Chương 19: Mềm mại
Lúc cô về đến nhà, thấy phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Thập Nhị cười hì hì  bsp;đón, thập ph bsp;nịnh nọt, sp;trở về rồi& ao, làm việc  vất vả lắm không, có đói bụng không? Khát không?”
Bì D p;An vừa thay  iày vừa liếc&nb ìn Thập Nhị,&nb i: “Đừng bày&n ững trò này với tớ, mau nói cho rõ ràng đi, nếu không xử theo gia pháp.”
Vì thế, nửa giờ qua đi.
Bì Dập&nbs dựa nghiêng  ên ghế sô p nbsp;trợn mắt h p;hốc mồm hỏi& hập Nhị: “Cậu nói là, Thiên Lý Cập đã ngủ với cậu chính là Chiêu Sác Cập, hơn nữa bây giờ hắn còn là em của cậu?”
Thập Nhị vẻ mặt đưa đám gật đầu.
“Vậy...&nbs bsp;giờ hai ngư sp;đang yêu nhau&n p;sao?”
Thập Nhị phát đỏ mặt, ấp úng nói: “Tớ cũng không biết.”
Bì D ;An cảm thán  t tiếng, hồi&nbs u mới ổn đ bsp;tinh thần nói sp;với Thập Nhị: “Tớ cũng có việc muốn nói với cậu.”
“Việc&nbs r>
“Thằng nhóc&nb o trung đã ng nbsp;với tớ, là ;em trai của c sĩ Giản.” “... Hả?”
“Hơn n p;mấy hôm trướ ;cậu không có&nb nhà, Cố Duy nbsp;đã tới đâ p;hắn tỏ tình với tớ.”
“... Ơ tại sao cậu  ng gọi tớ v sp;hả!” Thập N p;ấn Bì Dập&nbs nbsp;trên sô pha bóp chặt cổ cô.
Bì Dập&nbs ôm eo Thập& p;Nhị gỡ cô&nbs nbsp;xuống từ tr bsp;người mình m hai người đều gác chân lên sô pha, Thập Nhị thở dài, nói: “Vậy bây giờ cậu định làm sao?”
“Làm sao gì chứ?” Bì Dập An hỏi.
Thập Nh ;vuốt ngực, “C p;còn hỏi hay&nbs ao, cậu cẩn  n đi. Đùa v bsp;lửa thì có ngày t cháy đó, để tớ đo p;đúng, cậu nói ;thật đi, rốt&n uộc cậu nghĩ gì, cậu thích ai hả?”
“Tất cả đều rất thích.”
“Không thể thích hết được.” Thập Nhị xoay người, tìm giấy bút, chia tờ giấy làm 3 phần, mỗi phần viết tên một người, xé ra rồi xếp lại thành từng cái thăm&nb hỏ, sau đó nbsp;tứ tung lên& p;bàn trà, nói&nb với Bì Dập  bsp;nói: “Qua đây, chọn một cái.”
Bì Dập An một biểu  h WTF (what the fuck), nhưng hông qua được sự thúc giục của Thập Nhị liền tùy tiện lấy một tờ nhỏ.
Hai ngườ p;giống như con&n ;bạc xem bài,&nbs hậm chậm mở&nb nbsp;từng chút, thấy trên đó viết “ học sinh Cao Trung”.
“... K phải chứ.”&nb nbsp;Dập An dườ sp;như không tiế sp;nhận được kết quả này, liền vò tờ giấy lại rồi ném vào thùng rác.
Thập Nhị ;lại hứng thú&n ừng bừng, “Nè nói thật, vừa&n ồi trong đầu&nb u nghĩ đến ai nhất?”
Bì D ;An nghe vậy ng sốt hồi chớp chớp cuối cùng d g như chấp nhận số phận nói: “... Cố Duyên.”
Bất k p;là trước đó& ghĩ như thế  hoặc là tr bsp;giấy viết t sp;ai, thì kết quả cuối cùng mới là quan trọng nhất, đó chính là kết quả, đạt được từ trong nội tâm, mới là đáp án chính xác nhất.
Trong kho khắc tờ gi bsp;đó được m ra, kết quả  nh xác không ải là cái tên được ghi trên giấy mà là cái tên hiện ra trong đầu.
Đạo lý ày, Thập Nhị&nb ểu, Bì Dập  bsp;cũng hiểu. “Lấy di động ra đây.” Thập Nhị nói.
Bì Dập&nb n không biết  ấy muốn l sp;gì nhưng vẫn& ;mở khóa đưa&nb ện thoại cho cô ấy.
Thập Nhị tìm được dãy số kia, nhấn nút gọi.
Tiếng chu nbsp;đầu dây bê p;kia vang lên,&nbs ;Bì Dập An p ứng kịp thời vội vàng đoạt lấy điện thoại: “Cậu gọi cho ai vậy?”
Thập N p;tránh trái trán bsp;phải, chờ kh sp;bên kia bắt&nb máy mới đưa&nbs Bì Dập An.
Bì Dập An nhìn lại thấy hai chữ trên màn hình là “Cố Duyên”. Đã có người&nb máy, cô đà bsp;phải chấp nh bsp;số phận đ lên tai. Sau câu nói alo vài giây thì cúp máy.
Thập Nhị ;hỏi: “Làm sao& vậy? Sao lại&nbs p máy?” Bì Dập An: “Là trợ lý của hắn nghe.”
......
Cố Duyên lần này là đóng phim cổ trang, sau khi quay mấy cảnh ở Thành Nam thì  oàn bộ đều&nbs lên đường  tục chiến nbsp;ở phim trường Hoành Điếm. Đêm nay là đêm cuối cùng còn ở lại.
11 giờ,&n hắn quay xong  ảnh cuối cùng&n ôm nay của m , sau khi xem lại các cảnh quay của mình cùng với đạo diễn, hai người lại thảo luận trong chốc lát, thì Cố Duyên có thể thay phục trang ra về.
Chuyên viên trang điểm vẫn còn là một cô bé mới ra trường, tay nghề còn chưa cao o nên chỉ c sp;thể làm công& ;việc tẩy trang, p;khi tháo khăn trùm đầu, thì kéo phải tóc Cố Duyên, sợ tới mức liên tục xin lỗi.
Cố Duyên ;vốn dĩ đã  nbsp;ngủ, bị ké p;tóc như vậy&nb ũng tỉnh lại&nb t chút liền vẫy vẫy tay nói không sao.
Trợ lý đưa nước cho hắn, nhắc tới hôm nay dường như đã quay suốt một ngày, buổi trưa& ;hắn cũng ăn&nbs m rất ít, li nbsp;hỏi: “A Duy nbsp;có cần tôi& ;gọi thức ăn khuya cho cậu không.”
Cố Du bsp;nói không cầ bsp;rồi dường n sp;nhớ tới gì&n ó, hỏi: “Có&nb nbsp;gọi điện thoại cho tôi không?”
Trợ l p;lúc này mới&nb hớ tới, lập&nb đem điện t đưa cho Cố p;Duyên, đáp một câu: “Có, cậu không nói thì tôi thiếu chút cũng quên.”
Cố Duy sp;vốn dĩ cũng&n không có phản&nb ng, nhưng sau hi nhìn thấy  i tên trong phần lịch sử trò chuyện thì dường như thay đổi thành một người khác, tất cả mọi mệt mỏi đều tan biến đôi mắt sáng ngời, khẩn trương giống như bị tiêm phải máu gà, hỏi trợ lý: “Cô ấy đã nói gì?”
Trợ lý thấy phản ứng bất ngờ của hắn, cũng khẩn trương theo, sợ bản thân mình đã&nbs lỡ chuyện trọng, lắp  nói: “Cô cô ấy không nói gì cả, biết anh đang quay cho nên đã cúp máy.”
Không n sp;thêm một câu& ;vô nghĩa nào&nbs ữa, Cố Duyên&nb mình động thủ, nhanh chóng thay đổi hóa trang rồi lập tức đi ra ngoài.
Trợ lý nhắm mắt theo đuôi ở phía sau hắn, cho đến khi hai người lên xe, mới hỏi: “A&nb ên, có phải  đã làm lỡ ;việc gì không,& ;bây giờ chúng&n ta đang đi đâu vậy?”
Cố Duy p;bây giờ cũng&n lười trả lời, hỉ bảo lái  nbsp;Hoa Viên Bác& sp;Lai, rồi không nói gì nữa.
Sau khi đến địa điểm, xe Cố Duyên ngừng ở dưới lầu nhà Bì Dập An, hắn nhìn thời gian, đột nhiên có chút hối hận giờ này còn quấy rầy cô.
Trợ lý&nbs ông qua kính iếu hậu nhìn&nb o mắt Cố Du không hiểu ra sao hỏi: “A Duyên, chúng ta bây giờ đến đây để làm gì?”
Cố Duyên còn đang suy nghĩ rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho Bì Dập An hay không, ăn bản không&nbs he thấy trợ  nbsp;nói gì, chỉ p;ậm ừ một&nbs g rồi tiếp tục trầm tư.
Một lúc lâu sau mới quyết định nhấn nút gọi lên dãy số kia.
Bì Dập An nằm ở trên giường buồn ngủ vô cùng, đột nhiên bị tiếng chuông điện tho sp;đánh thức, kh nbsp;cô sợ đến mức run run, a cầm lên thì thấy màn hình hiện tên Cố Duyên chói lọi trước mắt.
“Alo?” Giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Cố Duyê sp;“...” Cô ấ giận sao? Mình&nb nên nói gì b nbsp;giờ? Nói cá sp;gì đây?
Bì Dập&n n chuyển điện&n hoại ra khỏi&nbs tai, nhìn tho ng qua màn hình xác thực là Cố Duyên vẫn còn đang giữ máy, nghi hoặc hỏi: “Cố Duyên?”
Cố Du nbsp;“... em gọi p;điện thoại ch p;anh phải không? sp;Cả ngày hôm&n nay anh phải quay phim.”
Bì Dập ;An tỉnh ngủ&nbs àn toàn, vừa&nbs i Thập Nhị dịp cô khô bsp;chú ý cầm di động của cô gọi Cố Duyên, khi cô cướp được điện thoại về thì đã có người bắt máy, là trợ lý của Cố Duyên, cho nên cô liền cúp máy.
Bì Dập&nb n không nói l nào, Cố Duy nbsp;lại nói thê sp;một câu: “An p;bây giờ đang ở dưới lầu nhà em.”
“... Anh& ;chờ một chút,& tôi xuống lầu&n ặp anh.” Bì&nbs An nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Lúc trợ lý của Cố Duyên thấy Bì Dập An tới thì không thể dùng từ từ ngạc nhiên để& ình dung nữa,&nbs nh ta bị ngh nbsp;họng nhìn B sp;Dập trân trối, một lúc lâu sau vẫn không nói được câu nào, nhưng anh ta là một người vô cùng hiểu ý và có mắt nhìn, lắp bắp nói muốn đi mua chút đồ sau đó xuống xe.
Bì Dập An và Cố Duyên cùng ngồi ở ghế sau.
Cố Duyên nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Buổi tối vui vẻ.”
Nếu nó vừa rồi Bì  nbsp;An bị đánh& ;thức còn có&nbs út giận dỗi,&nb ì khi gặp mặt Cố Duyên những cảm xúc vớ vẩn đó cũng đột nhiên biến mất không còn, cô cũng không thể lý giải được cảm giác bây giờ của mình là thế nào, chỉ có thể nói rằng Cố Duyên trong thời khắc này quả thật rất đáng yêu.
Đột nhiê p;sinh ra em mu ốn trêu chọc&nb Duyên một c , Bì Dập An& p;hơi nghiêng người tới gần Cố Duyên, cười cười nói: “Buổi tối vui vẻ.”
Chưa bao ;giờ ở cùng&nbs nbsp;trong một kh gian nhỏ h bsp;như vậy, bố p;phía đều âm thầm, trong xe chỉ có một cái đèn nhỏ, Cố Duyên thậm chí còn có thể người được mùi hương đặc trưng trên người Bì Dập An, mùi hương này chui vào lục phủ ngũ tạng của hắn khiến hắn rùng mình.
Khuôn mặ sp;cô cách hắn&n rất gần, trong&n mắt hiện lên&nb tinh nghịch m lỉnh, giống như ngôi sao lấp lánh trong đêm tối sau cơn mưa, môi đỏ cong lên, kéo ra một vòng cung hết sức quyến rũ.
Cố Duyên&n cảm thấy, lúc&n ày hắn muốn&nbs cô nhất so& p;với bất cứ&n ời điểm nào.
Vì thế, môi hắn lập tức dán lên.
Xúc cảm&n mềm mại đến&n loại trình nbsp;không thể t tượng được, hắn nâng ót cô, đầu ngón tay chảy xuôi theo sợi tóc mượt mà của cô.
Môi Bì  p An có chút& sp;lạnh, nhưng l sp;dò đi vào,&nbs hoang miệng lại& ;có độ ấm và hương vị mà Cố Duyên tha thiết ước mơ, hắn có chút khống chế không nổi động tác gia tăng, đôi môi không còn kề sát một cách nhu hòa đơn thuần nữa, cuốn lấy đầu lưỡi cô mút thật mạnh, Bì Dập An nức nở mấy tiếng, đều bị hắn nuốt vào bụng.
Bì Dập& An thừa nhận&nbs hôn này, cô sp;phát hiện, b sp;thân mình vậy p;mà không có phản kháng gì, lần đầu tiên trong lúc hôn môi ở vào thế bị động, đầu óc mơ hồ, tứ chi cũng mềm nhũn ra.
Cô cũng  hông ngờ rằng,& khi Cố Duyên  n, mọi chuyện&nb ại trở nên như vậy.
Không bi sp;từ khi nào,&nb cánh tay Bì D An đã đặt ;lên cổ Cố  n, cô bắt đầu hôn trả lại.
Cố Duyên nhận thấy được sự biến hóa này, ôm cô càng thêm chặt, quấn lấy đầu lưỡi ao triền, cánh&nb tay buộc chặt&nb o thon, giống  hư muốn đem cô hòa tan vào trong huyết mạch của chính mình.
Trong lúc& sp;nước bọt qua ;lại, âm thanh&nb vang vọng trong&nb ;không gian nhỏ hẹp lại càng dễ nghe.
Cho đến khi hai người tách ra, không khí lạnh lẽo chui vào khoang miệng cực nóng& của Bì Dập  nbsp;cô há miệng p;hô hấp, nhẹ&n hàng hít thở.
Hắn nói: “&nbs y mai anh phả nbsp;đi Hoành Đi nbsp;cho nên hôm&n p;nay anh muốn có đáp án.”
Bì Dập An ngơ ngẩn nhìn hắn, nghiêm túc tự hỏi.
Ngày đó, hắn hỏi cô, có đồng ý làm bạn gái của hắn không.
Phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt, sự vất vả khi yêu một nam minh tinh cô đương nhiên là hiểu, cho nên lý do từ chối cô có thể nói ra 100 cái, nhưng hai chữ “không được” đến đầu lưỡi thì lại không thể thốt ra.
Vì thế  ong lúc do d bsp;không dám đá sp;ứng, cô đã&n ói rằng muốn&nb y nghĩ thêm.
Trước kh sp;từ biệt, Cố Duyên đã nói&nbs i cô: “Không&nbs n vội vàng t nbsp;lời, anh sẽ cho em đủ thời gian suy nghĩ, trước khi em cho anh một đáp án, anh sẽ không làm phiền em.”
Vừa rồi khi Thập Nhị đoạt di động của cô gọi cho Cố Duyên, cô biết mình có chút  ng túng cho c nbsp;ấy, có thể ;là tìm một  cớ thật t sp;cho chính bản thân mình.
Cô không dám lựa chọn, cho nên liền tùy ý để người khác dẫn mình đi.
Hồi lâu, Bì Dập An cũng không thể nói được gì, cố nhìn vào mắt Cố Duyên, cực kỳ&n ghiêm túc nói&nbs ới hắn: “Cố& ên, anh thật  muốn ở bên cạnh tôi sao?”
“Tôi kh bsp;quản lý đư p;cuộc sống củ ;mình, sinh hoạt& p;cá nhân của&nb ôi rất lộn xộn, cách đây mấy ngày tôi còn quan hệ qua đường với người khác, chắc là anh cũng gặp rồi đó, chính là người đến đón tôi ở sân bay...”
Cô còn chưa nói hết câu, thì đã bị Cố Duyên bịt kín miệng.
Hắn cư sp;khổ nói: “B ;Dập An, anh ghen đó, em& sp;không cần nói p;rõ ràng như vậy đâu.”
Bì Dập An chớp chớp mắt.
Cố Duyên ;vỗ về khuôn&nb t cô, cảm th bsp;xúc cảm non&n ;mềm dưới lòng bàn tay, giọng nói vừa dụ dỗ vừa khẩn cầu, hắn nói: “Tất cả mọi chuyện trước tối hôm& ay, cho dù là bsp;chuyện gì anh sp;cũng sẽ không p;ngại, nhưng kể từ thời khắc này về sau, chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo lời em nói, nhưng em chỉ có thể quan hệ với một mình anh, được không?”
Bì Dập An nghe thấy mình phát ra một đơn âm... “Được.”
Bì D p;An vừa thay  iày vừa liếc&nb ìn Thập Nhị,&nb i: “Đừng bày&n ững trò này với tớ, mau nói cho rõ ràng đi, nếu không xử theo gia pháp.”
Vì thế, nửa giờ qua đi.
Bì Dập&nbs dựa nghiêng  ên ghế sô p nbsp;trợn mắt h p;hốc mồm hỏi& hập Nhị: “Cậu nói là, Thiên Lý Cập đã ngủ với cậu chính là Chiêu Sác Cập, hơn nữa bây giờ hắn còn là em của cậu?”
Thập Nhị vẻ mặt đưa đám gật đầu.
“Vậy...&nbs bsp;giờ hai ngư sp;đang yêu nhau&n p;sao?”
Thập Nhị phát đỏ mặt, ấp úng nói: “Tớ cũng không biết.”
Bì D ;An cảm thán  t tiếng, hồi&nbs u mới ổn đ bsp;tinh thần nói sp;với Thập Nhị: “Tớ cũng có việc muốn nói với cậu.”
“Việc&nbs r>
“Thằng nhóc&nb o trung đã ng nbsp;với tớ, là ;em trai của c sĩ Giản.” “... Hả?”
“Hơn n p;mấy hôm trướ ;cậu không có&nb nhà, Cố Duy nbsp;đã tới đâ p;hắn tỏ tình với tớ.”
“... Ơ tại sao cậu  ng gọi tớ v sp;hả!” Thập N p;ấn Bì Dập&nbs nbsp;trên sô pha bóp chặt cổ cô.
Bì Dập&nbs ôm eo Thập& p;Nhị gỡ cô&nbs nbsp;xuống từ tr bsp;người mình m hai người đều gác chân lên sô pha, Thập Nhị thở dài, nói: “Vậy bây giờ cậu định làm sao?”
“Làm sao gì chứ?” Bì Dập An hỏi.
Thập Nh ;vuốt ngực, “C p;còn hỏi hay&nbs ao, cậu cẩn  n đi. Đùa v bsp;lửa thì có ngày t cháy đó, để tớ đo p;đúng, cậu nói ;thật đi, rốt&n uộc cậu nghĩ gì, cậu thích ai hả?”
“Tất cả đều rất thích.”
“Không thể thích hết được.” Thập Nhị xoay người, tìm giấy bút, chia tờ giấy làm 3 phần, mỗi phần viết tên một người, xé ra rồi xếp lại thành từng cái thăm&nb hỏ, sau đó nbsp;tứ tung lên& p;bàn trà, nói&nb với Bì Dập  bsp;nói: “Qua đây, chọn một cái.”
Bì Dập An một biểu  h WTF (what the fuck), nhưng hông qua được sự thúc giục của Thập Nhị liền tùy tiện lấy một tờ nhỏ.
Hai ngườ p;giống như con&n ;bạc xem bài,&nbs hậm chậm mở&nb nbsp;từng chút, thấy trên đó viết “ học sinh Cao Trung”.
“... K phải chứ.”&nb nbsp;Dập An dườ sp;như không tiế sp;nhận được kết quả này, liền vò tờ giấy lại rồi ném vào thùng rác.
Thập Nhị ;lại hứng thú&n ừng bừng, “Nè nói thật, vừa&n ồi trong đầu&nb u nghĩ đến ai nhất?”
Bì D ;An nghe vậy ng sốt hồi chớp chớp cuối cùng d g như chấp nhận số phận nói: “... Cố Duyên.”
Bất k p;là trước đó& ghĩ như thế  hoặc là tr bsp;giấy viết t sp;ai, thì kết quả cuối cùng mới là quan trọng nhất, đó chính là kết quả, đạt được từ trong nội tâm, mới là đáp án chính xác nhất.
Trong kho khắc tờ gi bsp;đó được m ra, kết quả  nh xác không ải là cái tên được ghi trên giấy mà là cái tên hiện ra trong đầu.
Đạo lý ày, Thập Nhị&nb ểu, Bì Dập  bsp;cũng hiểu. “Lấy di động ra đây.” Thập Nhị nói.
Bì Dập&nb n không biết  ấy muốn l sp;gì nhưng vẫn& ;mở khóa đưa&nb ện thoại cho cô ấy.
Thập Nhị tìm được dãy số kia, nhấn nút gọi.
Tiếng chu nbsp;đầu dây bê p;kia vang lên,&nbs ;Bì Dập An p ứng kịp thời vội vàng đoạt lấy điện thoại: “Cậu gọi cho ai vậy?”
Thập N p;tránh trái trán bsp;phải, chờ kh sp;bên kia bắt&nb máy mới đưa&nbs Bì Dập An.
Bì Dập An nhìn lại thấy hai chữ trên màn hình là “Cố Duyên”. Đã có người&nb máy, cô đà bsp;phải chấp nh bsp;số phận đ lên tai. Sau câu nói alo vài giây thì cúp máy.
Thập Nhị ;hỏi: “Làm sao& vậy? Sao lại&nbs p máy?” Bì Dập An: “Là trợ lý của hắn nghe.”
......
Cố Duyên lần này là đóng phim cổ trang, sau khi quay mấy cảnh ở Thành Nam thì  oàn bộ đều&nbs lên đường  tục chiến nbsp;ở phim trường Hoành Điếm. Đêm nay là đêm cuối cùng còn ở lại.
11 giờ,&n hắn quay xong  ảnh cuối cùng&n ôm nay của m , sau khi xem lại các cảnh quay của mình cùng với đạo diễn, hai người lại thảo luận trong chốc lát, thì Cố Duyên có thể thay phục trang ra về.
Chuyên viên trang điểm vẫn còn là một cô bé mới ra trường, tay nghề còn chưa cao o nên chỉ c sp;thể làm công& ;việc tẩy trang, p;khi tháo khăn trùm đầu, thì kéo phải tóc Cố Duyên, sợ tới mức liên tục xin lỗi.
Cố Duyên ;vốn dĩ đã  nbsp;ngủ, bị ké p;tóc như vậy&nb ũng tỉnh lại&nb t chút liền vẫy vẫy tay nói không sao.
Trợ lý đưa nước cho hắn, nhắc tới hôm nay dường như đã quay suốt một ngày, buổi trưa& ;hắn cũng ăn&nbs m rất ít, li nbsp;hỏi: “A Duy nbsp;có cần tôi& ;gọi thức ăn khuya cho cậu không.”
Cố Du bsp;nói không cầ bsp;rồi dường n sp;nhớ tới gì&n ó, hỏi: “Có&nb nbsp;gọi điện thoại cho tôi không?”
Trợ l p;lúc này mới&nb hớ tới, lập&nb đem điện t đưa cho Cố p;Duyên, đáp một câu: “Có, cậu không nói thì tôi thiếu chút cũng quên.”
Cố Duy sp;vốn dĩ cũng&n không có phản&nb ng, nhưng sau hi nhìn thấy  i tên trong phần lịch sử trò chuyện thì dường như thay đổi thành một người khác, tất cả mọi mệt mỏi đều tan biến đôi mắt sáng ngời, khẩn trương giống như bị tiêm phải máu gà, hỏi trợ lý: “Cô ấy đã nói gì?”
Trợ lý thấy phản ứng bất ngờ của hắn, cũng khẩn trương theo, sợ bản thân mình đã&nbs lỡ chuyện trọng, lắp  nói: “Cô cô ấy không nói gì cả, biết anh đang quay cho nên đã cúp máy.”
Không n sp;thêm một câu& ;vô nghĩa nào&nbs ữa, Cố Duyên&nb mình động thủ, nhanh chóng thay đổi hóa trang rồi lập tức đi ra ngoài.
Trợ lý nhắm mắt theo đuôi ở phía sau hắn, cho đến khi hai người lên xe, mới hỏi: “A&nb ên, có phải  đã làm lỡ ;việc gì không,& ;bây giờ chúng&n ta đang đi đâu vậy?”
Cố Duy p;bây giờ cũng&n lười trả lời, hỉ bảo lái  nbsp;Hoa Viên Bác& sp;Lai, rồi không nói gì nữa.
Sau khi đến địa điểm, xe Cố Duyên ngừng ở dưới lầu nhà Bì Dập An, hắn nhìn thời gian, đột nhiên có chút hối hận giờ này còn quấy rầy cô.
Trợ lý&nbs ông qua kính iếu hậu nhìn&nb o mắt Cố Du không hiểu ra sao hỏi: “A Duyên, chúng ta bây giờ đến đây để làm gì?”
Cố Duyên còn đang suy nghĩ rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho Bì Dập An hay không, ăn bản không&nbs he thấy trợ  nbsp;nói gì, chỉ p;ậm ừ một&nbs g rồi tiếp tục trầm tư.
Một lúc lâu sau mới quyết định nhấn nút gọi lên dãy số kia.
Bì Dập An nằm ở trên giường buồn ngủ vô cùng, đột nhiên bị tiếng chuông điện tho sp;đánh thức, kh nbsp;cô sợ đến mức run run, a cầm lên thì thấy màn hình hiện tên Cố Duyên chói lọi trước mắt.
“Alo?” Giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Cố Duyê sp;“...” Cô ấ giận sao? Mình&nb nên nói gì b nbsp;giờ? Nói cá sp;gì đây?
Bì Dập&n n chuyển điện&n hoại ra khỏi&nbs tai, nhìn tho ng qua màn hình xác thực là Cố Duyên vẫn còn đang giữ máy, nghi hoặc hỏi: “Cố Duyên?”
Cố Du nbsp;“... em gọi p;điện thoại ch p;anh phải không? sp;Cả ngày hôm&n nay anh phải quay phim.”
Bì Dập ;An tỉnh ngủ&nbs àn toàn, vừa&nbs i Thập Nhị dịp cô khô bsp;chú ý cầm di động của cô gọi Cố Duyên, khi cô cướp được điện thoại về thì đã có người bắt máy, là trợ lý của Cố Duyên, cho nên cô liền cúp máy.
Bì Dập&nb n không nói l nào, Cố Duy nbsp;lại nói thê sp;một câu: “An p;bây giờ đang ở dưới lầu nhà em.”
“... Anh& ;chờ một chút,& tôi xuống lầu&n ặp anh.” Bì&nbs An nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Lúc trợ lý của Cố Duyên thấy Bì Dập An tới thì không thể dùng từ từ ngạc nhiên để& ình dung nữa,&nbs nh ta bị ngh nbsp;họng nhìn B sp;Dập trân trối, một lúc lâu sau vẫn không nói được câu nào, nhưng anh ta là một người vô cùng hiểu ý và có mắt nhìn, lắp bắp nói muốn đi mua chút đồ sau đó xuống xe.
Bì Dập An và Cố Duyên cùng ngồi ở ghế sau.
Cố Duyên nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Buổi tối vui vẻ.”
Nếu nó vừa rồi Bì  nbsp;An bị đánh& ;thức còn có&nbs út giận dỗi,&nb ì khi gặp mặt Cố Duyên những cảm xúc vớ vẩn đó cũng đột nhiên biến mất không còn, cô cũng không thể lý giải được cảm giác bây giờ của mình là thế nào, chỉ có thể nói rằng Cố Duyên trong thời khắc này quả thật rất đáng yêu.
Đột nhiê p;sinh ra em mu ốn trêu chọc&nb Duyên một c , Bì Dập An& p;hơi nghiêng người tới gần Cố Duyên, cười cười nói: “Buổi tối vui vẻ.”
Chưa bao ;giờ ở cùng&nbs nbsp;trong một kh gian nhỏ h bsp;như vậy, bố p;phía đều âm thầm, trong xe chỉ có một cái đèn nhỏ, Cố Duyên thậm chí còn có thể người được mùi hương đặc trưng trên người Bì Dập An, mùi hương này chui vào lục phủ ngũ tạng của hắn khiến hắn rùng mình.
Khuôn mặ sp;cô cách hắn&n rất gần, trong&n mắt hiện lên&nb tinh nghịch m lỉnh, giống như ngôi sao lấp lánh trong đêm tối sau cơn mưa, môi đỏ cong lên, kéo ra một vòng cung hết sức quyến rũ.
Cố Duyên&n cảm thấy, lúc&n ày hắn muốn&nbs cô nhất so& p;với bất cứ&n ời điểm nào.
Vì thế, môi hắn lập tức dán lên.
Xúc cảm&n mềm mại đến&n loại trình nbsp;không thể t tượng được, hắn nâng ót cô, đầu ngón tay chảy xuôi theo sợi tóc mượt mà của cô.
Môi Bì  p An có chút& sp;lạnh, nhưng l sp;dò đi vào,&nbs hoang miệng lại& ;có độ ấm và hương vị mà Cố Duyên tha thiết ước mơ, hắn có chút khống chế không nổi động tác gia tăng, đôi môi không còn kề sát một cách nhu hòa đơn thuần nữa, cuốn lấy đầu lưỡi cô mút thật mạnh, Bì Dập An nức nở mấy tiếng, đều bị hắn nuốt vào bụng.
Bì Dập& An thừa nhận&nbs hôn này, cô sp;phát hiện, b sp;thân mình vậy p;mà không có phản kháng gì, lần đầu tiên trong lúc hôn môi ở vào thế bị động, đầu óc mơ hồ, tứ chi cũng mềm nhũn ra.
Cô cũng  hông ngờ rằng,& khi Cố Duyên  n, mọi chuyện&nb ại trở nên như vậy.
Không bi sp;từ khi nào,&nb cánh tay Bì D An đã đặt ;lên cổ Cố  n, cô bắt đầu hôn trả lại.
Cố Duyên nhận thấy được sự biến hóa này, ôm cô càng thêm chặt, quấn lấy đầu lưỡi ao triền, cánh&nb tay buộc chặt&nb o thon, giống  hư muốn đem cô hòa tan vào trong huyết mạch của chính mình.
Trong lúc& sp;nước bọt qua ;lại, âm thanh&nb vang vọng trong&nb ;không gian nhỏ hẹp lại càng dễ nghe.
Cho đến khi hai người tách ra, không khí lạnh lẽo chui vào khoang miệng cực nóng& của Bì Dập  nbsp;cô há miệng p;hô hấp, nhẹ&n hàng hít thở.
Hắn nói: “&nbs y mai anh phả nbsp;đi Hoành Đi nbsp;cho nên hôm&n p;nay anh muốn có đáp án.”
Bì Dập An ngơ ngẩn nhìn hắn, nghiêm túc tự hỏi.
Ngày đó, hắn hỏi cô, có đồng ý làm bạn gái của hắn không.
Phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt, sự vất vả khi yêu một nam minh tinh cô đương nhiên là hiểu, cho nên lý do từ chối cô có thể nói ra 100 cái, nhưng hai chữ “không được” đến đầu lưỡi thì lại không thể thốt ra.
Vì thế  ong lúc do d bsp;không dám đá sp;ứng, cô đã&n ói rằng muốn&nb y nghĩ thêm.
Trước kh sp;từ biệt, Cố Duyên đã nói&nbs i cô: “Không&nbs n vội vàng t nbsp;lời, anh sẽ cho em đủ thời gian suy nghĩ, trước khi em cho anh một đáp án, anh sẽ không làm phiền em.”
Vừa rồi khi Thập Nhị đoạt di động của cô gọi cho Cố Duyên, cô biết mình có chút  ng túng cho c nbsp;ấy, có thể ;là tìm một  cớ thật t sp;cho chính bản thân mình.
Cô không dám lựa chọn, cho nên liền tùy ý để người khác dẫn mình đi.
Hồi lâu, Bì Dập An cũng không thể nói được gì, cố nhìn vào mắt Cố Duyên, cực kỳ&n ghiêm túc nói&nbs ới hắn: “Cố& ên, anh thật  muốn ở bên cạnh tôi sao?”
“Tôi kh bsp;quản lý đư p;cuộc sống củ ;mình, sinh hoạt& p;cá nhân của&nb ôi rất lộn xộn, cách đây mấy ngày tôi còn quan hệ qua đường với người khác, chắc là anh cũng gặp rồi đó, chính là người đến đón tôi ở sân bay...”
Cô còn chưa nói hết câu, thì đã bị Cố Duyên bịt kín miệng.
Hắn cư sp;khổ nói: “B ;Dập An, anh ghen đó, em& sp;không cần nói p;rõ ràng như vậy đâu.”
Bì Dập An chớp chớp mắt.
Cố Duyên ;vỗ về khuôn&nb t cô, cảm th bsp;xúc cảm non&n ;mềm dưới lòng bàn tay, giọng nói vừa dụ dỗ vừa khẩn cầu, hắn nói: “Tất cả mọi chuyện trước tối hôm& ay, cho dù là bsp;chuyện gì anh sp;cũng sẽ không p;ngại, nhưng kể từ thời khắc này về sau, chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo lời em nói, nhưng em chỉ có thể quan hệ với một mình anh, được không?”
Bì Dập An nghe thấy mình phát ra một đơn âm... “Được.”