Chương 126
Nếu người ta đều nói như vậy rồi, La Mông tự nhiên cũng không có thể keo kiệt, vì thế lập tức liền đứng dậy dẫn Hồ Quần Phong tới bên rừng cẩu kỷ hái lá cẩu kỷ, Bặc Nhất Quái cũng không có đi cùng bọn họ, chỉ đưa bọn họ tới cửa phòng mình rồi trở vào.
Người trẻ tuổi chính là khác biệt, có ý tưởng, bây giờ mới bao lâu, đỉnh núi này liền được cậu chỉnh lý tới có hình có dáng”. Hồ Quần Phong một đường đi một đường nhìn, miệng thỉnh thoảng khen La Mông hai câu.
Gây sức ép vớ vẩn ấy mà”. La Mông khiêm tốn nói.
Không tồi, không tồi, nghe nói các cậu còn có thể cung hàng cho Cực Vị lâu của Đồng thành, không tồi, hiện tại tôi cũng mỗi ngày đều tới tiệm nhà cậu ăn cơm, rất ngon”. Hồ Quần Phong liên tục nói không tồi.
“Rất ngon, hiếm có chính là cậu lớp người trẻ tuổi này, còn có thể nhớ tớ người nơi nhỏ bé này của chúng ta, liền mấy thứ nhà các cậu, tôi dám nói, bán ở đâu đều được người ta tranh mua, các cậu còn có thể an an ổn ổn mở tiệm ở trấn trên chúng ta, cái này rất hiếm”.
“Hắc hắc, chính là kiếm miếng cơm ăn”. La Mông cười cười.
À, cái tiệm online kia là La Hưng Hữu mở, liền bán chút đặc sản trong làng của bọn tôi”.
< >“Ngài nhưng thật hiếu thảo”.
“Ài, nếu cháu không ngại, liền gọi chú một tiếng chú Hồ đi, con trai cả của chú năm nay cũng hơn ba mươi rồi, còn lớn hơn mấy tuổi so với tuổi cháu”.
“Được ạ, chú Hồ”. La Mông đang lo không biết phải gọi ông ta là gì, người này nhưng thật ra thay chính mình giải vây.
Ha ha ha, chàng trai cháu đủ sảng khoái”. Bộ dáng Hồ Quần Phong giống như rất thích La Mông.
“Hài, ông cụ nhà chú, từ sau khi mẹ chú mất, tính tình liền trở nên giống như trẻ con, lớn tuổi như vậy rồi, còn sống được bao lâu chứ, thuận theo ông ấy là được”. Hồ Quần Phong tựa hồ thật sự là người con hiếu thảo.
Đáng tiếc, đám cây cẩu kỷ nhà cháu còn quá nhỏ, bằng không trong khoảng thời gian này tùy tiện hái chút lá cẩu kỷ tới trấn trên bán, cũng đủ cháu kiếm một khoản”. Lúc hái lá cẩu kỷ, Hồ Quần Phong có chút tiếc nuối nói với La Mông.
“Ánh mắt chú ngược lại rất sắc”. La Mông bất đắc dĩ cười cười, xem ra người này hôm nay không chỉ là định lây chút lá cẩu kỷ từ chỗ mình.
“Mùa đông năm ngoái không phải Vương gia trang xuất ra một đám mật hoa quế sao ạ, các chú không mua à?’. La Mông chuyển hướng đề tài.
Cái đó còn có thể không mua sao?’ Chỉ tiếc làng họ lượng mật cũng không nhiều, thằng cha Vương Đại Thắng làm ra tiếng động còn rất lớn, hai ba cái liền bảo bán hết mật ong rồi, gã còn muốn mở tiệm, hàng không còn, còn mở cái quỷ gì”. Không ngờ Hồ Quần Phong và Vương Đại Thắng là người quen cũ.
rên ban công nhà Vương Đại Thắng nuôi một thùng ong mật, thằng cha này hầu hạ bọn nó như ông nội gặp, người liền khoe khoang, chú khó khăn mới từ chỗ gã tìm hiểu một chút tin tức, hình như là ôm đi từ chỗ cháu?”.
“À, mùa đông năm ngoái anh ta ôm đi một thùng ong mật từ chỗ cháu”. Trong lòng La Mông thầm nghĩ, xem ra Hồ Quần Phong này sớm tìm hiểu vốn liếng của anh được bảy tám phần rồi.
(hạt vừng) lại coi nó lớn như trái dưa hấu vậy……..”. Máy hát của Hồ Quần Phong cũng mở ra rồi.
Ài, đủ rồi, đủ rồi”. Hồ Quần Phong ngượng ngùng cười cười, nói: “Nhà chú nhiều người, nhưng mà nhiêu đây cũng đủ bọn họ ăn rồi, coi chú mãi nói chuyện này”.
Chú biết cháu phải quản một ngọn núi như vậy, cũng không thời gian rỗi làm việc khác, đồ bán cho Cực Vị lâu, giá cũng cao, nhưng mà người của trấn trên chúng ta, cũng có người ăn nổi, bây giờ người tầm tuổi bọn chú, liền để bụng nhất đối ăn uống, cháu xem cháu có nên mở một cái tiệm ở trấn trên chúng ta hay không?”.
Hôm nay Hồ Quần Phong cũng cực kỳ xấu hổ, vì chút đồ ăn, còn tự mình chạy tới trên núi người ta, nếu là trước đây, ông khẳng định làm không được việc này, nhưng mà hiện giờ tuổi, da mặt cũng dày, biết rõ người ta không bán lá cẩu kỷ, ông còn chạy huỳnh huỵch tới.
“Vậy là được rồi, lát nữa chú về liền có thể nói cùng mấy ông già kia? Cũng đỡ phải một đám bọn họ nóng đầu muốn chạy lên núi cháu”. Hồ Quần Phong vừa nghe La Mông định mở tiệm, quả nhiên rất cao hứng, tuy nói hôm nay ông là vì cha ông đòi lá cẩu kỷ mà tới đây, nhưng mà ai lại có thể nói chính ông không động tâm chứ? Phải biết rằng, tuổi Hồ Quần Phong cũng là không nhỏ, lúc trẻ lại cực kỳ vất vả, hiện giờ tiền là có, thân thể cũng tốt bằng trước đây, nào có không thèm để ý chứ?
Chút đồ thôi mà, còn nói tiền gì chứ, lần tới chú Hồ muốn tới đây, gọi điện thoại trước cho cháu, cũng đỡ phải giống hôm nay, khiến chú chờ gần nửa ngày”. La Mông nói tới rất khách sáo, nhưng mà anh cũng không có ý nịnh bợ lấy lòng.
“Tới khi đó cháu khẳng định không khách sáo với chú”.
(bà 8, niều chuyện) hỏi Bặc Nhất Quái, ông lão này từ lúc năm ngoái trở về, cũng không lại đi nhà La Mông ăn cơm, mà là cùng mọi người ở tứ hợp viện cùng ăn cơm ở căn tin, Lưu Xuân Lan ra sức giữ lại mấy lần, ông ta cũng không đáp ứng.
Cháu thấy bộ dáng chú ấy giống như có tâm sự gì đó?”. La Mông lại hóng chuyện.
“Nhóc con, đững nghĩ bẫy ta, ta chính là định ở lại đây lâu dài, danh tiếng hỏng rồi vậy còn làm ăn thế nào hả?’. Bắc Nhất Quái nói thẳng: “Hơn nữa, ta làm cũng không phải nghề bác sĩ tâm lý, người ta có chuyện gì, còn có thể đều nói với ta sao?’.
“Cháu thấy bộ dáng hai người giống như nói rất nhiều mà?”. La Mông chính là muốn hiểu Hồ Quần Phong nhiều hơn chút, dù sao sau này không tránh được giao tiếp cùng ông ta.
a nói, gã nghe”. Bặc Nhất Quái hừ hừ nói.
Liền vậy thôi?”. La Mông có chút thất vọng.
“Vậy quả thật cực kỳ khó ăn”. Thấy ông lão mập chút dấu hiệu muốn bùng nổ, La Mông liên tục gật đầu phụ họa.
ây là cái gì?”. Chân La Mông đẩy dẩy thứ tròn vo này, chỉ nghe kêu to một tiếng “ẳng ẳng”, sau đó giấu đầu tới càng kín.
Chó con”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười.
Tên đó gấp cái gì, bọn họ cuối tuần không phải tới đây sao?’. Nghe nói Ngưu Vương trang muốn xây chuồng trâu, chó cha và ông chủ gã không phải cũng gầm gào muốn tới đây góp vui sao?
Hắc, tên đó xung khắc với chó”. Tiếu Thụ Lâm lấy ngón tay gãi gãi cổ của con chó con này, con này cũng là con chết cũng phải ăn, rõ ràng mới nãy còn sợ tới như chết rồi, bây giờ dã dùng chân trước ôm chặt lấy cái bánh qui kia gặm.
Ăn ở nhà rồi, nó nhưng lại chưa ăn uống được gì, mới vừa cai sữa liền bị bỏ lên xe chạy một đường, thiếu chút nữa bị dọa tè ra luôn.
“A ô a ô a ô……”. Nha Nha đồ tham ăn này bởi vì ăn cơm ăn tới một nửa bị cắt ngang, cực kỳ bất mãn.
Qua đây, nhìn xem con trai mày này”. La Mông nói xong, lại xách con chó nhỏ kia lên nhìn nhìn, xác nhận nó quả thật là chó đực.
N a Nha choáng váng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái tô cơm inox gần như có thể làm gương soi kia, một hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.
Người trẻ tuổi chính là khác biệt, có ý tưởng, bây giờ mới bao lâu, đỉnh núi này liền được cậu chỉnh lý tới có hình có dáng”. Hồ Quần Phong một đường đi một đường nhìn, miệng thỉnh thoảng khen La Mông hai câu.
Gây sức ép vớ vẩn ấy mà”. La Mông khiêm tốn nói.
Không tồi, không tồi, nghe nói các cậu còn có thể cung hàng cho Cực Vị lâu của Đồng thành, không tồi, hiện tại tôi cũng mỗi ngày đều tới tiệm nhà cậu ăn cơm, rất ngon”. Hồ Quần Phong liên tục nói không tồi.
À, cái tiệm online kia là La Hưng Hữu mở, liền bán chút đặc sản trong làng của bọn tôi”.
< >“Ngài nhưng thật hiếu thảo”.
Ha ha ha, chàng trai cháu đủ sảng khoái”. Bộ dáng Hồ Quần Phong giống như rất thích La Mông.
Đáng tiếc, đám cây cẩu kỷ nhà cháu còn quá nhỏ, bằng không trong khoảng thời gian này tùy tiện hái chút lá cẩu kỷ tới trấn trên bán, cũng đủ cháu kiếm một khoản”. Lúc hái lá cẩu kỷ, Hồ Quần Phong có chút tiếc nuối nói với La Mông.
Cái đó còn có thể không mua sao?’ Chỉ tiếc làng họ lượng mật cũng không nhiều, thằng cha Vương Đại Thắng làm ra tiếng động còn rất lớn, hai ba cái liền bảo bán hết mật ong rồi, gã còn muốn mở tiệm, hàng không còn, còn mở cái quỷ gì”. Không ngờ Hồ Quần Phong và Vương Đại Thắng là người quen cũ.
rên ban công nhà Vương Đại Thắng nuôi một thùng ong mật, thằng cha này hầu hạ bọn nó như ông nội gặp, người liền khoe khoang, chú khó khăn mới từ chỗ gã tìm hiểu một chút tin tức, hình như là ôm đi từ chỗ cháu?”.
(hạt vừng) lại coi nó lớn như trái dưa hấu vậy……..”. Máy hát của Hồ Quần Phong cũng mở ra rồi.
Ài, đủ rồi, đủ rồi”. Hồ Quần Phong ngượng ngùng cười cười, nói: “Nhà chú nhiều người, nhưng mà nhiêu đây cũng đủ bọn họ ăn rồi, coi chú mãi nói chuyện này”.
Chú biết cháu phải quản một ngọn núi như vậy, cũng không thời gian rỗi làm việc khác, đồ bán cho Cực Vị lâu, giá cũng cao, nhưng mà người của trấn trên chúng ta, cũng có người ăn nổi, bây giờ người tầm tuổi bọn chú, liền để bụng nhất đối ăn uống, cháu xem cháu có nên mở một cái tiệm ở trấn trên chúng ta hay không?”.
Chút đồ thôi mà, còn nói tiền gì chứ, lần tới chú Hồ muốn tới đây, gọi điện thoại trước cho cháu, cũng đỡ phải giống hôm nay, khiến chú chờ gần nửa ngày”. La Mông nói tới rất khách sáo, nhưng mà anh cũng không có ý nịnh bợ lấy lòng.
(bà 8, niều chuyện) hỏi Bặc Nhất Quái, ông lão này từ lúc năm ngoái trở về, cũng không lại đi nhà La Mông ăn cơm, mà là cùng mọi người ở tứ hợp viện cùng ăn cơm ở căn tin, Lưu Xuân Lan ra sức giữ lại mấy lần, ông ta cũng không đáp ứng.
Cháu thấy bộ dáng chú ấy giống như có tâm sự gì đó?”. La Mông lại hóng chuyện.
a nói, gã nghe”. Bặc Nhất Quái hừ hừ nói.
Liền vậy thôi?”. La Mông có chút thất vọng.
ây là cái gì?”. Chân La Mông đẩy dẩy thứ tròn vo này, chỉ nghe kêu to một tiếng “ẳng ẳng”, sau đó giấu đầu tới càng kín.
Chó con”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười.
Tên đó gấp cái gì, bọn họ cuối tuần không phải tới đây sao?’. Nghe nói Ngưu Vương trang muốn xây chuồng trâu, chó cha và ông chủ gã không phải cũng gầm gào muốn tới đây góp vui sao?
Hắc, tên đó xung khắc với chó”. Tiếu Thụ Lâm lấy ngón tay gãi gãi cổ của con chó con này, con này cũng là con chết cũng phải ăn, rõ ràng mới nãy còn sợ tới như chết rồi, bây giờ dã dùng chân trước ôm chặt lấy cái bánh qui kia gặm.
Ăn ở nhà rồi, nó nhưng lại chưa ăn uống được gì, mới vừa cai sữa liền bị bỏ lên xe chạy một đường, thiếu chút nữa bị dọa tè ra luôn.
Qua đây, nhìn xem con trai mày này”. La Mông nói xong, lại xách con chó nhỏ kia lên nhìn nhìn, xác nhận nó quả thật là chó đực.
N a Nha choáng váng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái tô cơm inox gần như có thể làm gương soi kia, một hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.