Chương 35: Phát sốt
Cố Dương một đêm này mệt đến cơ hồ không thể nào xoay người, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại cảm thấy đau lưng mỏi eo, người bên cạnh nóng hầm hập, ngược lại ôm rất thoải mái.
ố Dương khó khăn trở mình, nhất thời trời đất xoay chuyển, đầu choáng váng vô cùng.
T ế nào như con gà bệnh vậy…
T eo nghiên cứu cho thấy, người không mặc gì cả dưới trạng thái đang ngủ, thân nhiệt tản ra nhiệt lượng nhanh hơn, cũng càng thoải mái.
uả nhiên không giả.
ôi Nghị triệt để tỉnh táo lại, lấy tay thử đặt lên trán Cố Dương một chút, quả nhiên có chút nóng.
ố Dương bị y gọi tỉnh, nỗ lực tròn mắt nhìn Lôi Nghị một hồi, lại khó khăn nhắm mắt lại, mệt mỏi quá a, thật mệt a, hắn buồn ngủ!
“Không được, em xem em đều ho khan rồi, còn nóng rần lên, bệnh nặng hơn đối với em đối với bé con đều không tốt, chúng ta phải để cho Trình Minh khám.” Lôi Nghị không để ý tới mặc quần áo cho mình, tìm quần áo Cố Dương mặc vào cho hắn trước, sau đó mới tìm quần áo của mình mặc.
B n đầu dây kia Trình Minh vừa thông suốt trách mắng: “Lôi Nghị a Lôi Nghị, tôi không phải đã nói anh rồi sao, anh như thế nào uống rượu uống đến điên rồi a, không phải tửu lượng của anh luôn luôn rất tốt sao? Thành thật nói đi, anh nhất định là mượn rượu đùa giỡn lưu chứ gì?”
Ừ, tốt nhất là không nên dùng thuốc, anh đo thân nhiệt cho anh ấy trước đi, nhìn xem sốt đến bao nhiêu độ rồi.” Trình Minh hướng dẫn từ xa chỉ huy nói: “Nếu như không có quá sốt lại đắp chăn cho anh ấy ra mồ hôi, nếu ho khan thì mua tuyết lê Tứ Xuyên chưng với đường phèn cho anh ấy ăn… Quên đi, vẫn là tôi đến một chuyến đi!”
c này Cố Dương đã thanh tỉnh không ít, chỉ vào bàn học nói: “Nhiệt kế ở ngăn kéo tầng thứ ba.”
Vì vậy Cố Dương lặng lẽ nói: “Biết thì tốt rồi, lần sau không được viện lý do này nữa…”
, không có chuyện gì, phỏng chừng chính là bị cảm. Anh đem người ta ở xa tìm đến không tốt lắm đâu?” Cố Dương ho khan hai tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.
Ba mươi tám độ.
“Nga nga, được, tôi lập tức rót nước.” Lôi Nghị rót đem đến cho hắn, Cố Dương dặn dò: “Anh cũng uống nhiều nước chút đi, tối qua say như vậy, hôm nay phỏng chừng cũng khó chịu đi?”
< >Cố Dương nâng mắt nhìn y, Lôi Nghị bị hắn nhìn, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp: “Được, tôi cũng uống nước.”
Hai mươi phút sau, Trình Minh tới.
< Trình Minh gật đầu, lại đo nhiệt độ thêm một lần nữa cho Cố Dương, vẫn là ba mươi tám độ.
Giường trẻ em cũng mua riìu, đủ tích cực a!
Tuy rằng phòng ở cũng không phải rất lớn, nhưng bố trí hợp lý, thoạt nhìn rất ấm áp.
X m ra lão đại đã thành công dọn vào rồi!
Nhà hai người dĩ nhiên cách gần như vậy!
“ ế nào?” Lôi Nghị thấy Trình Minh không nói lời nào, trong lòng có chút sốt ruột.
Khách khí… Lão đại, hiệu suất của anh không sai a! Nhanh như vậy liền đánh vào nội bộ!” Trình Minh trêu chọc một câu, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm.
L c ấy người ta mới không cần ngươi!
Cho nên nói, mọi việc phải sớm làm a!
Cũ g may y không có bỏ lỡ.
u không nắm lấy thời cơ, chẳng lẽ muốn chờ sau này hối hận?
em chừng biểu hiện của Cố Dương, sợ rằng ngay cả cha mẹ vợ của mình cũng không biết chuyện Cố Dương thích đàn ông ni, càng miễn bàn đột nhiên dư ra một cháu ngoại… Ách, có lẽ nói cháu trai? Dù sao cũng không khác gì lắm…
ôi Nghị lườm cậu ta một cái: “Không biết dùng thành ngữ cũng đừng dùng loạn.” Câu đó là dùng như thế sao? Bất quá thật là rất nhiều người đều sẽ dùng sai…. Mà thôi…. Y quấn quýt một câu nói làm cái gì, hiện tại đang thảo luận câu chuyện của y và Cố Dương…
“Cậu cũng nói rồi đó, lúc này mới vài ngày a, nền tảng quá kém. Cảm tình chính là muốn bồi dưỡng thật tốt mới có thể. tôi muốn mối quan hệ lâu dài, không thể phát triển quá nhanh, miễn cho đến lúc đó khéo quá hóa vụng, vậy cái được không đủ bù được cái mất rồi.” Lôi Nghị phân tích nói.
rình Minh nhún nhún vai, cũng không nói thêm gì nữa: “Anh tốt nhất nỗ lực lên đi, tôi thấy tính cách anh ấy không tệ, vừa vặn xứng với anh.”
ù sao đối với bọn Lôi Nghị mà nói, có thể có đứa nhỏ đã là một chuyện rất xa xỉ rồi, về phần đứa nhỏ này là trai hay gái, đối với bọn họ đều rất trân quý, cho nên cũng liền không có gì đáng để giấu diếm hay không.
Lôi Nghị nghe vậy mặt mày thay đổi trong nháy mắt lộ ra bộ dáng tươi cười vui vẻ” “Thực sự? Thật tốt quá!”
” Không có chuyện gì tôi đi trước, còn phải đến bệnh viện.” Trình Minh nhìn thời gian, chuẩn bị rời khỏi, “Buổi trưa đo nhiệt độ lại cho anh ấy, hạ thì không sao, ho khan và nghẹt mũi dùng thức ăn chữa bệnh là được. Nếu như buổi trưa anh ấy còn sốt, vậy anh lại điện thoại cho tôi.”
iễn Trình Minh đi, Lôi Nghị cũng có choáng váng đầu như căng ra, y tự mình uống hai ly nước lớn, sau đó rốt một ly cho Cố Dương, đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn tình huống của Cố Dương.
Hiệu quả đắp hai cái chăn quả nhiên không sai, trên trán Cố Dương hiện một tầng mồ hôi tinh mịn, sắc mặt tuy rằng vẫn còn đỏ bừng, nhưng hô hấp bình thường một chút, Lôi Nghị đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, bò lên giường, đem cả chăn lẫn người đồng thời ôm qua đến, ôn nhu đem người đánh thức, sau đó uy hắn uống nước.
au khi Cố Dương uống một ly nước cảm giác hơi tốt hơn chút, Lôi Nghị liền đỡ hắn nằm xuống, dịch dịch chăn cho hắn, để cho hắn ngủ tiếp.
“Không được, chờ em hạ sốt lại nói.” Lôi Nghị bá đạo mà từ chối.
Chú thích:
ố Dương khó khăn trở mình, nhất thời trời đất xoay chuyển, đầu choáng váng vô cùng.
T ế nào như con gà bệnh vậy…
T eo nghiên cứu cho thấy, người không mặc gì cả dưới trạng thái đang ngủ, thân nhiệt tản ra nhiệt lượng nhanh hơn, cũng càng thoải mái.
uả nhiên không giả.
ôi Nghị triệt để tỉnh táo lại, lấy tay thử đặt lên trán Cố Dương một chút, quả nhiên có chút nóng.
ố Dương bị y gọi tỉnh, nỗ lực tròn mắt nhìn Lôi Nghị một hồi, lại khó khăn nhắm mắt lại, mệt mỏi quá a, thật mệt a, hắn buồn ngủ!
B n đầu dây kia Trình Minh vừa thông suốt trách mắng: “Lôi Nghị a Lôi Nghị, tôi không phải đã nói anh rồi sao, anh như thế nào uống rượu uống đến điên rồi a, không phải tửu lượng của anh luôn luôn rất tốt sao? Thành thật nói đi, anh nhất định là mượn rượu đùa giỡn lưu chứ gì?”
Ừ, tốt nhất là không nên dùng thuốc, anh đo thân nhiệt cho anh ấy trước đi, nhìn xem sốt đến bao nhiêu độ rồi.” Trình Minh hướng dẫn từ xa chỉ huy nói: “Nếu như không có quá sốt lại đắp chăn cho anh ấy ra mồ hôi, nếu ho khan thì mua tuyết lê Tứ Xuyên chưng với đường phèn cho anh ấy ăn… Quên đi, vẫn là tôi đến một chuyến đi!”
c này Cố Dương đã thanh tỉnh không ít, chỉ vào bàn học nói: “Nhiệt kế ở ngăn kéo tầng thứ ba.”
Vì vậy Cố Dương lặng lẽ nói: “Biết thì tốt rồi, lần sau không được viện lý do này nữa…”
, không có chuyện gì, phỏng chừng chính là bị cảm. Anh đem người ta ở xa tìm đến không tốt lắm đâu?” Cố Dương ho khan hai tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.
Ba mươi tám độ.
< >Cố Dương nâng mắt nhìn y, Lôi Nghị bị hắn nhìn, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp: “Được, tôi cũng uống nước.”
< Trình Minh gật đầu, lại đo nhiệt độ thêm một lần nữa cho Cố Dương, vẫn là ba mươi tám độ.
Tuy rằng phòng ở cũng không phải rất lớn, nhưng bố trí hợp lý, thoạt nhìn rất ấm áp.
X m ra lão đại đã thành công dọn vào rồi!
Nhà hai người dĩ nhiên cách gần như vậy!
“ ế nào?” Lôi Nghị thấy Trình Minh không nói lời nào, trong lòng có chút sốt ruột.
Khách khí… Lão đại, hiệu suất của anh không sai a! Nhanh như vậy liền đánh vào nội bộ!” Trình Minh trêu chọc một câu, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm.
L c ấy người ta mới không cần ngươi!
Cũ g may y không có bỏ lỡ.
u không nắm lấy thời cơ, chẳng lẽ muốn chờ sau này hối hận?
em chừng biểu hiện của Cố Dương, sợ rằng ngay cả cha mẹ vợ của mình cũng không biết chuyện Cố Dương thích đàn ông ni, càng miễn bàn đột nhiên dư ra một cháu ngoại… Ách, có lẽ nói cháu trai? Dù sao cũng không khác gì lắm…
ôi Nghị lườm cậu ta một cái: “Không biết dùng thành ngữ cũng đừng dùng loạn.” Câu đó là dùng như thế sao? Bất quá thật là rất nhiều người đều sẽ dùng sai…. Mà thôi…. Y quấn quýt một câu nói làm cái gì, hiện tại đang thảo luận câu chuyện của y và Cố Dương…
rình Minh nhún nhún vai, cũng không nói thêm gì nữa: “Anh tốt nhất nỗ lực lên đi, tôi thấy tính cách anh ấy không tệ, vừa vặn xứng với anh.”
ù sao đối với bọn Lôi Nghị mà nói, có thể có đứa nhỏ đã là một chuyện rất xa xỉ rồi, về phần đứa nhỏ này là trai hay gái, đối với bọn họ đều rất trân quý, cho nên cũng liền không có gì đáng để giấu diếm hay không.
” Không có chuyện gì tôi đi trước, còn phải đến bệnh viện.” Trình Minh nhìn thời gian, chuẩn bị rời khỏi, “Buổi trưa đo nhiệt độ lại cho anh ấy, hạ thì không sao, ho khan và nghẹt mũi dùng thức ăn chữa bệnh là được. Nếu như buổi trưa anh ấy còn sốt, vậy anh lại điện thoại cho tôi.”
iễn Trình Minh đi, Lôi Nghị cũng có choáng váng đầu như căng ra, y tự mình uống hai ly nước lớn, sau đó rốt một ly cho Cố Dương, đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn tình huống của Cố Dương.
au khi Cố Dương uống một ly nước cảm giác hơi tốt hơn chút, Lôi Nghị liền đỡ hắn nằm xuống, dịch dịch chăn cho hắn, để cho hắn ngủ tiếp.
Chú thích:
- C i chỗ ra phòng khách vào phòng ngủ ý, câu gốc là đăng đường nhập thất, một câu thành ngữ của TQ, nghĩa đen là vào phòng khách đến phòng ngủ. Thời xưa ng ta xây nhà bước vào là phòng khách trước, sau đó đi ra gian sau mới là phòng ngủ, câu này ý chỉ việc gì đó phải theo thứ tự trước sau, đi từ ngoài vào trong, ví dụ như việc học phải học căn bản rồi mới vào sâu chuyên môn, hoặc là sự nghiệp thăng tiến thì cũng từ cấp nhỏ trước rồi mới thăng lên cấp cao hơn. Nghĩa chính là vậy nhưng người ta thường dùng nhầm theo kiểu của ông Minh là vô đc phòng khác nhà người ta rồi tiếp theo là chui vào phòng ngủ ý, hơi hơi mờ ám tí:v
- Tuyết lê chưng đường phèn là một bài thuốc Đông y trị ho, nhìn ngon muốn chớt luôn á.
- Bánh ú: Bánh ú ở đây là bánh truyền thống trong dịp Tết Đoan ngọ của TQ, hình dáng bên ngoài và ý nghĩa thì cũng giống bánh ú (bánh tro) của mình, có điều nhân bên trong là nhân mặn và hơi giống bánh chưng của mình. Phần bánh là gạo nếp, nhân thì có thịt heo được ướp mặn rồi áp chảo, lạp xưởng nè, trứng muối nè, đậu phộng nè. Bạn nào thích làm thì tìm gg với từ khóa là bánh zongzi nha. Tui thèm quớ TT^TT. Bánh này người ta có thể gói theo hai kiểu, một là hình kim tự tháp như hình bên trái, hai là dài dài như bánh tét nhỏ của mình á, giống hình bên phải á. Cố Dương chắc là bị quấn theo kiểu 2:v