Chương 31: Muốn hôn em
Lôi Nghị không có được như mong muốn, buổi tối trở về cũng không có sớm. cho nên nói cơm tối cũng không có tin tức.
Cố Dương an ủi ngược lại y, để cho y buổi tối đón xe về nhà, đừng lái xe.
B a tiệc sao, tên như ý nghĩa, khẳng định lúc ăn uống linh đình sẽ có người anh tới tôi đi mà so chiêu.
Sau khi uống rượu còn lái xe, thật nguy hiểm a!
Lôi Nghị cúp điện thoại, ở buồng vệ sinh rửa mặt, vóc nước súc miệng, sau đó tinh thần phấn chấn tiếp tục chiến đấu đợt thứ hai.
B uổi chiều Cố Dương đã đem quần áo trẻ em đơn giản giặt sạch qua một lần phơi nắng ở sân thượng, ánh nắng mùa thu vẫn là rất ấm, phỏng chừng ngày mai là có thể khô.
ơm tối hắn chính mình làm, tuy rằng tay nghề thông thường, nhưng hắn không kén ăn, tốc độ làm cơm xào rau cũng không chậm, sau khi giải quyết bữa tối đợi Lôi Nghị một hồi, sau lại chợt nhớ tới bữa tiệc thứ hai của Lôi Nghị khẳng định chính là buổi tối, vui chơi giải trí, không biết lúc nào mới có thể trở về.
ên đi, chính mình tự ăn đi, ăn xong rồi hâm nóng ly sữa cho y là được.
Cố Dương thay đổi tư thế, tiếp tục nhàm chán mà xem TV. Sau lại thấy nằm trên ghế sô pha tương đối thoải mái, vì vậy liền nằm xuống.
Mơ mơ màng màng ngủ gục, không biết qua bao lâu, Cố Dương mơ hồ nghe thấy được tiếng chìa khóa mở cửa, hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, suy nghĩ một chút mình chưa có đưa chìa khóa cho Lôi Nghị, như vậy tiếng mở cửa gần ngay bên cạnh là chuyện gì xảy ra?
C m cụp một tiếng, cửa mở.
Cố Dương đứng ở cạnh cửa, nhìn Lôi Nghị ở cửa đối diện đang cố gắng tra chìa khóa vào ổ khóa, có chút dở khóc dở cười.
“Chờ anh a.” Cố Dương cười cười, bỗng nhiên liền cau lại cặp mày: “Xem ra là bị người chuốc không ít rượu a! Trở về bằng cách nào?”
Cố Dương đưa tay nâng Lôi Nghị lung lay sắp ngã, đem y dìu vào cửa: “Ngày mai đem chìa khóa dự bị nơi này của tôi cho anh, đến lúc đó nếu tôi không có ở nhà, anh có thể tự do ra vào.”
ôi Nghị mặc dù là có ý định để cho mình thoạt nhìn say bí tỉ, nhưng trên thực tế, y cũng đích thật là bị chuốc không ít rượu, hiện tại hướng trên ghế sô pha dựa vào một chút, nhất thời đầu váng mắt hoa, không muốn động.
Lôi Nghị lắc đầu, Cố Dương liền không có kiên trì, đem người đỡ đứng lên dìu đến phòng ngủ: “Vậy trực tiếp ngủ đi!”
< >“Vậy là tốt rồi.” Cố Dương muốn đi rót nước cho Lôi Nghị, kết quả còn không có đứng lên đã bị Lôi Nghị kéo tay, tay kia của Cố Dương chống ở trên giường, hơi khiêu mi, “Làm sao vậy?”
Lôi Nghị liền nhân cơ hội tiến tới, cướp lấy đôi môi Cố Dương.
Mùi rượu nồng nặc mà cuốn tới, Cố Dương hơi cau mày lại, nhưng thật ra không có đẩy Lôi Nghị ra, trái lại đáp lại y vài cái.
ôi Nghị phảng phất như chiếm được cổ vũ, tiến quân thần tốc, hôn đến rất là nghiêm túc!
iường rất lớn, hai người ở phía trên làm chút gì, kỳ thực cũng dư dả, so với hôm qua ở trên sô pha thì thuận tiện hơn.
ay của Lôi Nghị che ở bụng Cố Dương, độ cong nhô lên làm y ngưng trệ động tác lần thứ hai, bất quá y lại không có buông Cố Dương ra, mà là đưa tay đặt ở bụng Cố Dương vuốt ve qua lại.
>“…Anh cũng rất sinh động.” Cố Dương trả lời một câu, nằm ở nơi đó nhẹ nhàng thở dốc.
i người dùng tư thế hiện tại đợi một hồi, Lôi Nghị mới một lần nữa nằm lại giường, chuẩn bị ôm Cố Dương ngủ, Cố Dương đẩy y ra: “Đèn phòng khách còn chưa có tắt.”
Bầu không khí hài hòa ấm áp như thế thật sự là quá tuyệt vời a! Căn bản cũng không có nghĩ lại trở lại như trước a!
Cố Dương rót cho y ly nước đưa qua: “Lại, uống nước đi.”
Lôi Nghị vốn định dùng điện thoại di động chiếu sáng cho hắn, bất đắc dĩ sờ không tới điện thoại di động, trong lúc đó, Cố Dương đã lên đến, hắn biết ý đồ của Lôi Nghị, liền cười nói: “Tôi đều ở đây rất lâu rồi, nhắm hai mắt cũng có thể mò mẫm lên đến.”
Buổi sáng ngày mai tôi có thể bồi em.” Lôi Nghị lầm bầm một câu, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm Lôi Nghị tỉnh lại, cảm thấy đầu có chút đau, uống rượu liền dễ bị như vậy, người bên cạnh y đã rời giường, Lôi Nghị đè xuống mi tâm ngồi dậy, rất nhanh liền nghe phía ngoài phòng bếp truyền đến thanh âm xào rau. (mi tâm: vùng giữa 2 đầu chân mày)
hóe miệng cong lên một độ cung, Lôi Nghị nhẹ nhàng xuống giường.
Đây là cảm giác gia đình sao…
“Anh như thế nào tỉnh sớm như vậy?” Cố Dương kinh ngạc nhìn y, trước kia hắn buổi tối uống rượu sẽ trực tiếp ngủ thẳng đến buổi trưa ngày hôm sau, hiện tại mới hơn bảy giờ, chẳng lẽ là mình xào rau động tĩnh quá lớn sao?
Điện thoại, mẹ đại nhân.” Lôi Nghị đưa điện thoại di động cho Cố Dương, ngược lại tiếp nhận chuyện nấu cơm.
ố Dương trợn to hai mắt, cầm điện thoại di động đi ra bên ngoài hai bước, sau lại nghĩ tránh né Lôi Nghị hình như không tốt lắm, vì vậy bắt máy ngay cửa phòng bếp.
A… như vậy a, không có việc gì không có việc gì, con có việc bận trước, dù sao cách nhà gần, lúc nào trở về đều được, bất quá con cũng phải chú ý thân thể a, đừng chỉ lo bận rôn công tác…” mẹ Cố tuy rằng mất mác, nhưng vẫn là cảm thông cho con trai, ngược lại nói liên miên cằn nhằn bắt đầu nhắc nhở hắn ở bên ngoài một mình phải tự chăm sóc bản thân thật tốt các loại.
Lôi Nghị thu hồi đường nhìn chằm chằm ở phía sau lưng Cố Dương, làm bộ như mình rất nghiêm túc nấu cơm.
Tôi cùng mẹ nói, ngày nghỉ này phải tăng ca, tạm thời không thể quay về.” Cố Dương cùng Lôi Nghị nói một tiếng, ngược lại đi ra phòng bếp.
Y có thể cảm nhận được, Cố Dương là có chút không vui.
L àm sao bây giờ ni?
B a tiệc sao, tên như ý nghĩa, khẳng định lúc ăn uống linh đình sẽ có người anh tới tôi đi mà so chiêu.
Lôi Nghị cúp điện thoại, ở buồng vệ sinh rửa mặt, vóc nước súc miệng, sau đó tinh thần phấn chấn tiếp tục chiến đấu đợt thứ hai.
B uổi chiều Cố Dương đã đem quần áo trẻ em đơn giản giặt sạch qua một lần phơi nắng ở sân thượng, ánh nắng mùa thu vẫn là rất ấm, phỏng chừng ngày mai là có thể khô.
ơm tối hắn chính mình làm, tuy rằng tay nghề thông thường, nhưng hắn không kén ăn, tốc độ làm cơm xào rau cũng không chậm, sau khi giải quyết bữa tối đợi Lôi Nghị một hồi, sau lại chợt nhớ tới bữa tiệc thứ hai của Lôi Nghị khẳng định chính là buổi tối, vui chơi giải trí, không biết lúc nào mới có thể trở về.
ên đi, chính mình tự ăn đi, ăn xong rồi hâm nóng ly sữa cho y là được.
Cố Dương thay đổi tư thế, tiếp tục nhàm chán mà xem TV. Sau lại thấy nằm trên ghế sô pha tương đối thoải mái, vì vậy liền nằm xuống.
C m cụp một tiếng, cửa mở.
Cố Dương đứng ở cạnh cửa, nhìn Lôi Nghị ở cửa đối diện đang cố gắng tra chìa khóa vào ổ khóa, có chút dở khóc dở cười.
ôi Nghị mặc dù là có ý định để cho mình thoạt nhìn say bí tỉ, nhưng trên thực tế, y cũng đích thật là bị chuốc không ít rượu, hiện tại hướng trên ghế sô pha dựa vào một chút, nhất thời đầu váng mắt hoa, không muốn động.
< >“Vậy là tốt rồi.” Cố Dương muốn đi rót nước cho Lôi Nghị, kết quả còn không có đứng lên đã bị Lôi Nghị kéo tay, tay kia của Cố Dương chống ở trên giường, hơi khiêu mi, “Làm sao vậy?”
ôi Nghị phảng phất như chiếm được cổ vũ, tiến quân thần tốc, hôn đến rất là nghiêm túc!
iường rất lớn, hai người ở phía trên làm chút gì, kỳ thực cũng dư dả, so với hôm qua ở trên sô pha thì thuận tiện hơn.
ay của Lôi Nghị che ở bụng Cố Dương, độ cong nhô lên làm y ngưng trệ động tác lần thứ hai, bất quá y lại không có buông Cố Dương ra, mà là đưa tay đặt ở bụng Cố Dương vuốt ve qua lại.
>“…Anh cũng rất sinh động.” Cố Dương trả lời một câu, nằm ở nơi đó nhẹ nhàng thở dốc.
i người dùng tư thế hiện tại đợi một hồi, Lôi Nghị mới một lần nữa nằm lại giường, chuẩn bị ôm Cố Dương ngủ, Cố Dương đẩy y ra: “Đèn phòng khách còn chưa có tắt.”
Cố Dương rót cho y ly nước đưa qua: “Lại, uống nước đi.”
Buổi sáng ngày mai tôi có thể bồi em.” Lôi Nghị lầm bầm một câu, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm Lôi Nghị tỉnh lại, cảm thấy đầu có chút đau, uống rượu liền dễ bị như vậy, người bên cạnh y đã rời giường, Lôi Nghị đè xuống mi tâm ngồi dậy, rất nhanh liền nghe phía ngoài phòng bếp truyền đến thanh âm xào rau. (mi tâm: vùng giữa 2 đầu chân mày)
hóe miệng cong lên một độ cung, Lôi Nghị nhẹ nhàng xuống giường.
Điện thoại, mẹ đại nhân.” Lôi Nghị đưa điện thoại di động cho Cố Dương, ngược lại tiếp nhận chuyện nấu cơm.
ố Dương trợn to hai mắt, cầm điện thoại di động đi ra bên ngoài hai bước, sau lại nghĩ tránh né Lôi Nghị hình như không tốt lắm, vì vậy bắt máy ngay cửa phòng bếp.
A… như vậy a, không có việc gì không có việc gì, con có việc bận trước, dù sao cách nhà gần, lúc nào trở về đều được, bất quá con cũng phải chú ý thân thể a, đừng chỉ lo bận rôn công tác…” mẹ Cố tuy rằng mất mác, nhưng vẫn là cảm thông cho con trai, ngược lại nói liên miên cằn nhằn bắt đầu nhắc nhở hắn ở bên ngoài một mình phải tự chăm sóc bản thân thật tốt các loại.
Tôi cùng mẹ nói, ngày nghỉ này phải tăng ca, tạm thời không thể quay về.” Cố Dương cùng Lôi Nghị nói một tiếng, ngược lại đi ra phòng bếp.
L àm sao bây giờ ni?