Chương 30: Cuộc sống, thật tốt đẹp!

Cố Dương nói ra khiến cho Lôi Nghị cũng trầm mặc trong chốc lát. Nhưng y rất nhanh thì phản ứng kịp, lại hướng Cố Dương bên kia áp sát lại gần, Cố Dương hô hấp đều ngưng trệ, trừng hai mắt nhìn y.

Tro ng bóng tối kỳ thực xem không rõ lắm mặt mày đối phương, thế nhưng hô hấp của Lôi Nghị lại gần trong gang tấc.





“ ợc rồi, thả lỏng, thả lỏng, tôi chính là cái gối ôm….” Lôi Nghị nhẹ giọng dỗ dành cho Cố Dương ngủ.









Lôi Nghị nghe được động tĩnh trên giường, xoay người lại, nhìn Cố Dương ngốc lăng chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo ý cười: “Tỉnh? Bữa sáng tôi đã làm xong rồi, em bây giờ ăn là vừa vặn, nếu như còn muốn ngủ tiếp, vậy lại ngủ một hồi đi, chờ khi em muốn ăn thì hâm nóng lại là được rồi. Ngày hôm nay tôi có một cuộc hội nghị sớm, không thể ngồi ăn bữa sáng cùng em.”


Y vừa nói vừa hướng bên giường đi lại, cười nói bổ sung: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Nói rồi, y cúi người ở trên khóe môi Cố Dương rất là tự nhiên ấn xuống một nụ hôn.

Ừ…”









L i Nghị nhịn không được lại tiến lên phía trước cùng Cố Dương hôn môi, nếu như Lôi Nghị đã làm bữa sáng, vậy y trễ lắm cũng là bảy giờ rời giường, quả nhiên người thành công cũng đều có một mặt chịu khó của bọn họ.

ng không người biếng nhác không có ý chí chiến đấu, là không có khả năng đem việc buôn bán làm tốt đến kiêu ngạo. (=, =)

Cố Dương không có tiếp tục ngủ nướng, rời giường rửa mặt, sau đó cầm bữa sáng ăn.

B nh thường đều có chuyện có thể làm, hôm nay nhàn rỗi ở nhà, hình như… Thực sự không có chuyện gì có thể làm a….

Cố Dương nhìn quanh căn phòng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến, hắn có thể dọn dẹp căn nhà một chút nha!

N hiều hơn Lôi Nghị, trong không gian nhà lại có vẻ hơi chật một chút, hắn phải nghĩ biện pháp bố trí lại đồ dùng trong nhà một lần nữa một chút.





M m đựng trái cây a, cái ly uống nước duy nhất a, bình giữ ấm a, vân vân, đều đặt ở phía dưới bàn trà là được rồi.





P hòng khách dọn dẹp không sai biệt lắm, Cố Dương ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi một hồi, mới lại đứng dậy tiếp tục đi thu dọn phòng ngủ.



ắn lấy quần áo treo trong tủ không mặc đến đều phân loại đóng gói, nên giặt thì giặt, nên thu thì thu, chỉnh lý như vậy một phen, nhưng thật ra lại dọn ra một chỗ trống lớn, có thể để cho Lôi Nghị đem quần áo và đồ dùng hàng ngày của y để vào.

ỳ thực đã có mấy bộ quần áo Lôi Nghị treo ở trong tủ, cùng so với những bộ quần áo của chính mình có vẻ không cân xứng, mấy bộ này rõ ràng chất liệu hoàn mỹ, xúc cảm thật tốt.



úc nửa tỉnh nửa mê nghe tiếng điện thoại di động kêu, hắn từ trên giường đứng dậy, đi vòng qua bên cạnh bàn cầm điện thoại di động lên, là ‘Đại Lôi’.









Được, đã biết, đừng có đem tôi trở thành trẻ con, tôi tự mình cũng có thể chăm sóc chính mình.” Cố Dương dặn dò, “Anh… uống ít rượu một chút…”

“Được.” Lôi Nghị cùng Cố Dương ‘xin phép nghỉ’ và ‘giải thích’ hoàn tất, còn muốn nói gì, trợ lý bên cạnh nói: “Lôi tổng, nên đi rồi.”






Lôi Nghị “….”




au khi thành lập bận rộn đích thật là thân bất do kỷ a, công ty mới vẫn có thật nhiều chuyện cần phải xử lý… Phải mau chống đối phó mới được.



Cố Dương cũng thở dài, thế nào trong lúc này bất chợt có chút cảm giác mất mác ni?


M i hai ngày mà thôi, đã thành thói quen có y chăm sóc sao?

S au này chính mình phải luôn luôn nhàn rỗi ở nhà, Lôi Nghị mỗi tuần cũng có ít nhất bốn năm ngày đi làm đi, tuy nói lão tổng có thể tự do nắm chặt giờ làm việc, nhưng Cố Dương biết, gần đây trong khoảng thời gian này, sợ rằng Lôi Nghị phải bận rộn một trận.



nh từ chức thế nhưng thật ra thập phần đúng lúc.

ố Dương nhún nhún vai, để điện thoại di động xuống, đi đến tủ lạnh tìm xem có cái gì có thể ăn.

t nhiên phát hiện sủi cảo bao ngày hôm qua còn trong tầng đông tủ lạnh, ánh mắt hắn sáng ngời, được rồi, bữa trưa có thứ ăn rồi.











Cho nên… Thật ra là không có hầm thịt đi?” Lôi Nghị lật tẩy nói.

ố Dương: “…Bên trong bánh chẻo nhân thịt nhiều như vậy, cũng tương đương với hầm thịt rồi.”



“Được.”

< ng>“Vậy e luộc sủi cảo đi, cúp a.”


.”

Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Cố Dương lại không hiểu sao tốt lên, hắn khẽ ca hát đem sủi cảo vớt ra, lại cầm chén nhỏ cho chút dấm, bưng đến bàn trà trong phòng khách, thích ý ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu ăn!

P òng bếp kế bên ban công, lúc Cố Dương luộc sủi cảo thấy sân thượng đang phơi mấy bộ quần áo trẻ em, nghĩ, dù sao buổi chiều không có việc gì, trước đem quần áo trẻ em giặt sạch đi, mới mua về, thế nào cũng phải giặt qua một lần nước mới tốt. Sau đó lại thu vào để trong tủ quần áo, nga, để tới trên giường trẻ em cũng không tệ.

Cố Dương vừa ăn sủi cảo vừa suy nghĩ, trên mặt đều là nụ cười ôn hòa, ánh nhìn đáy mắt cũng nhu tình hàng nghìn hàng vạn.



Cuộc sống, thật tốt đẹp!