Chương 242

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão Chu mới vừa xuống núi không lâu, tại phòng bếp của nhà sàn liền bay ra từng trận hương cháo, chung quanh cái bếp rất nhanh liền vây quanh một vòng người.

“Ài, rất thơm”. Một chị đại ước chừng ba bốn mươi tuổi nhịn không được sáp gần bên cạnh cái nồi.  Bởi vì không phải tại ngày nghỉ, bọn trẻ con đều đi học, lúc này tới Ngưu Vương trang tham gia hoạt động hái hoa này, tuổi bình thường đều khá lớn, rất ít có trẻ con, trong đó nhưng thật ra không hề ít người già.

Lần này lão Chu nhưng hào phóng, lấy cho chúng ta chính là gạo ruộng cua trên Trang”. Một ông bác khác cười tủm tỉm nói, ông chính là dân bản xứ của Đồng thành, con trai ông thường thường tới Ngưu Vương trang làm việc, lần này cũng là bởi vì con trai ông tham gia công tác dựng nhà sàn này, mới lấy được hai cái danh ngạch cho vợ chồng ông.

Tôi biết gạo này, trước đó con trai tôi từng mang chè trôi nước và cháo bột về cho tôi, chính là mùi vị này”. Lão Đoạn phun một ngụm khẩu âm phía nam cũng vào góp vui theo, lần này ông chủ Đoạn cũng tham gia công tác xây dựng nhà sàn này, ngoảnh lại liền mang cha gã và hai ông lão quen biết khác lên Ngưu Vương trang.

“Chè trôi nước nhà lão Chu, ha ha, tuyệt vời”.







ng>“Ài, tư bản chủ nghĩa vạn ác a, có chút đồ ngon đều bị bọn họ chuyển đi bán sạch”.

“Đúng rồi, mấy ông tới từ đâu?”.

“Khụ khụ”. Lão Đoạn hắng hắng giọng, khó khăn nhổ ra hai chữ: “Phía nam”.



[1] M ột bạch thoại dựa trên tiếng Quan thoại đã được sử dụng trong các tiểu thuyết dưới thời nhà Minh và nhà Thanh, và sau này được các nhà trí thức có liên hệ tới Phong trào Ngũ Tứ san định. Từ thập niên 1920 trở đi, dạng bạch thoại này là văn phong tiêu chuẩn cho tất cả các phương ngôn tiếng Trung khắp Trung Quốc đại lục, Đài Loan, Malaysia và Singapore với cương vị là văn viết của tiếng Quan thoại Chuẩn (tiếng Trung tiêu chuẩn hiện đại). Nó cũng được gọi là Bạch thoại Quan thoại(tiếng Trung văn viết tiêu chuẩn hoặc < ện đại) để phân biệt với các bản ngữ nói, và với các bản ngữ viết (bạch thoại) trước đây hoặc không chính thức như Bạch thoại tiếng Quảng Đông và Bạch thoại tiếng Mân Tuyền Chương.

“Đúng”. Là sẽ nói bạch thoại không sai.

Con trai và con dâu tôi từ phương Bắc xuống, chỗ bên tôi gần đây khí hậu không tốt, tro bụi nhiều”. Bà lão lúc này cũng nói.

Việc này nhân dân cả nước đều biết, gần đây thời sự không phải vẫn nói suốt sao”.













“Trước đó không phải từng tuyển người một lần à, nói là trồng nấm, khi đó tôi liền đọc qua, chính là việc quá nặng chút, tôi bàn bạc cùng con gái nửa ngày, cuối cùng vẫn là không đi”.



“Đó là cho người già bản xứ của họ, chúng ta người bên ngoài không có đãi ngộ đó”.



“À, trước đó tôi từng mua cái banh bao chay này ở trên mạng, nhưng mà vẫn cảm thấy ở chỗ bọn họ hình như ăn ngon hơn một chút”. Trên một cái bàn ăn tựa cửa, một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn thô kệch đang mồm to cắn bánh bao chay bột bắp, thường thường lại đưa tay bốc hai miếng dưa chua, ngay cả đũa cũng không dùng.





“Tôi còn muốn ăn hai cái”.










“Ừ, tôi ăn thêm một cái nữa là được, phải chừa chút bụng uống cháo”.

“…..”

< >“Lần này các ông anh định lại đây bao lâu?”. Lại một thố lớn bánh bao chay bưng lên, mấy người đàn ông trẻ tuổi tới từ khắp nơi thực tự nhiên liền bắt chuyện.

Lần này tới tới tham gia hoạt động hái hoa này, phụ nữ chiếm tỉ lệ rất lớn, ngoài ra còn có không ít vợ chồng cùng đi, giống bọn họ loại đan ông độc thân này tương đối mà nói ít hơn, cho nên mấy người bọn họ thực tự nhiên liền tụ tập một chỗ.



“Tui cũng gần như vậy, nói rã họng mới tranh thủ được mấy ngày nghỉ”.


“Tui tự làm buôn bán nhỏ, khi nào có việc liền khi đó đi về”.





“Anh bạn anh thì sao?”.


“Tui hả?”. Một người đàn ông vùi đầu gặm bánh bao chay ngẩng đầu hỏi.



“Đóng quân dài hạn”. Người đàn ông duỗi cổ một cái, nuốt xuống một mồm to bánh bao chay, chậm rì rì nhả ra bốn chữ.






“Này quả thật cực kỳ tự do”.








“Đừng núp, nên nhận ra liền sớm nhận ra rồi, ha ha ha, yên tâm đi, chỗ chúng ta không có đám cẩu tử đội (=paparazzi)“. Thanh niên này nói xong liền cười ha ha, trong căn tin không ít người đã ở trên mặt lộ ra ý cười, hiển nhiên phát hiện chuyện này không chỉ một mình cậu ta.

nh ta không phải?’. Phản ứng trì độn chút, lúc này mới phát hiện người ngồi một góc căn tin, thoạt nhìn hình như là có chút nhìn quen mắt.









“Này tính gì, tùy tiện tâm sự cùng người già tứ hợp viện liền đều rõ ràng, ha ha, liền tui bên trong hơn một trăm người, còn có mấy cái nhân vật các anh biết không?”.


“Bỏ đi, tôi thấy cậu vẫn là đừng nói nữa, người ta đi ra giải sầu, liền mưu cầu thanh tĩnh”.


“Dạ dạ, không nói nữa, ài tui ấy mà, bệnh nghề nghiệp lại tái phát, đi ra nghỉ ngơi cũng không chịu yên tĩnh”.


“Cậu là?”.






ó gì đâu, nghỉ ngơi mà, không tại trạng thái làm việc”. Anh bạn này lập tức cười gượng giải thích.

Mọi người trầm lặng không nói, hiển nhiên còn không có bỏ xuống cảnh giác, mới nãy trai đẹp ngồi trong góc kia,  yên lặng lại xê dịch hướng vị trí bên cạnh kia, dịch tới chỗ cách bọn họ xa hơn ngồi xuống.

“Làm người của công chúng cũng cực kỳ không dễ dàng”.

“Đúng đó”.









ng hôm sau, quả nhiên giống như trước đó La Mông nói với bọn họ, sáng sơm liền có người từ dưới chân núi lùa một đám trâu đực nhỏ tới nhà sàn bọn họ, mỗi con trâu đực nhỏ trên lưng thồ đồ cũng không tính rất nhiều, nhưng mà cộng lại số lượng nhiều, thồ thức ăn của mấy trăm người cũng không đùa đâu.



“Rất tốt, có như vậy liền tốt rồi”. Những người này thật cũng không soi mói, bọn La Mông chở bánh bao chay từ dưới chân núi lên, tuy rằng không nóng giống bánh bao chay mới ra lồng hấp, nhưng cuối cùng cũng là ấm.


ai ngày này trước hết như vậy, chờ mai mốt mọi người tới đông đủ, tới khi đó tôi lại bố trí người nấu chút canh nóng linh tinh tại hai cái nhà sàn trên núi, các người nếu ai bằng lòng làm này, nói trước một tiếng cùng tôi”. Lão Chu nói xong, chính mình cũng cầm một cái bánh bochay gặm, sáng sớm hôm nay anh chưa ăn gì liền lên núi rồi, đoán chừng trong khoảng thời gian kế tiếp này, anh cũng không thoải mái được, sức lao động giá rẻ không phải dễ sai bảo như vậy, nhiều người chạy tới nơi này như vậy, anh tối thiểu phải chăm sóc tốt ẩm thực hàng này của những người này phải không?

“Hôm qua cậu không phải bảo bọn ta chia tổ làm việc sao, tối hôm qua chúng ta đều chia xong rồi”. Lúc này một ông bác cầm một tờ giấy đưa cho La Mông.



“Này khẳng định, yên tâm đi”.








Nếu mỗi ngày dì đều có thể hái đủ 5 kg, lúc rời đi, cháu liền tặng dì một chai nước hoa hồng”. Hai căn nhà sàn có thể tiếp nhận số người có hạn, lão Chu đành phải theo phương diện này đề cao năng suất định ra cái mức này.

ước hoa hồng

< /a>“Cái chai bao lớn?”. Bà dì này quả nhiên động tâm, ngay cả mấy người nữ trẻ tuổi bên cạnh cũng đều hướng ánh mắt tới lão Chu.

Này phải xem dì làm bao lâu, làm đủ năm ngày, mỗi ngày hái đủ 5 kg, vượt qua 3 kg  trả tiền lương tương ứng, hơn nữa cho một chai nước hoa 100cc, làm đủ mười ngày chính là 200cc, ấn theo cái này suy ra”.



N u nước hoa hồng, tạm thời còn chưa có bố trí, hẳn là sẽ quăng lên trên mạng và trong siêu thị nhà anh tiêu thụ, nhưng mà hiện tại nữ giới thích làm đẹp lại có năng lực kinh tế nhiều như vậy, tới khi đó nước hoa hồng này đoán chừng cung không đủ cầu.



Sau khi tin tức lan truyền, hiệu suất làm việc của những người này lập tức liền leo thang rồi, nam giới cho dù chính mình không bôi nước hoa, trong nhà không phải còn có con gái, vợ, mẹ hay sao, kiếm một hai chai về tặng ai mà không tốt chớ?






Từ sau lúc biết anh muốn làm hoạt động hái hoa này, Tiếu Thụ Lâm liền chuyên môn dành thời gian đan ra không ít sọt dây đai, đám sọt này chuyên môn cho đám trâu đực nhỏ dùng, mềm mềm cũng không dùng thanh sắt, cũng không sợ cấn bọn nó, hai bên hai cái sọt, giống hai cái túi vải thòng xuống hai sườn cái bụng nhóm trâu đực nhỏ, so với túi vải phẳng phiu rất nhiều, lúc  từng cái rổ hoa trút vào bên trong cũng cực kỳ thuận tiện.

(1.92 cân)“. La Mông cầm cái rổ của một thanh niên cân một chút, báo con số, sau đó liền trút cánh hoa vào cái sọt một con trâu đực nhỏ bên cạnh thồ, đổ xong rồi lại cân rổ: “Rổ là sáu lạng hai, cánh hoa tổng cộng có một cân ba lạng hai”.






N hìn nhìn thời gian không sai biệt lắm, La Mông liền gọi điện thoại cho Tràn Kiến Hoa, bảo gã hiện tại đuổi kịp mấy con trâu nhỏ khác xuất phát từ ngưu Vương trang, trước lên núi từ hướng đông, dọc theo vành đai hoa thứ hồng một đường thu cánh hoa.

G ần đây Trần Kiến Hoa sống khá nhàn nhã, công việc trên Ngưu Vương trang gã cũng đều thu vén gọn gàng, hơn nữa lại có Mắt Kiếng hỗ trợ gã, hiện tại hàng này cũng muốn bắt đầu dựa phương hướng làm quản lý rảnh rỗi rồi.