Chương 36: Tiểu nghị, mở cửa
Kết quả không ngoài dự liệu, Lôi Nghị rất nhanh lại đắp kín chăn cho hắn.
Cố Dương không thể làm gì khác hơn là tước vũ khí đầu hàng: “Được…”
g>“Lúc này mới ngoan.” Lôi Nghị giống như dỗ con nít ở trên trán Cố Dương hôn một cái, vỗ nhẹ cánh tay của hắn dỗ hắn ngủ tiếp, “Ngủ đi.” (Vâng, qua thì em dỗ anh tắm, nay thì anh dỗ em ngủ =, =)
Cố Dương: “….”
ố Dương sau đó lại ngủ thiếp đi, thời điểm mơ mơ màng màng được Lôi Nghị ôm lên đến uống mấy lần nước, một giấc liền ngủ thẳng tới ba giờ chiều.
Lôi Nghị cũng nằm ngủ ở bên cạnh, trên thực tế tối hôm qua hai người đều ngủ không ngon, sáng sớm y vội vàng tới trưa, thực sự không chịu nổi mới ngủ ở bên người Cố Dương.
Cả người Cố Dương là mồ hôi, cảm giác đau nhức trên tay chân trái lại đã không còn, ngoại trừ mồ hôi có chút dính dấp ở ngoài, thân thể nhẹ nhõm không ít, chắc là không còn sốt rồi.
“Tùy tiện đi, tôi không kén.”
Vì vậy Lôi Nghị làm chủ kêu món bên ngoài, ấm nóng dễ tiêu bổ dưỡng là chính.
Cố Dương lấy nhiệt kế ra muốn tự chính mình xem bao nhiêu độ, Lôi Nghị đại khái là sợ Cố Dương nói dối, không đợi Cố Dương thấy rõ ràng ni liền cướp đi.
a mươi sáu độ tám.”
Cố Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn rốt cuộc có thể tự do hít thở.
V ậy cứ như vậy đi…
“Vậy em theo tôi về nhà sao?” Lôi Nghị hỏi ngược lại, có chút mong đợi nhìn Cố Dương.
Cố Dương nghẹn lời, Lôi Nghị nhân tiện nói: “Ba tôi có mẹ tôi bồi, mẹ tôi có ba tôi bồi, cho nên không thiếu một người tôi đây, em bởi vì tôi không thể về nhà bồi người nhà, tôi đây liền ở lại cùng em. Hai ta cùng một chỗ trải qua Trung thu. Nga, không phải hai ta, còn có 1 người.”
< g>Lôi Nghị cười nhìn về phía bụng của Cố Dương, cũng không tệ.
Cố Dương rất cảm động, bất quá hắn vẫn kiên trì nói: “Vậy anh cũng phải về nhà một chuyến, nhà anh gần như vậy, không trở về nhà, các bác sẽ mất mác.”
Vậy ngày mai hai ta đi siêu thị shopping, mua hai phần lễ vật, gửi đến nhà em một phần. Em không phải là không thể trở về nhà sao, vừa lúc gửi ít đồ về nhà đền bù một chút.” Lôi Nghị tính toán nói.
ố Dương gật đầu: “Được.”
Hắn vốn cũng tính như vậy.
H m nay xem ra, hắn cùng Lôi Nghị, vẫn là rất thích hợp.
Món ăn bên ngoài cuối cùng cũng đến rồi.
K ẩu vị của người sinh bệnh là tương đối kỳ quái, huống chi vị bên mình còn là một dựng phu sinh bệnh, kỳ quái hơn nữa y cũng có thể tiếp thu.
H iệu quả trùm chăn đổ mồ hôi không tệ, vào lúc này mồ hôi làm Cố Dương muốn tắm rửa Lôi Nghị ngăn cản hắn, ngẫm lại chuyện tối ngày hôm qua, Cố Dương không thể làm gì khác hơn là một lần nữa thay đổi một bộ áo ngủ.
ếu không em ngủ tiếp một chút?” Lôi Nghị thấy Cố Dương không có tinh thần, đề nghị.
< >“Vậy nếu không xem TV một chút đi.” Lôi Nghị hiện tại ăn uống no đủ cũng ngủ đủ, sinh lực hồi phục, “Tôi đi siêu thị mua tuyết lê Tứ Xuyên, nấu cho em ăn.”
L i Nghị cảm thán, thay quần áo cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa.
Lôi Nghị sau khi ra cửa, Cố Dương cũng không chịu ngồi yên, ngủ không muốn ngủ, tắm không thể tắm. Vì vậy hắn đi bộ từ phòng ngủ đến phòng khách, đem quần áo thay đổi hai ngày này của hai người bọn họ dọn dẹp chọn lựa một chút, quăng vào máy giặt giặt sạch.
Mẹ, nghỉ lễ con không trở về, không cần quá nhớ con nga!” Cố Dương cười nói.
Ai nhớ con a!” Mẹ Cố trêu ghẹo một tiếng, nói chuyện phiếm vài câu, “Con một mình ăn tết cũng đừng vắng vẻ, mua chút bánh trung thu thích ăn, gọi mấy người bạn cùng nhau uống chút rượu, ăn ngon chút, đừng bạc đãi chính mình a, mẹ với ba con ở nhà đều có thể chăm sóc cho nhau, con đừng lo lắng cho chúng ta. Chúng ta tự làm bánh trung thu, chờ chừng nào con trở về nhà lúc nào lại ăn trong nhà này, ngày nghỉ tăng ca thì tăng ca, thế nhưng cũng đừng mệt mỏi chính mình a…”
D ù sao ngày trung thu đó còn gọi điện thoại nữa.
< g>“Được, con đi làm việc đi, mẹ không quấy rầy con.”
ửa ải này rốt cuộc vượt qua.
K ế tiếp sẽ chờ vượt qua cửa ải lễ mừng năm mới.
T ông thường, đi một chuyến siêu thị trở lại thế nào cũng phải nửa tiếng đồng hồ.
iểu Nghị, mở cửa!” Một giọng nữ trung khí mười phần hô.
Cố Dương: “…”
Sẽ không phải là mẹ của Lôi Nghị đi?
iểu Nghị, mẹ tới thăm con, thuận tiện xem chỗ con trùng tu được thế nào, nhanh lên một chút mở cửa a! Mẹ biết con ở nhà ni, hôm nay con cũng không đến công ty.” Mẹ Lôi Nghị tiếp tục gõ cửa.
Ch ìa khóa nhà của Lôi Nghị ở chỗ của mình, vì Lôi Nghị dọn đến ở chỗ này của mình, bên kia trong thời gian ngắn là không định ở ni, hôm nay mẹ Lôi Nghị đột nhiên giết đến tới cửa, cho dù Lôi Nghị từ siêu thị trở về chạm mặt với mẹ y, y vẫn là phải lấy chìa khóa từ chỗ của mình….
Cố Dương a Cố Dương, không có việc gì ngươi nhận chìa khóa của y để làm chi a! Để cho y cầm đều không phải rất tốt sao!
L àm sao bây giờ?!
hẳng lẽ muốn nói — “Chào dì, con là bạn trai của Lôi Nghị”?
Lão nhân gia chịu được sao?
ang tự đau khổ, điện thoại di động trên bàn trà đột nhiên vang lên, Cố Dương sửng sốt, ngưng mắt nhìn lại, phát hiện là điện thoại di động của Lôi Nghị, đại khái là bởi vì đi siêu thị, rất nhanh trở lại, cho nên Lôi Nghị không có cầm theo điện thoại.
Này… Nhất định là mẹ Lôi Nghị gọi tới đi?
Cố Dương đi qua cầm điện thoại di động lên, trên màn hình quả nhiên hiển thị ‘Nữ vương đại nhân’.
Đột nhiên cảm giác điện thoại di động thật là nóng tay a thật là nóng tay!
g>“Lúc này mới ngoan.” Lôi Nghị giống như dỗ con nít ở trên trán Cố Dương hôn một cái, vỗ nhẹ cánh tay của hắn dỗ hắn ngủ tiếp, “Ngủ đi.” (Vâng, qua thì em dỗ anh tắm, nay thì anh dỗ em ngủ =, =)
Cố Dương: “….”
ố Dương sau đó lại ngủ thiếp đi, thời điểm mơ mơ màng màng được Lôi Nghị ôm lên đến uống mấy lần nước, một giấc liền ngủ thẳng tới ba giờ chiều.
Vì vậy Lôi Nghị làm chủ kêu món bên ngoài, ấm nóng dễ tiêu bổ dưỡng là chính.
a mươi sáu độ tám.”
Cố Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn rốt cuộc có thể tự do hít thở.
V ậy cứ như vậy đi…
“Vậy em theo tôi về nhà sao?” Lôi Nghị hỏi ngược lại, có chút mong đợi nhìn Cố Dương.
< g>Lôi Nghị cười nhìn về phía bụng của Cố Dương, cũng không tệ.
Cố Dương rất cảm động, bất quá hắn vẫn kiên trì nói: “Vậy anh cũng phải về nhà một chuyến, nhà anh gần như vậy, không trở về nhà, các bác sẽ mất mác.”
Vậy ngày mai hai ta đi siêu thị shopping, mua hai phần lễ vật, gửi đến nhà em một phần. Em không phải là không thể trở về nhà sao, vừa lúc gửi ít đồ về nhà đền bù một chút.” Lôi Nghị tính toán nói.
ố Dương gật đầu: “Được.”
Hắn vốn cũng tính như vậy.
H m nay xem ra, hắn cùng Lôi Nghị, vẫn là rất thích hợp.
Món ăn bên ngoài cuối cùng cũng đến rồi.
K ẩu vị của người sinh bệnh là tương đối kỳ quái, huống chi vị bên mình còn là một dựng phu sinh bệnh, kỳ quái hơn nữa y cũng có thể tiếp thu.
H iệu quả trùm chăn đổ mồ hôi không tệ, vào lúc này mồ hôi làm Cố Dương muốn tắm rửa Lôi Nghị ngăn cản hắn, ngẫm lại chuyện tối ngày hôm qua, Cố Dương không thể làm gì khác hơn là một lần nữa thay đổi một bộ áo ngủ.
ếu không em ngủ tiếp một chút?” Lôi Nghị thấy Cố Dương không có tinh thần, đề nghị.
< >“Vậy nếu không xem TV một chút đi.” Lôi Nghị hiện tại ăn uống no đủ cũng ngủ đủ, sinh lực hồi phục, “Tôi đi siêu thị mua tuyết lê Tứ Xuyên, nấu cho em ăn.”
L i Nghị cảm thán, thay quần áo cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa.
Mẹ, nghỉ lễ con không trở về, không cần quá nhớ con nga!” Cố Dương cười nói.
Ai nhớ con a!” Mẹ Cố trêu ghẹo một tiếng, nói chuyện phiếm vài câu, “Con một mình ăn tết cũng đừng vắng vẻ, mua chút bánh trung thu thích ăn, gọi mấy người bạn cùng nhau uống chút rượu, ăn ngon chút, đừng bạc đãi chính mình a, mẹ với ba con ở nhà đều có thể chăm sóc cho nhau, con đừng lo lắng cho chúng ta. Chúng ta tự làm bánh trung thu, chờ chừng nào con trở về nhà lúc nào lại ăn trong nhà này, ngày nghỉ tăng ca thì tăng ca, thế nhưng cũng đừng mệt mỏi chính mình a…”
D ù sao ngày trung thu đó còn gọi điện thoại nữa.
< g>“Được, con đi làm việc đi, mẹ không quấy rầy con.”
ửa ải này rốt cuộc vượt qua.
K ế tiếp sẽ chờ vượt qua cửa ải lễ mừng năm mới.
T ông thường, đi một chuyến siêu thị trở lại thế nào cũng phải nửa tiếng đồng hồ.
iểu Nghị, mở cửa!” Một giọng nữ trung khí mười phần hô.
Cố Dương: “…”
Sẽ không phải là mẹ của Lôi Nghị đi?
iểu Nghị, mẹ tới thăm con, thuận tiện xem chỗ con trùng tu được thế nào, nhanh lên một chút mở cửa a! Mẹ biết con ở nhà ni, hôm nay con cũng không đến công ty.” Mẹ Lôi Nghị tiếp tục gõ cửa.
Ch ìa khóa nhà của Lôi Nghị ở chỗ của mình, vì Lôi Nghị dọn đến ở chỗ này của mình, bên kia trong thời gian ngắn là không định ở ni, hôm nay mẹ Lôi Nghị đột nhiên giết đến tới cửa, cho dù Lôi Nghị từ siêu thị trở về chạm mặt với mẹ y, y vẫn là phải lấy chìa khóa từ chỗ của mình….
L àm sao bây giờ?!
hẳng lẽ muốn nói — “Chào dì, con là bạn trai của Lôi Nghị”?
ang tự đau khổ, điện thoại di động trên bàn trà đột nhiên vang lên, Cố Dương sửng sốt, ngưng mắt nhìn lại, phát hiện là điện thoại di động của Lôi Nghị, đại khái là bởi vì đi siêu thị, rất nhanh trở lại, cho nên Lôi Nghị không có cầm theo điện thoại.
Cố Dương đi qua cầm điện thoại di động lên, trên màn hình quả nhiên hiển thị ‘Nữ vương đại nhân’.