Chương 125
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếu Thụ Lâm một mình về nhà, ngày này La Mông dứt khoát cũng không đi giúp mấy người La Toàn Thuận xây đập, anh và La Tiến Hỉ, Lâm Khoát cùng đi lên núi, tuy nói chuyện trên núi đều giao cho Lâm Khoát, nhưng bản thân anh tốt xấu cũng phải có chút hiểu biết.
N ững nụ hoa này sau khi bị người già trong viện tử dùng lửa nhỏ sấy khô, La Mông liền pha uống một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm, mùi hoa không nồng không nhạt, lại thật sự mê người, chính là mùi vị nhạt nhẽo quá mức, thêm mấy muỗng mật ong vào liền uống càng ngon.
Tin tức của trường La Văn Phong vừa truyền tới, chủ nhật, mấy giáo viên chủ nhiệm của lớp năm dẫn học sinh lên núi trước, sau khi xác nhận khả thi, chủ nhật tới lần lượt sắp xếp lớp khác lên Ngưu Vương trang du xuân.
Em khá lắm, làm việc thật tốt, tích thêm chút tiền, tới khi đó anh nhờ chị anh ở trấn trên tìm đối tượng cho em”. Dưới mặt trời lớn, La Mông và la Tiến Hỉ mỗi người đội một cái nón rơm hái nụ hoa, hiếm khi lên núi, trưa nay Tiếu Thụ Lâm có lẽ cũng chưa về, La Mông liền quyết định dứt khoát làm việc một ngày ở trên núi, hái nhiều nụ hoa, đỡ phải tới khi đó không đủ dùng.
A…….”. La Tiến Hỉ thả nụ hoa trong bàn tay vào cái sọt, lại khoa tay múa chân vài cái đối La Mông, trên Ngưu Vương trang có hai người câm, thời gian dài, mọi người liền đều biết nói chút thủ ngữ, bây giờ La Mông liền biết La Tiến Hỉ nói gì rồi, nó nói không cần vợ lên núi, một mình nó ở trên núi là được.
C ạng vạng hai người vội vàng lùa đàn trâu xuống núi, mỗi ngày thả trong núi lớn, đám trâu nhỏ này nhưng thật ra tự do, trên núi có đám đất hoang rộng để bọn nó chạy nhảy chơi đùa, đám trâu nhỏ này đều lớn tới cực kỳ khỏe mạnh, tính cách cũng rất hoạt bát.
a Mông phát hiện chính mình mấy tháng không chú ý, Nhị Lang thế nhưng lại lớn lên không ít, nghiễm nhiên đã có một bộ dáng vẻ của Ngưu vương, cho dù là trâu đực nhỏ cứng đầu nhất trong đàn trâu, cũng không dám quậy trước mặt nó. Chính là vẫn rất bám người như cũ, cả ngày nó liền vẫn chuyển động bên người La Mông, nếu La Mông đưa tay vỗ vỗ đầu của nó, sờ sờ cái mũi của nó, Nhị Lang sẽ phát ra tiếng phì phì trong mũi bộ dáng có vẻ thật cao hứng.
“Ừ, năm nay trứng mới ấp ra không ít con ếch đá con, cậu muốn rải thức ăn cho bọn nó hay không?”. Nếu không rải thức ăn cho bọn nó, đám ếch đá con thế hệ mới này sẽ trải qua một hồi sàng lọc tàn khốc, cuối cùng còn tồn tại lại, nhất định đều là tinh phẩm, nếu như cho ăn, số lượng ếch đá có thể tồn tại lại liền sẽ tăng thêm rất lớn, đương nhiên chất lượng liền sẽ có điều giảm sút.
Cho ăn đi, còn nhiều người chờ ăn ếch đá trên núi của tôi mà”. Chỉ là trên Ngưu vương trang, còn có mấy nhóm người tham ăn lớn nhỏ như hổ rình mồi đối đám ếch đá này, càng miễn bàn Mã Từ Quân và những ông lão tham ăn trong tiệm gã ở Đồng thành xa xa kia.
Tôi đã liên hệ một người nuôi sâu bột ở Đồng thành rồi, mới đầu chúng ta mua sâu từ chỗ gã trước, sau đó lại thử tự mình nuôi”. Lâm Khoát nói.
strong>sâu bột

“Người già nói chỗ có ếch đá nhất định liền sẽ có rắn độc thường lui tới, chỗ chúng ta nuôi ếch đá một thời gian rồi, sau này anh ra vào nơi này phải cẩn thận chút, Bặc tiên sinh không phải đã trở lại rồi sao, hai hôm này anh đi tìm ông ấy lấy chút thuốc phòng rắn, ông ta vào Nam ra Bắc, ông ta khẳng định có loại thuốc phòng bị này”.
Cái ông già này”. La Mông bất đắc dĩ lắc đầu, hai ông già mê ăn Bặc Nhất Quái và Mã Đinh Lương này, lại thêm tên ăn hàng Hầu Tuấn kia, ba người rãnh rỗi liền tụ tập cùng nhau, cũng không nói cái gì khác, chỉ nói chút món ngon của trời nam biển bắc.
Sa u đó bản thân Mã Đinh Lương cũng như là có chút nản lòng, mỗi ngày nên làm nghiên cứu ông ta vẫn nghiên cứu, nhưng mà đã không tích cực bằng những ngày đầu rồi, lúc rãnh rỗi, liền trò chuyện một chút cùng những người già làm việc trong viện tử, buổi tối lại lôi kéo Bặc Nhất Quái, dụ Hầu Tuấn làm hai món nhắm rượu cho bọn họ, ngày trôi qua cực kỳ thong dong.
“Anh đổi cho ông ấy đi”. La Mông nói với Lâm Khoát: “Nhưng mà ếch đá nợ mấy tháng nữa hãy đưa cho ông ấy, bây giờ ếch đá con còn nhỏ, nếu giết mấy con ếch đá lớn, mấy con rắn nhỏ liền tha hồ tới trong khe suối này, đám ếch đá này liền xong đời”.
(kẻ thù thiên nhiên), rắn lấy ếch đá làm mục tiêu săn mồi, ếch đá là thức ăn của rắn, nếu đụng phải, cho dù rắn không chủ động phát động công kích, bản thân ếch đá cũng sẽ nhào lên. Cho nên có đám ếch đá lớn này ở trong khe núi, đám ếch đá con mới có thể càng an toàn.
N hĩ tới Mã Đinh Lương, La Mông lập tức lại nghĩ tới một sự việc khác, anh hỏi La Tiến Hỉ: “Lúc em đi học ở trường, giỏi văn hay giỏi tự nhiên?’.
“?”. Tuy rằng La Tiến Hỉ cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng nó vẫn là khoa tay múa chân nói với La Mông nó giỏi tự nhiên hơn văn.
Học hóa được không?’. La Mông lại hỏi nó.
ạm được”. La Tiến Hỉ dùng thủ ngữ trả lời.
“La Mông à, về rồi à?”. Lúc này, Lưu Thải Vân thấy La Mông vào sân, liền nói với anh.
Ài, La Mông à, sao giờ mới về, Hồ Quần Phong tới rồi”. Mấy người già trong viện tử còn chưa chờ La Mông nói chuyện, liền nói liến thoắng. “Tới chờ một lúc lâu, hai giờ chiều đã tới rồi, này đều mấy tiếng rồi”.
hưa đâu, ở trên lầu, phòng Bặc tiên sinh”. Mấy người già hưng trí bừng bừng nói, phải biết rằng hiện tại danh tiếng của La Mông ở trấn trên cũng không thấp, nhưng mà bởi vì bữa tiệc rượu của anh và Tiếu Thụ Lâm, chuyện này liền trở nên có chút lạ lùng, “Xã hội thượng lưu” của trấn Thủy Ngưu cũng vẫn không có tỏ thái độ đối chuyện này, hiện giờ Hồ Quần Phong tự mình tới Ngưu vương tìm la Mông, việc này ở trấn Thủy Ngưu tuyệt đối được coi là sự kiện lớn.
Đây là La Mông”. Bặc Nhất Quái nói với người đàn ông trung niên kia, cũng chính là Hồ Quần Phong.
“Hôm nay nghe buổi nói chuyện này của tiên sinh, trong lòng tôi thật sự là thoải mái không ít, tiên sinh thật không hỗ là cao nhân”. Hồ Quần Phong liếc mắt một cái nhìn La Mông, cười gật gật đầu với La Mông, xem như chào hỏi rồi, sau đó từ trong túi rút ví da ra, rút ra một xấp tiền mặt dầy gần nửa cm, đẩy tới trước mặt Bặc Nhất Quái, mời ông ta thu lấy.
ghế tràng kỷ
“Vừa mới trở về, mấy người cao tuổi trong viện tử liền nói với tôi là Hồ Quần Phong tới đây, thật đúng là làm tôi giật mình, hôm nay ngài sao lại rãnh rỗi tới chỗ tôi vậy?’.
Gặp nhau lần đầu, kêu chú liền có vẻ rất vô cùng thân thiết, kêu anh lại rất nịnh nọt, gọi tên lại không lễ phép lắm, dù sao tuổi người ta lớn hơn mình nhiều. Dứt khoát không nói lời nào, ngây ngốc ngồi ở một bên, lại có vẻ rất vô duyên, La Mông liền không mặn không nhạt mở lời như vậy.
“Cậu cũng biết dó, thân thể của những người cao tuổi này luôn luôn đều là năm nay không bằng năm ngoái, nếu không để ý một cái, nói suy sụp cũng liền suy sụp, ông ấy cố tình còn khỏe mạnh lên nhiều, mỗi người đều khen cẩu kỷ nhà cậu giống như linh đan diệu dược, bây giờ không phải còn chưa tới lúc ăn được trái cẩu kỷ à, có người liền đánh chủ ý tới lá cẩu kỷ”.
Vậy ngài đây là……..”. Tới đây muốn lá cẩu kỷ?
heo cha tôi, hai ngày nay vẫn nói chính mình không có sức lực làm gì hết, thế nào cũng phải bắt tôi lấy chút lá cẩu kỷ cho ông ấy, thứ này cậu lại không bán, bảo tôi đưa cho ông ấy kiểu gì đây? Nghe người của trấn trên nói, mấy con Mục Dương khuyển của nhà cậu còn rất hung dữ”.
Tiếu Thụ Lâm một mình về nhà, ngày này La Mông dứt khoát cũng không đi giúp mấy người La Toàn Thuận xây đập, anh và La Tiến Hỉ, Lâm Khoát cùng đi lên núi, tuy nói chuyện trên núi đều giao cho Lâm Khoát, nhưng bản thân anh tốt xấu cũng phải có chút hiểu biết.
N ững nụ hoa này sau khi bị người già trong viện tử dùng lửa nhỏ sấy khô, La Mông liền pha uống một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm, mùi hoa không nồng không nhạt, lại thật sự mê người, chính là mùi vị nhạt nhẽo quá mức, thêm mấy muỗng mật ong vào liền uống càng ngon.
Tin tức của trường La Văn Phong vừa truyền tới, chủ nhật, mấy giáo viên chủ nhiệm của lớp năm dẫn học sinh lên núi trước, sau khi xác nhận khả thi, chủ nhật tới lần lượt sắp xếp lớp khác lên Ngưu Vương trang du xuân.
Em khá lắm, làm việc thật tốt, tích thêm chút tiền, tới khi đó anh nhờ chị anh ở trấn trên tìm đối tượng cho em”. Dưới mặt trời lớn, La Mông và la Tiến Hỉ mỗi người đội một cái nón rơm hái nụ hoa, hiếm khi lên núi, trưa nay Tiếu Thụ Lâm có lẽ cũng chưa về, La Mông liền quyết định dứt khoát làm việc một ngày ở trên núi, hái nhiều nụ hoa, đỡ phải tới khi đó không đủ dùng.
A…….”. La Tiến Hỉ thả nụ hoa trong bàn tay vào cái sọt, lại khoa tay múa chân vài cái đối La Mông, trên Ngưu Vương trang có hai người câm, thời gian dài, mọi người liền đều biết nói chút thủ ngữ, bây giờ La Mông liền biết La Tiến Hỉ nói gì rồi, nó nói không cần vợ lên núi, một mình nó ở trên núi là được.
C ạng vạng hai người vội vàng lùa đàn trâu xuống núi, mỗi ngày thả trong núi lớn, đám trâu nhỏ này nhưng thật ra tự do, trên núi có đám đất hoang rộng để bọn nó chạy nhảy chơi đùa, đám trâu nhỏ này đều lớn tới cực kỳ khỏe mạnh, tính cách cũng rất hoạt bát.
a Mông phát hiện chính mình mấy tháng không chú ý, Nhị Lang thế nhưng lại lớn lên không ít, nghiễm nhiên đã có một bộ dáng vẻ của Ngưu vương, cho dù là trâu đực nhỏ cứng đầu nhất trong đàn trâu, cũng không dám quậy trước mặt nó. Chính là vẫn rất bám người như cũ, cả ngày nó liền vẫn chuyển động bên người La Mông, nếu La Mông đưa tay vỗ vỗ đầu của nó, sờ sờ cái mũi của nó, Nhị Lang sẽ phát ra tiếng phì phì trong mũi bộ dáng có vẻ thật cao hứng.
Cho ăn đi, còn nhiều người chờ ăn ếch đá trên núi của tôi mà”. Chỉ là trên Ngưu vương trang, còn có mấy nhóm người tham ăn lớn nhỏ như hổ rình mồi đối đám ếch đá này, càng miễn bàn Mã Từ Quân và những ông lão tham ăn trong tiệm gã ở Đồng thành xa xa kia.
Tôi đã liên hệ một người nuôi sâu bột ở Đồng thành rồi, mới đầu chúng ta mua sâu từ chỗ gã trước, sau đó lại thử tự mình nuôi”. Lâm Khoát nói.
strong>sâu bột

Cái ông già này”. La Mông bất đắc dĩ lắc đầu, hai ông già mê ăn Bặc Nhất Quái và Mã Đinh Lương này, lại thêm tên ăn hàng Hầu Tuấn kia, ba người rãnh rỗi liền tụ tập cùng nhau, cũng không nói cái gì khác, chỉ nói chút món ngon của trời nam biển bắc.
Sa u đó bản thân Mã Đinh Lương cũng như là có chút nản lòng, mỗi ngày nên làm nghiên cứu ông ta vẫn nghiên cứu, nhưng mà đã không tích cực bằng những ngày đầu rồi, lúc rãnh rỗi, liền trò chuyện một chút cùng những người già làm việc trong viện tử, buổi tối lại lôi kéo Bặc Nhất Quái, dụ Hầu Tuấn làm hai món nhắm rượu cho bọn họ, ngày trôi qua cực kỳ thong dong.
“Anh đổi cho ông ấy đi”. La Mông nói với Lâm Khoát: “Nhưng mà ếch đá nợ mấy tháng nữa hãy đưa cho ông ấy, bây giờ ếch đá con còn nhỏ, nếu giết mấy con ếch đá lớn, mấy con rắn nhỏ liền tha hồ tới trong khe suối này, đám ếch đá này liền xong đời”.
(kẻ thù thiên nhiên), rắn lấy ếch đá làm mục tiêu săn mồi, ếch đá là thức ăn của rắn, nếu đụng phải, cho dù rắn không chủ động phát động công kích, bản thân ếch đá cũng sẽ nhào lên. Cho nên có đám ếch đá lớn này ở trong khe núi, đám ếch đá con mới có thể càng an toàn.
N hĩ tới Mã Đinh Lương, La Mông lập tức lại nghĩ tới một sự việc khác, anh hỏi La Tiến Hỉ: “Lúc em đi học ở trường, giỏi văn hay giỏi tự nhiên?’.
Học hóa được không?’. La Mông lại hỏi nó.
ạm được”. La Tiến Hỉ dùng thủ ngữ trả lời.
“La Mông à, về rồi à?”. Lúc này, Lưu Thải Vân thấy La Mông vào sân, liền nói với anh.
Ài, La Mông à, sao giờ mới về, Hồ Quần Phong tới rồi”. Mấy người già trong viện tử còn chưa chờ La Mông nói chuyện, liền nói liến thoắng. “Tới chờ một lúc lâu, hai giờ chiều đã tới rồi, này đều mấy tiếng rồi”.
hưa đâu, ở trên lầu, phòng Bặc tiên sinh”. Mấy người già hưng trí bừng bừng nói, phải biết rằng hiện tại danh tiếng của La Mông ở trấn trên cũng không thấp, nhưng mà bởi vì bữa tiệc rượu của anh và Tiếu Thụ Lâm, chuyện này liền trở nên có chút lạ lùng, “Xã hội thượng lưu” của trấn Thủy Ngưu cũng vẫn không có tỏ thái độ đối chuyện này, hiện giờ Hồ Quần Phong tự mình tới Ngưu vương tìm la Mông, việc này ở trấn Thủy Ngưu tuyệt đối được coi là sự kiện lớn.
Đây là La Mông”. Bặc Nhất Quái nói với người đàn ông trung niên kia, cũng chính là Hồ Quần Phong.
“Hôm nay nghe buổi nói chuyện này của tiên sinh, trong lòng tôi thật sự là thoải mái không ít, tiên sinh thật không hỗ là cao nhân”. Hồ Quần Phong liếc mắt một cái nhìn La Mông, cười gật gật đầu với La Mông, xem như chào hỏi rồi, sau đó từ trong túi rút ví da ra, rút ra một xấp tiền mặt dầy gần nửa cm, đẩy tới trước mặt Bặc Nhất Quái, mời ông ta thu lấy.
ghế tràng kỷ

Vậy ngài đây là……..”. Tới đây muốn lá cẩu kỷ?
heo cha tôi, hai ngày nay vẫn nói chính mình không có sức lực làm gì hết, thế nào cũng phải bắt tôi lấy chút lá cẩu kỷ cho ông ấy, thứ này cậu lại không bán, bảo tôi đưa cho ông ấy kiểu gì đây? Nghe người của trấn trên nói, mấy con Mục Dương khuyển của nhà cậu còn rất hung dữ”.