Chương 112

Sau khi tiễn Vương Đại Thắng, La Mông liền một mình chạy tới cây to bên ngoài tứ hợp viện đáo cái hố, hì hục đào ra một cái hố lớn cao nửa người, từ bên trong cầm ra hai bình rượu cao hơn 0.3 mét.

Ôi chà, lão Chu, lần này là đồ ngon gì vậy?”. Mấy người làm việc đúng lúc đi qua, liền sáp qua xem náo nhiệt.

“Đồ lần này, thật không phải thứ mấy người muốn là được đâu”. La Mông hì hì cười hai tiếng, cũng mặc kệ trên bình còn dính đất, một cánh tay ôm một bình, bước đi hướng căn nhà nhỏ của mình.



ai bình rượu này là La Mông mấy tháng trước lên mạng tìm rất nhiều tư liệu, lại thỉnh giáo đầu bếp mập Hầu Tuấn, dưới sự chỉ đạo của cậu ta, dùng cẩu kỷ nguyên chất sản xuất, không phải ngâm, cũng không phải bỏ thêm lương thực ủ, toàn bộ đều là cẩu kỷ, khá xa xỉ.

u Tuấn nói anh có khả năng thì khẳng định có thể thành công, bảo La Mông cứ thoải mái đi, cho nên bây giờ La Mông cũng liền không mở bình rượu ra kiểm tra, dù sao cũng chỉ có hai bình rượu, sau khi mở ra rồi chắn chắn liền có một bình trở thành hàng xài rồi.





ừ trước đến nay Tiếu Thụ Lâm nói là làm, sáng sớm hôm sau, liền cùng La Mông chạy đi Lò Rèn, trên xe ngoại trừ cái bình rượu kia, cái khác cũng không mang theo. Lúc hai người bọn họ vào sân, thấy Tiếu lão đại đang nằm nghiêng trên ghế phơi nắng, dì Vân và mấy cô con gái nhà dì lại bày khung thêu thêu hoa trong sân.

Cha”. Tiếu Thụ Lâm cười tới mặt tươi như hoa.

Cút, ông đây không sinh qua thằng con thiếu tầm nhìn như mày”. Tiếu lão đại không mặn không nhạt đáp một câu, thật ra lại không nổi trận lôi đình giống như trong dự đoán của La Mông.



ao đánh chết mày thằng không tiền đồ!”. Tiếu lão đại quả nhiên không nhịn được nữa rồi, thuận tay tóm chiếc dép từ dưới chân ném qua, Tiếu Thụ Lâm đưa tay đón, lại nịnh bợ đưa lại cho ông ấy, Tiếu lão đại hừ hừ hai tiếng, như là có chút nguôi giận.



a Mông tự nhiên không dám có ý kiến gì, bây giờ ngay cả Tiếu Thụ Lâm cũng không dám phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiếu lão đại mang theo La Mông vào nhà, rầm một cái đóng kín cửa, Tiếu Thụ Lâm sờ sờ cái mũi, lấy phản ứng vừa rồi của cha gã đến xem, đại khái không chết người đâu.

(bình tĩnh í mà) ngồi trên ghế, cầm bình trà trên mặt bàn uống một ngụm, nửa ngày cũng không nói chuyện, không khí trầm lặng khiến cho trong lòng La Mông bất ổn cực kỳ thấp thỏm.



ghe được lời này thì trong lòng La Mông vui vẻ, đây là không phản đối anh và Tiếu Thụ Lâm ở cùng nhau, vội vàng cam đoan nói: “Chú yên tâm ạ, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt!”.

“Rầm!”. Tiếu lão đại đập bình trà lên mặt bàn, cao giọng hỏi: “Cậu nói ai chăm sóc ai hả?”.






Ti u lão đại hừ một tiếng, lúc này mới hài lòng, lại hỏi: “Còn gì nữa?”.

“Chú là chỉ?”. Lần này La Mông học ngoan rồi, không hề tự cho là thông minh, tâm tư của ông chú này thật sự rất khó nắm bắt.




ăng ký ạ, khẳng định phải đăng ký ạ”. La Mông luôn miệng đáp.







“Tin ạ, cháu tin, chú cứ yên tâm ạ, bọn cháu xác định sống thật tốt”. Cho dù Tiếu lão đại bây giờ sống an bình ở nơi này, nhưng ông ấy dù thế nào cũng là từng làm đại ca xã hội đen,còn thật có thể là người hiền lành gì chứ? Ông ấy nói như vậy, La Mông là tin thật, thật ra mà nói, nếu không thật thích Tiếu Thụ Lâm, La Mông cũng không chịu nhảy vào hố lửa này.

Được rồi, hai đứa không cần bận tâm chuyện nhà cửa, tôi đã nhờ người ta hỏi thăm qua rồi, hai ngày nữa đoán chừng liền có thể có tin tức”. Bây giờ sắc mặt Tiếu lão đại rốt cục tốt một chút.



uả nhiên, kế tiếp Tiếu lão đại lại nói: “Tôi tìm hai căn nhà, một căn là cho hai đứa, một căn là cho chính tôi, a Vân và ba con bé kia nói thích ở trấn Thủy Ngưu, tôi liền định tìm một căn ở trấn trên, trước tết âm lịch hẳn là có thể dọn vào”.







u không có chuyện gì nữa, cậu đi về trước đi”. Nói xong lời mình muốn nói, Tiếu lão đại hạ lệnh đuổi khách.

“Dạ”. La Mông tự nhiên chỉ có thể nghe theo.


“Đúng rồi, sắp tới Tết rồi, chuyện đăng ký kết hôn đãi rượu, liền dành tới mùa xuân năm sau đi”. Tiếu lão đại lại bổ sung một câu.

Người nước ngoài không ăn Tết âm”. Lời này hiển nhiên không thể là La Mông nói, mà là Tiếu Thụ Lâm vẫn núp ở phía sân sau nghe lén, cửa trước không cho vào, không phải cửa sau vẫn mở đó sao. Dù sao gã cũng không  ý kiến  gì với việc đăng ký  kết hôn đãi rượu, nhưng mà bây giờ là thời buổi nào rồi, trước kết hôn sống chung thì có sao đâu?



hanh sắc câu lệ: là chỉ khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc



a Mông đứng dậy đi hướng sân trước, bây giờ Tiếu Thụ Lâm cũng thấy bầu không khí bất thường, vội vàng đi theo phía sau La Mông muốn chuồn đi.

ày đi đâu đó?”. Tiếu lão đại hỏi thằng con mình.









a nghe La Mông nói Tiếu lão đại muốn mua căn nhà cho hai đứa ở trấn trên, tới khi đó La Mông và Tiếu Thụ Lâm phải đãi rượu ở căn nhà đó, sắc mặt của ông La nhất thời liền không tốt, lập tức liền buông đũa, chắp tay sau lưng ra ngoài nhà.

ng La im hơi lặng tiếng không ăn nữa, để lại La Mông đối mặt với mẹ anh chị anh, không khí có chút xấu hổ, anh cũng không muốn đối mặt trường hợp như vậy, nhưng mà không có biện pháp, nên nói ra thì vẫn phải nói ra, nếu không tới lúc đăng ký kết hôn đãi rượu, người nhà anh vẫn chưa có chút chuẩn bị tâm lý nào, vậy cũng không phải chuyện hay ho gì.

g La cũng không đi xa, liền ngồi xổm trên tảng đá bên cạnh chuồng trâu của nhà ông, rít thuốc từng ngụm từng ngụm. Ông túc thì tức đó, thực tế cũng cảm thấy khá bất đắc dĩ, không nói tới thế lực của Tiếu lão đại ở huyện này, chỉ liền nói Tiếu Thụ Lâm con của ông ta, trong đáy lòng ông La vẫn cảm thấy, một chàng trai tốt như vậy, tám phần chính là bị con trai ông bẻ cong rồi.



L úc tối, sau khi Tiếu lão đại giáo dục vừa thông suốt mọt trận đối con mình, tâm tình rốt cục thông thuận một ít, đúng lúc thấy cái bình rượu để góc tường, thuận tay liền mở ra, mới vừa phủi một lớp bùn vàng bên trên, đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt bay ra từ trong bình.