu tiền khác cũng không xài”. Lão Chu một câu này, liền phá tan nguyện vọng vĩ đại muốn tạo ra bồng lai tiên cảnh trên Ngưu Bối Phong của đám dân mạng.
Được rồi, thật muốn làm như vậy, tới khi đó Ngưu Vương trang còn có thể là Ngưu Vương trang sao?’. Không cần lão Chu phản đối, nhóm dân mạng liền không đồng ý đầu tiên.
“Đúng, hết thảy chỉ nhìn tiền đó là tuyệt đối không được”.
< >“Một tháng này chúng ta cũng liền chút xíu tiền lương đó, lão Chu nếu anh muốn đi theo kinh tế thị trường. Các anh em sợ là theo không kịp nha”.
“Chủ ý này tốt, chờ nung ra tới kinh nghiệm rồi, nói không chừng còn có thể mở cái tiệm gốm sứ nghệ thuật ở trấn trên đó, anh đã sớm định thôi việc tự mình làm ông chủ”.
Thấy đám người này càng tán dóc càng lệch xa, La Mông đang định logout, liền nhìn tới có người hỏi anh: “Lão Chu ơi, lần này chúng ta xây nhà sàn xong, giết heo hay không vậy?”.
“Giết”. La Mông lời ít mà ý nhiều.
“Ngao!!!”.
“Tính tui một người! Phải tính tui một người!”.
ng>“Khi nào khởi công vậy?”.
“Ngày mai”.
< g>“Ông chủ bọn tui đi vắng, xem ra ngày mai đành phải chém trước tấu sau”.
< gày hôm sau, trên Ngưu Vương trang quả nhiên phần phật kéo tới một đoàn sức lao động giá rẻ, hơn nữa lão Chu thông qua sư phó Cam tìm thợ mộc thợ xây và mấy thợ cả già am hiểu xây nhà, còn có một ít lao động khỏe mạnh bên tứ hợp viện chủ động báo danh yêu cầu lên núi làm việc, lão Chu bàn tay to vung lên, mọi người liền đều vác công cụ lên, chậm rãi đi lên núi lớn.
“Ài, tui công việc tự do mà”.
< >“Cao Công à, không phải cậu nói hôm nay phải đi gặp mẹ vợ sao?”.
“Khụ Khụ, chủ tịch Vương, thật trùng hợp”.
“Tôi ít tới”.
“Ông chủ hai ngày này không phải nói muốn đi phía nam đấu thầu công trình sao?”.
“Đó đều là sương khói a, được rồi, hai ta chào hỏi cũng chào rồi, một lát liền đi làm việc rồi, trở về cũng đừng nói chuyện này với các đồng nghiệp khác”.
“Này khẳng định ạ”.
N hưng mà tại một chút bộ phận chi tiết, đám người thành phố này vẫn là rất kiên trì, ví dụ như thiết kế cầu thang, thiết kế hành lang, thiết kế lan can, thiết kế cửa sổ, cùng với thiết kế bàn ghế, vân vân.
a mặt của hai căn nhà sàn này đều là phòng ở, chỉ có một mặt dựa cửa không phải, vào cửa bên trái là WC nam nữ, phía bên phải phòng tắm nam phòng tắm nữ, bề ngoài nhìn qua cùng phòng ở khác cũng không có gì khác biệt, đi vào liền nhìn ra khác biệt rồi, không phải giống phòng kết cấu chất gỗ như nhau, mà là xi măng gạch tráng men. Này cũng là kết quả kiên trì lần nữa của đám người thành phố, phong cách của cả căn nhà phải thống nhất, theo cấp dưới bọn họ xây ra nhà sàn phải đẹp phải hài hòa.
úc ở trên núi này chờ hai căn nhà sàn xây xong, Trịnh Bác Luân cũng dẫn một đội người, từ bên làng Thượng Thủy, kéo dây điện và dây mạng qua.
T rịnh Bác Luân người này thật sự là một nhân tài loại hình toàn năng, lót đường xây cầu xây chuồng trâu xây đạp nước trồng cây kéo dây điện, giống như liền không có cái gì là gã không biết, mỗi lần chỉ cần nhìn gã, lão Chu liền cảm thấy trên Ngưu Vương trang chính mình thật sự là nhân tài đông đúc.
L ợt đầu tiên tổng cộng cung cấp ba trăm năm mươi cái danh ngạch trên tiệm online nhà bọn họ, nghe nói lần này La Mông ở trên núi xây nhà sàn tổng cộng có hơn hai trăm phòng, mỗi phòng dự tính phải bố trí hai người ở, tổng cộng có thể tiếp nhận gần năm trăm người, trong đó có xấp xỉ hai trăm cái danh ngạch, liền bị đám người hỗ trợ xây nhà chiếm rồi.
“Nhà sàn mới xây, hai người một phòng, có bố trí phòng vợ chồng, mỗi ngày ba bữa đúng giờ chở lên từ dưới chân núi, ngoài ra còn có phòng bếp nhỏ, nồi chén gáo chậu đầy đủ mọi thứ, trên núi có nấm có rau dại, dầu muối tương dấm cùng với một phần rau củ cung ứng miễn phí”.
(một cân TQ = 0.5 kg, 1 công cân = 1 kg), phí ăn ở miễn toàn bộ, phần vượt qua, lấy mỗi kg ba mươi tệ phát tiền lương. Người muốn đi xin sắp tới chú ý danh ngạch cấp phát trên tiệm online, thời gian cấp phát định là 9 giờ 30 sáng mỗi ngày, không nhất định mỗi ngày đều có”.
Giới thiệu về hoạt động đi hái hoa lần này rất đơn giản, nhưng mà mấy tấm hình bên dưới bài đăng, thoạt nhìn vẫn là không tồi.
úc bọn La Mông vào sân, Bé Khỉ đang ngồi xổm một góc bàn cờ vò đầu bứt tai, trên bàn cơm một bên để hai cái trứng bồ câu, bên kia để hai cái hạt dẻ, này đại khái chính là tiền cá cược một ván này của họ.
a ba”. Bé Khỉ thấy bọn anh tới, nhất thời nhãn tình sáng lên.
Khụ khụ”. Lão Chu hắng hắng giọng, rất thức thời làm rùa đen rút đầu một hồi, “Ba ba không biết chơi cái này”. Liền lão Thường trình độ này, anh và Tiếu Thụ Lâm hai người cộng lại cũng không đủ ông ấy thu thập, lúc này anh cũng là lực bất tòng tâm.
Hô…….”. Bé Khỉ nghe anh nói như vậy, cái cổ vốn duỗi dài qua chậm rãi rụt trở về.
ghĩ kỹ đi chỗ nào rồi?’. Bên kia lão Thường lại thúc giục bé.
Bé Khỉ lại nhớ tới trong ván cờ, đối với trên bàn cờ chính mình còn lại chưa được mấy con cờ màu đen, cuối cùng dùng con mã của bé ăn luôn một con tốt của lão Thường.
ạ”. Bé Khỉ gật gật đầu.
Sao rồi? Nhận thua không?”. Lão Thường cười ha ha nói: “Nhận thua liền để lại hai cái hạt dẻ này, chúng ta lại chơi một ván mới”.
Này liền sợ rồi? Đừng nha, không thì ông chấp con hai con tượng hai con xe được không?”. Lão Thường lại đưa ra điều kiện mê người với bé.
hông chơi”. Bé Khỉ bất vi sở động*, từ trong lòng lấy ra mấy cái hạt dẻ lột ăn, may ghê, mới nãy bé không có cá toàn bộ hạt dẻ.
ất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục
La Mông ôm Bé Khỉ qua, lại nói mấy câu cùng lão Thường, bên kia Tiếu Thụ Lâm và Tiếu lão đại bọn họ cũng nói mấy câu, thấy thời gian không còn sớm, ba con ba người liền đi khỏi Lò Rèn.
Bé Khỉ thích chơi cờ?’. Trên xe, Tiếu Thụ Lâm cầm vô lăng, hỏi Bé Khỉ ngồi băng ghế sau.
Thích ạ”. Bé Khỉ thản nhiên trả lời. Mặc dù có chút đau lòng hạt dẻ của chính mình, nhưng mà bé quả thật cũng cảm thấy chơi cờ rất thú vị.
ậy sau này rãnh rỗi liền để chú Mập làm chút đồ ăn cho con mang qua đó, tìm ông nội Thường chơi cờ”. La Mông nói. Nếu lão Thường sẵn lòng dạy Bé Khỉ nhà bọn anh, chút đồ ăn này không là gì cả.
Về tới trong nhà, sau khi Bé Khỉ tắm rửa ngủ rồi, Tiếu thụ Lâm lại lục lọi cái túi đựng thu tử.
ần này lại muốn làm cái gì?”. La Mông hỏi cậu ta.
àm một bộ cờ vua cho Bé Khỉ”. Tiếu Thụ Lâm vừa tìm kiếm óc chó thích hợp vừa trả lời La Mông.
Ti ếu Thụ Lâm cười một cái, thả óc chó trong tay xuống, “Đi, đi ngủ”.
Vì đạt được càng nhiều sức lao động giá rẻ, trước khi lão Chu khởi công, lại lên diễn đàn Đồng thành rống lên một tiếng, nói là chính mình muốn xây hai cái nhà sàn trên Ngưu Bối Phong, hoan nghênh đông đảo dân mạng tới Ngưu Vương trang bày mưu tính kế đổ mồ hôi. Đám người trong diễn đàn, nghe nói nhà lão Chu lại có công trình mới, nhất thời mỗi người đều là máu sói sôi trào, gào khóc hô muốn lên Ngưu Vương trang.
“Tính tui một người! Phải tính tui một người!”.
ng>“Lần này tui cũng phải đi! Lần trước tui xây cái chuồng trâu kia, hiện tại mỗi khi tui đi qua nó, nhìn tới công tích vĩ đại của chính mình, tâm tình đều là vô cùng sục sôi”.
Được rồi, thật muốn làm như vậy, tới khi đó Ngưu Vương trang còn có thể là Ngưu Vương trang sao?’. Không cần lão Chu phản đối, nhóm dân mạng liền không đồng ý đầu tiên.
< >“Một tháng này chúng ta cũng liền chút xíu tiền lương đó, lão Chu nếu anh muốn đi theo kinh tế thị trường. Các anh em sợ là theo không kịp nha”.
Thấy đám người này càng tán dóc càng lệch xa, La Mông đang định logout, liền nhìn tới có người hỏi anh: “Lão Chu ơi, lần này chúng ta xây nhà sàn xong, giết heo hay không vậy?”.
“Tính tui một người! Phải tính tui một người!”.
ng>“Khi nào khởi công vậy?”.
< g>“Ông chủ bọn tui đi vắng, xem ra ngày mai đành phải chém trước tấu sau”.
< gày hôm sau, trên Ngưu Vương trang quả nhiên phần phật kéo tới một đoàn sức lao động giá rẻ, hơn nữa lão Chu thông qua sư phó Cam tìm thợ mộc thợ xây và mấy thợ cả già am hiểu xây nhà, còn có một ít lao động khỏe mạnh bên tứ hợp viện chủ động báo danh yêu cầu lên núi làm việc, lão Chu bàn tay to vung lên, mọi người liền đều vác công cụ lên, chậm rãi đi lên núi lớn.
< >“Cao Công à, không phải cậu nói hôm nay phải đi gặp mẹ vợ sao?”.
N hưng mà tại một chút bộ phận chi tiết, đám người thành phố này vẫn là rất kiên trì, ví dụ như thiết kế cầu thang, thiết kế hành lang, thiết kế lan can, thiết kế cửa sổ, cùng với thiết kế bàn ghế, vân vân.
a mặt của hai căn nhà sàn này đều là phòng ở, chỉ có một mặt dựa cửa không phải, vào cửa bên trái là WC nam nữ, phía bên phải phòng tắm nam phòng tắm nữ, bề ngoài nhìn qua cùng phòng ở khác cũng không có gì khác biệt, đi vào liền nhìn ra khác biệt rồi, không phải giống phòng kết cấu chất gỗ như nhau, mà là xi măng gạch tráng men. Này cũng là kết quả kiên trì lần nữa của đám người thành phố, phong cách của cả căn nhà phải thống nhất, theo cấp dưới bọn họ xây ra nhà sàn phải đẹp phải hài hòa.
úc ở trên núi này chờ hai căn nhà sàn xây xong, Trịnh Bác Luân cũng dẫn một đội người, từ bên làng Thượng Thủy, kéo dây điện và dây mạng qua.
T rịnh Bác Luân người này thật sự là một nhân tài loại hình toàn năng, lót đường xây cầu xây chuồng trâu xây đạp nước trồng cây kéo dây điện, giống như liền không có cái gì là gã không biết, mỗi lần chỉ cần nhìn gã, lão Chu liền cảm thấy trên Ngưu Vương trang chính mình thật sự là nhân tài đông đúc.
L ợt đầu tiên tổng cộng cung cấp ba trăm năm mươi cái danh ngạch trên tiệm online nhà bọn họ, nghe nói lần này La Mông ở trên núi xây nhà sàn tổng cộng có hơn hai trăm phòng, mỗi phòng dự tính phải bố trí hai người ở, tổng cộng có thể tiếp nhận gần năm trăm người, trong đó có xấp xỉ hai trăm cái danh ngạch, liền bị đám người hỗ trợ xây nhà chiếm rồi.