Chương 113
Tuy rằng Tiếu Thụ Lâm bị Tiếu lão đại cường ngạnh giữ lại trong nhà, cuộc sống chung của hai người tạm thời chấm dứt, nhưng mà đáy lòng La Mông vẫn là rất cao hứng, dù sao cha mẹ đôi bên đều xem như đồng ý chuyện hai người bọn họ.
n nữa tình cảm của anh và Tiếu Thụ Lâm lại cực kỳ kiên định, đối lập trạng thái sinh hoạt phổ biến của những người đồng tính trong nước, số mệnh của La Mông quả thực là tốt tới không có thiên lý rồi, anh cảm thấy chính mình đời trước khẳng định là làm nhiều chuyện tốt, không ít âm đức*, bằng không đời này xác định không thể hạnh phúc được như vậy.
La Mông quyết định đời này anh nhất định cũng phải làm nhiều việc tốt, để bảo đảm kiếp sau kiếp sau sau nữa của mình còn có thể có số mệnh tốt như vậy, đương nhiên, nói tới bạn đời, vẫn có thể là Tiếu Thụ Lâm vậy rất tốt, hì hì…….
Không gì ạ, cha, cha vẫn là nghỉ ngơi đi, để mấy đứa bé hái là được”. La Mông ngượng ngùng cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác.
Việc này trong lòng con có tính toán rồi, chờ hai ngày nữa trong tiệm kết toán chia lãi của tháng trước, trong tay con liền đủ năm mươi vạn rồi, tới khi đó con liền trả tiền cho cậu ấy”.
L i nói tiếp, La Mông chính là ở mấy năm cao trung đó, khiến cha anh phong quang đắc ý mấy năm ở trong làng, nhưng sau này, người làm con như anh liền toàn khiến ông mất mặt khiến ông bận tâm.
ghĩ tới đây, trong lòng La Mông có chút chua chát, anh âm thầm nói với chính mình, sau này nhất định phải kinh doanh thật tốt, khiến trong làng trấn trên, bất kể ai nhắc tới tên của chính mình, đều nói không ra nửa câu không tốt, ít nhất không thể trắng trợn nói.
Được rồi, trong lòng con biết là được rồi, nếu không đủ tiền thì cứ việc nói, đừng kéo dài chuyện này tới năm sau…….”. Trong giọng nói của ông La lộ ra một chút bất đắc dĩ, lúc trẻ, ông ở trong nhà từ trước đến nay là đã nói là làm, hiện giờ con cái đều lớn rồi, ông cũng bắt đầu học được thỏa hiệp.
úc ấy ông La cũng là ý này, La Mông tự nhiên là không sao cả, vì thế cuối cùng liền không ai nhắc lại việc sửa miệng này.
Ông không ăn, cháu ăn đi”. Ông La cười lộ ra hàm răng hơi xỉn vàng, vẻ mặt thỏa mãn.
Ông hái dâu dây cùng bọn cháu không ạ?”. La Mĩ Linh lại hỏi. Từ khi La Mĩ Tuệ đi mẫu giáo, La Mĩ Linh liền thường thường một mình ở lại trong nhà, do ông La và Lưu Xuân Lan trông, thời gian lâu, cô bé liền cực kỳ thân cận cùng hai ông bà.
ược, chúng ta cùng đi hái dâu nào”. Ông La vui vẻ tiếp nhận lời mời của cô bé.
ha, cha đi đứng không tốt, đừng ngồi xổm nhiều”. La Mông nhắc nhở cha mình một câu.
Ai nói không tốt hả? Rất tốt!”. Ông La vừa đi theo cháu gái, vừa quay đầu lại nói với La Mông: “Hồi trước con làm rượu cẩu kỷ gì đó, cực kỳ tốt, sang năm lại làm nhiều chút”.
“Được ạ, sang năm làm cho cha một vại lớn”. La Mông lập tức đồng ý.
Hôm nay là hai mươi hai tháng giêng, ngày mai chính là ngày đưa ông Táo về trời, một đám dâu dây đúng lúc chín kịp, La Mông vốn còn định tại thời điểm này kiếm chút tiền, sau đó lại ngẫm nghĩ, bản thân một lán dâu tây một ngày có thể kiếm được bao nhiêu chứ?
a Mông không biết viện dưỡng lão ở nơi khác là dạng gì, liền viện dưỡng lão của trấn Thủy Ngưu bọn họ mà nói, thật sự không tốt lắm, những ông bà cụ neo đơn lúc tuổi già có thể nói khá thê lương.
Lúc La Mông học tiểu học ở trấn trên, trường học cũng từng tổ chức hoạt động thăm ông bà cụ neo đơn một lần, nhưng mà lúc ấy anh còn rất nhỏ, có chút không tim không phổi, mặc dù có chút đồng cảm với những ông bà cụ này, nhưng không có thật sự để ở trong lòng.
ớ xem xem”. La Mĩ Tuệ một bộ người quản lý phái đoàn, đi tới bên cạnh cậu nhóc nhìn nhìn, sau đó quyết đoán vỗ tay nói: “Hái đi”.
ên đất trống bên ngoài lán dâu tây, mấy thầy cô trường mẫu giáo đang đóng gói đám ô mai các bé hái xuống, đóng gói cũng rất đơn sơ, chính là đựng trong mấy cái túi nhựa trắng, mỗi túi đựng một cân dâu tây, đại khái là ấn nhân số trong viện dưỡng lão mà chuẩn bị.
n tứ hợp viện, Lưu Thải Vân cũng cùng mấy ông bà già đang đóng gói hạt dưa trứng gà, còn có chút ít cẩu kỷ và bí đỏ khô, về phần khoai lang khô, liền bỏ qua, phần lớn ông bà cụ trong viện dưỡng lão đều lớn tuổi rồi, đều từng trải qua thời kỳ nạn đói trước đây rồi, khi đó tuyệt đại đa số mọi người là ăn khoai lang thay cơm, năm đó ăn chán ngấy rồi, hiện tại bọn họ lớn tuổi rồi, phần lớn cũng đều không thích ăn khoai lang lắm.
Hôm nay bữa trưa ăn cơm xong, La Mông thấy trên núi không có việc gì, liền phát lương sớm cho các ông bà lão, bảo ọn họ đều đi về, mấy ngày sau cũng chỉ cần mấy người hái rau, việc này có người làm rồi, La Hồng Phượng bố trí mấy người phụ nữ muối rau trên Ngưu Vương trang cơ bản có thể xử lý việc này.
iện giờ muối rau trên Ngưu Vương trang cơ bản đã tự thành một hệ rồi, rau muối tiêu thụ trong tiệm, rất nhiều đều là trực tiếp từ bên này chuyển qua, mà mấy người phụ nữ phụ trách muối rau này, ngoại trừ một số việc muối dưa quy mô lớn trên Ngưu Vương trang cần mấy người này tự làm, lúc khác cơ bản liền nhân công của Ngưu Vương trang là được.
B ổi chiều cùng ngày, La Mông và bọn Biên Đại Quân cùng xay gạo nếp ngâm mềm rồi, gạo nếp ngâm qua tưới nước trong, dùng cối đá lớn xay tới xay lui, bột nước xay ra dính trơn như lụa, bột gạo nếp bên ngoài dùng máy móc làm ra căn bản không thể so sánh được.
T rong lòng La Mông tính toán, sau khi thu hoạch vụ thu ông La bảo anh chở mấy túi gạo nếp tới Ngưu Vương trang, bây giờ lúc này mới không bao lâu, liền tiêu hao hơn phân nửa, xem ra hai hôm nay anh phải khiền một túi tới căn nhà nhỏ của anh mới được, bằng không đợi tới khi hai người bọn anh đăng ký kết hôn đãi tiệc rượu, lúc Tiếu Thụ Lâm tới ở, đừng ngay cả gạo nếp đều không có. Phải biết rằng một năm nay, La Mông cũng nhiều lúc mượn cớ đi ngang qua, tưới nước linh tuyền vào trong ruộng lúa nhà anh, gạo này ăn hết rồi, lần tới liền phải chờ sang năm.
ột gạo nếp chiều nay xay ra trộn cùng hương liệu, La Mông để một phần ở Ngưu Vương trang, bảo bọn họ buổi tối rãnh thì nặn, để đông lạnh trong tủ lạnh, muốn ăn tự mình làm, còn lại liền đều chở về trong làng.
Tặng dâu tây, tặng trứng gà, còn có hạt dưa, bột giặt, kem đánh răng, khăn mặt……cho các ông bà”. La Mĩ Tuệ bắt đầu đếm đếm ngón tay.
Các ông nội bà nội có vui không?”. La Mông như cũ cười ha hả.
ui chứ ạ, còn khen bọn cháu là bé ngoan nữa!”. La Mĩ Linh thật thà nói.
Bọn họ còn khen các cháu những gì nữa?”. La Mông tiếp tục hướng dẫn.
Còn gì nữa nào?”. La Mông tiếp tục hỏi.
Sudhanakumâra, tiếng Trung Quốc: 善财 童子; bính âm: Shàncáitóngzǐ , hay còn gọi là Thiện Tài, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này. Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm. Hình tượng Thiện Tài và Long Nữ xuất hiện cùng với Quán Thế Âm rất có thể bị ảnh hưởng bởi cặp Kim Đồng (tiếng Trung Quốc: 金童; bính âm: Jintong) Ngọc Nữ (tiếng Trung Quốc: 玉女; bính âm: Yùnǚ) hầu cận bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng Đế. Thiện Tài đồng tử cũng là nhân vật Hồng Hài Nhi trong cuốn tiểu thuyết cổ điển hư cấu Tây Du Ký
La Mông thấy độ chín mùi xấp xỉ rồi, vì thế chuyển đề tài, hỏi hai chị em cô bé: “Các cháu cảm thấy lời các ông nội bà nội có lý không?”.
“Dạ?”. Hai chị em không hiểu cho nên nhìn La Mông, cô chị La Mĩ Tuệ mắt đầy mơ hồ, hiển nhiên còn chưa phản ứng lại, cô em La Mĩ Linh cũng dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn La Mông, nhưng mà trong ánh mắt của cô bé này rõ ràng mang theo một ít ý tìm tòi nghiên cứu, chỉ từ điểm này là có thể nhìn ra được, cô bé này sau khi trưởng thành, khẳng định khôn khéo hơn so với chị bé.
on, cái thằng này, so đo với hai đứa con nít làm gì hả?”. Lưu Xuân Lan đang bê bột gạo nếp La Mông chở về lên cái bàn bình thường các bà hay nhào bột, nghe được La Mông nghiêm trang thảo luận vấn đề này cùng hai đứa cháu gái, nhịn không được chê cười một câu.
Mẹ để em ấy nói rõ một chút cùng hai đứa nó”. Lúc này, La Hồng Phượng cũng mở miệng nói.
a Hồng Phượng bình thường bận làm ăn trong tiệm không có thời gian dạy con, một mặt sợ hai cô con gái không cẩn thận lớn lên bị sai lệch, một mặt lại lo lắng chính mình nếu nghiêm khắc quá mức sẽ mang tới cảm xúc tiêu cực đối hai đứa nó, tới khi đó mẹ con xa cách không nói, làm không tốt còn để lại ám ảnh tuổi thơ đối hai đứa nó.
B n thân cô ở thế khó xử, ông bà lại đều cực kỳ cưng chiều, bây giờ La Mông sẵn lòng giải thích cùng hai đứa nó, La Hồng Phượng tự nhiên là cầu còn không được.
“Đúng ạ”. La Mĩ Tuệ không cần (phải) nghĩ ngợi trả lời, La Mĩ Linh rũ mắt suy nghĩ một chút, cũng gật gật đầu theo.
“Đầu tiên, các cháu thăm hỏi các ông nội bà nội của viện dưỡng lão là đáng khen, các ông nội bà nội thấy các cháu khẳng định cũng rất vui”. La Mông đầu tiên là là thừa nhận hai cô bé một phen.
“Hì hì!”. La Mĩ Tuệ thẳng tính, nghe La Mông nói như vậy, nhếch miệng liền vui vẻ.
au đó, chúng ta lại nói tới mấy thứ các cháu tặng, trước tiên là nói về đồ của trường mẫu giáo tặng cho các ông bà, các loại bột giặt nha kem đánh răng nha, các cháu biết mấy thứ này là từ đâu có không?”. Đón nhận điều La Mông muốn nói, mới là vẫn đề tồn tại.
ùng gì để mua nào?”.
“Tiền ạ”.
“Trong nhà cho ạ”. Nói tới đây, thanh âm của La Mĩ Tuệ nhất thời liền nhỏ, bé liếc mắt nhìn La Mông một cái, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi.
m, các cháu tặng đồ ăn cho các ông bà, mấy thứ đó lại là từ đâu có nào?”.
“Cậu cho ạ”. La Mĩ Tuệ ủ rũ nói.
Thế nên?”. La Mông vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của cô bé, tiếp tục hỏi: “Hôm nay các cháu đã làm những việc tốt gì nào?”.
“Thăm hỏi các ông nội bà nội ạ”. La Mĩ Tuệ cúi đầu gảy đẩu ngón tay, bộ dáng có vẻ có chút buồn bực không vui.
Còn gì nữa nào?”. La Mông cười cười, lại hỏi.
B uổi tối ngày này, người một nhà hoà thuận vui vẻ vây quanh ở dưới bóng đèn điện nặn bánh trôi nước, sáng mai, hai ông bà liền lại muốn mang theo la Mĩ Linh La Mĩ Tuệ đi viện dưỡng lão, nói vậy tới khi đó hai cô bé này sẽ thu được rất nhiều khen ngợi như cũ, thậm chí càng nhiều so với hôm nay, nhưng mà La Mông tin tưởng, tâm tính khi đó của các cô bé, nhất định sẽ có bất đồng.
n nữa tình cảm của anh và Tiếu Thụ Lâm lại cực kỳ kiên định, đối lập trạng thái sinh hoạt phổ biến của những người đồng tính trong nước, số mệnh của La Mông quả thực là tốt tới không có thiên lý rồi, anh cảm thấy chính mình đời trước khẳng định là làm nhiều chuyện tốt, không ít âm đức*, bằng không đời này xác định không thể hạnh phúc được như vậy.
Không gì ạ, cha, cha vẫn là nghỉ ngơi đi, để mấy đứa bé hái là được”. La Mông ngượng ngùng cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác.
Việc này trong lòng con có tính toán rồi, chờ hai ngày nữa trong tiệm kết toán chia lãi của tháng trước, trong tay con liền đủ năm mươi vạn rồi, tới khi đó con liền trả tiền cho cậu ấy”.
L i nói tiếp, La Mông chính là ở mấy năm cao trung đó, khiến cha anh phong quang đắc ý mấy năm ở trong làng, nhưng sau này, người làm con như anh liền toàn khiến ông mất mặt khiến ông bận tâm.
ghĩ tới đây, trong lòng La Mông có chút chua chát, anh âm thầm nói với chính mình, sau này nhất định phải kinh doanh thật tốt, khiến trong làng trấn trên, bất kể ai nhắc tới tên của chính mình, đều nói không ra nửa câu không tốt, ít nhất không thể trắng trợn nói.
Được rồi, trong lòng con biết là được rồi, nếu không đủ tiền thì cứ việc nói, đừng kéo dài chuyện này tới năm sau…….”. Trong giọng nói của ông La lộ ra một chút bất đắc dĩ, lúc trẻ, ông ở trong nhà từ trước đến nay là đã nói là làm, hiện giờ con cái đều lớn rồi, ông cũng bắt đầu học được thỏa hiệp.
úc ấy ông La cũng là ý này, La Mông tự nhiên là không sao cả, vì thế cuối cùng liền không ai nhắc lại việc sửa miệng này.
Ông không ăn, cháu ăn đi”. Ông La cười lộ ra hàm răng hơi xỉn vàng, vẻ mặt thỏa mãn.
Ông hái dâu dây cùng bọn cháu không ạ?”. La Mĩ Linh lại hỏi. Từ khi La Mĩ Tuệ đi mẫu giáo, La Mĩ Linh liền thường thường một mình ở lại trong nhà, do ông La và Lưu Xuân Lan trông, thời gian lâu, cô bé liền cực kỳ thân cận cùng hai ông bà.
ược, chúng ta cùng đi hái dâu nào”. Ông La vui vẻ tiếp nhận lời mời của cô bé.
ha, cha đi đứng không tốt, đừng ngồi xổm nhiều”. La Mông nhắc nhở cha mình một câu.
Ai nói không tốt hả? Rất tốt!”. Ông La vừa đi theo cháu gái, vừa quay đầu lại nói với La Mông: “Hồi trước con làm rượu cẩu kỷ gì đó, cực kỳ tốt, sang năm lại làm nhiều chút”.
Hôm nay là hai mươi hai tháng giêng, ngày mai chính là ngày đưa ông Táo về trời, một đám dâu dây đúng lúc chín kịp, La Mông vốn còn định tại thời điểm này kiếm chút tiền, sau đó lại ngẫm nghĩ, bản thân một lán dâu tây một ngày có thể kiếm được bao nhiêu chứ?
a Mông không biết viện dưỡng lão ở nơi khác là dạng gì, liền viện dưỡng lão của trấn Thủy Ngưu bọn họ mà nói, thật sự không tốt lắm, những ông bà cụ neo đơn lúc tuổi già có thể nói khá thê lương.
ớ xem xem”. La Mĩ Tuệ một bộ người quản lý phái đoàn, đi tới bên cạnh cậu nhóc nhìn nhìn, sau đó quyết đoán vỗ tay nói: “Hái đi”.
ên đất trống bên ngoài lán dâu tây, mấy thầy cô trường mẫu giáo đang đóng gói đám ô mai các bé hái xuống, đóng gói cũng rất đơn sơ, chính là đựng trong mấy cái túi nhựa trắng, mỗi túi đựng một cân dâu tây, đại khái là ấn nhân số trong viện dưỡng lão mà chuẩn bị.
n tứ hợp viện, Lưu Thải Vân cũng cùng mấy ông bà già đang đóng gói hạt dưa trứng gà, còn có chút ít cẩu kỷ và bí đỏ khô, về phần khoai lang khô, liền bỏ qua, phần lớn ông bà cụ trong viện dưỡng lão đều lớn tuổi rồi, đều từng trải qua thời kỳ nạn đói trước đây rồi, khi đó tuyệt đại đa số mọi người là ăn khoai lang thay cơm, năm đó ăn chán ngấy rồi, hiện tại bọn họ lớn tuổi rồi, phần lớn cũng đều không thích ăn khoai lang lắm.
iện giờ muối rau trên Ngưu Vương trang cơ bản đã tự thành một hệ rồi, rau muối tiêu thụ trong tiệm, rất nhiều đều là trực tiếp từ bên này chuyển qua, mà mấy người phụ nữ phụ trách muối rau này, ngoại trừ một số việc muối dưa quy mô lớn trên Ngưu Vương trang cần mấy người này tự làm, lúc khác cơ bản liền nhân công của Ngưu Vương trang là được.
B ổi chiều cùng ngày, La Mông và bọn Biên Đại Quân cùng xay gạo nếp ngâm mềm rồi, gạo nếp ngâm qua tưới nước trong, dùng cối đá lớn xay tới xay lui, bột nước xay ra dính trơn như lụa, bột gạo nếp bên ngoài dùng máy móc làm ra căn bản không thể so sánh được.
T rong lòng La Mông tính toán, sau khi thu hoạch vụ thu ông La bảo anh chở mấy túi gạo nếp tới Ngưu Vương trang, bây giờ lúc này mới không bao lâu, liền tiêu hao hơn phân nửa, xem ra hai hôm nay anh phải khiền một túi tới căn nhà nhỏ của anh mới được, bằng không đợi tới khi hai người bọn anh đăng ký kết hôn đãi tiệc rượu, lúc Tiếu Thụ Lâm tới ở, đừng ngay cả gạo nếp đều không có. Phải biết rằng một năm nay, La Mông cũng nhiều lúc mượn cớ đi ngang qua, tưới nước linh tuyền vào trong ruộng lúa nhà anh, gạo này ăn hết rồi, lần tới liền phải chờ sang năm.
ột gạo nếp chiều nay xay ra trộn cùng hương liệu, La Mông để một phần ở Ngưu Vương trang, bảo bọn họ buổi tối rãnh thì nặn, để đông lạnh trong tủ lạnh, muốn ăn tự mình làm, còn lại liền đều chở về trong làng.
Tặng dâu tây, tặng trứng gà, còn có hạt dưa, bột giặt, kem đánh răng, khăn mặt……cho các ông bà”. La Mĩ Tuệ bắt đầu đếm đếm ngón tay.
Các ông nội bà nội có vui không?”. La Mông như cũ cười ha hả.
ui chứ ạ, còn khen bọn cháu là bé ngoan nữa!”. La Mĩ Linh thật thà nói.
Bọn họ còn khen các cháu những gì nữa?”. La Mông tiếp tục hướng dẫn.
Còn gì nữa nào?”. La Mông tiếp tục hỏi.
Sudhanakumâra, tiếng Trung Quốc: 善财 童子; bính âm: Shàncáitóngzǐ , hay còn gọi là Thiện Tài, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này. Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm. Hình tượng Thiện Tài và Long Nữ xuất hiện cùng với Quán Thế Âm rất có thể bị ảnh hưởng bởi cặp Kim Đồng (tiếng Trung Quốc: 金童; bính âm: Jintong) Ngọc Nữ (tiếng Trung Quốc: 玉女; bính âm: Yùnǚ) hầu cận bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng Đế. Thiện Tài đồng tử cũng là nhân vật Hồng Hài Nhi trong cuốn tiểu thuyết cổ điển hư cấu Tây Du Ký
La Mông thấy độ chín mùi xấp xỉ rồi, vì thế chuyển đề tài, hỏi hai chị em cô bé: “Các cháu cảm thấy lời các ông nội bà nội có lý không?”.
on, cái thằng này, so đo với hai đứa con nít làm gì hả?”. Lưu Xuân Lan đang bê bột gạo nếp La Mông chở về lên cái bàn bình thường các bà hay nhào bột, nghe được La Mông nghiêm trang thảo luận vấn đề này cùng hai đứa cháu gái, nhịn không được chê cười một câu.
Mẹ để em ấy nói rõ một chút cùng hai đứa nó”. Lúc này, La Hồng Phượng cũng mở miệng nói.
a Hồng Phượng bình thường bận làm ăn trong tiệm không có thời gian dạy con, một mặt sợ hai cô con gái không cẩn thận lớn lên bị sai lệch, một mặt lại lo lắng chính mình nếu nghiêm khắc quá mức sẽ mang tới cảm xúc tiêu cực đối hai đứa nó, tới khi đó mẹ con xa cách không nói, làm không tốt còn để lại ám ảnh tuổi thơ đối hai đứa nó.
B n thân cô ở thế khó xử, ông bà lại đều cực kỳ cưng chiều, bây giờ La Mông sẵn lòng giải thích cùng hai đứa nó, La Hồng Phượng tự nhiên là cầu còn không được.
“Đầu tiên, các cháu thăm hỏi các ông nội bà nội của viện dưỡng lão là đáng khen, các ông nội bà nội thấy các cháu khẳng định cũng rất vui”. La Mông đầu tiên là là thừa nhận hai cô bé một phen.
“Hì hì!”. La Mĩ Tuệ thẳng tính, nghe La Mông nói như vậy, nhếch miệng liền vui vẻ.
au đó, chúng ta lại nói tới mấy thứ các cháu tặng, trước tiên là nói về đồ của trường mẫu giáo tặng cho các ông bà, các loại bột giặt nha kem đánh răng nha, các cháu biết mấy thứ này là từ đâu có không?”. Đón nhận điều La Mông muốn nói, mới là vẫn đề tồn tại.
ùng gì để mua nào?”.
m, các cháu tặng đồ ăn cho các ông bà, mấy thứ đó lại là từ đâu có nào?”.
Thế nên?”. La Mông vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của cô bé, tiếp tục hỏi: “Hôm nay các cháu đã làm những việc tốt gì nào?”.
Còn gì nữa nào?”. La Mông cười cười, lại hỏi.
B uổi tối ngày này, người một nhà hoà thuận vui vẻ vây quanh ở dưới bóng đèn điện nặn bánh trôi nước, sáng mai, hai ông bà liền lại muốn mang theo la Mĩ Linh La Mĩ Tuệ đi viện dưỡng lão, nói vậy tới khi đó hai cô bé này sẽ thu được rất nhiều khen ngợi như cũ, thậm chí càng nhiều so với hôm nay, nhưng mà La Mông tin tưởng, tâm tính khi đó của các cô bé, nhất định sẽ có bất đồng.